36 Chiêu Ly Hôn

Chương 147 : quyễn 5 :

Edit: 4ever13lueNgày hôm sau tôi thức dậy, lúc tôi đang ở trong nhà vệ sinh tắm rửa thì nghe có người gõ cửa, tôi biết là Đinh Đinh đến gọi tôi cùng đi bệnh viện. Tôi vừa định ra mở cửa, thì bỗng nhiên nhớ ra trên người mình chỉ mặc mỗi một cái quần đùi, nếu cứ xuất hiện trước mặt vợ cũ trong hình dáng như thế này thì thật sự là không đúng mực. Tôi lập tức mặc quần áo vào, chật vật mặc quần xong, tôi vừa cài nút áo vừa kêu: “Đinh Đinh, anh đến đây.” Tôi mở vửa, Đinh Đinh vội vàng nắm lấy tay tôi, trông cô ấy có vẻ lo lắng: “Gia Tuấn, anh phải nhanh chóng lên, em lấy số rồi, nếu như không đến đúng giờ thì sẽ phải hoãn lại, đến lúc đó thì chẳng phải là phí công vô ích sao.” Tôi chẳng hề cảm lấy nóng lòng gì cả, chẳng qua là tôi đồng ý cùng cô ấy đi giết thời gian mà thôi. Chúng tôi ra khỏi khách sạn, tôi hỏi cô ấy: “Em ăn sáng chưa?” Cô ấy nhìn phải nhìn trái vẫy taxi: “Không có thời gian đâu, rất vội đó, bỏ qua việc ăn sáng đi, đến bữa trưa thì chúng ta ăn cùng nhau.” “Không ăn sao được? Chúng ta đi ăn sáng trước đi.” Cô ấy đã gọi được taxi, nhanh chóng mở cửa kéo tôi lên xe. Lên xe xong, cô ấy đưa địa chỉ bệnh viện cho tài xế, sau đó nói với tôi: “Bây giờ em cũng không có thói quen ăn sáng.” Rốt cuộc thì chúng tôi cũng đến bệnh viện, Đinh Đinh xông xáo kéo tôi chạy về phía trước, sau khi ngồi xuống được băng ghế dài trước cửa phòng khám, cô ấy mới thở dài. Tôi rất không yên tâm, nhìn thấy có một chỗ bán hàng tiện lợi ở dưới lầu, thế là tôi nói cô ấy mình phải đi nhà vệ sinh, sau đó tôi lập tức xuống lầu mua sữa và bánh ngọt cho cô ấy. Lúc tôi đặt vào tay cô ấy, cô ấy hơi bất ngờ nhưng mà vẫn nhận lấy. Sau đó cô ấy chia một nửa cho tôi, tôi xua tay. Đinh Đinh hừ một tiếng, bất mãn trách tôi: “Anh nha, vẫn giống như trước kia vậy, không thích ăn uống trước mặt nhiều người, chỉ lo giữ hình tượng thôi.” Tôi cũng không nhịn được mà nói: “Em đó, cũng vẫn giống như trước đây, vừa nhìn thấy đồ ăn thì y hệt như một con chuột nhỏ mà ăn ngon lành.” Cô ấy trừng mắt với tôi. Tôi lại hơi thất thần, trong lòng như có cảm giác chua xót, cảm giác này nhanh chóng chạy xộc lên đầu. Thời gian chờ đợi lại hơi nhàm chán, hai người chúng tôi tùy ý tìm đề tài nào đó trò chuyện, nói về những việc lặt vặt ở văn phòng luật của tôi, trò chuyện về những thứ mà cô ấy biết được ở Bắc Kinh. Rốt cuộc cũng đến phiên chúng tôi, cô ấy giục tôi: “Sắp đến phiên chúng ta rồi, anh đưa bệnh án cho em xem lại đi, em vẫn chưa có xem.” Tôi lấy bệnh án ra để cô ấy xem thử, đúng lúc này, bỗng nhiên ở hành lang phía sau có mấy người vội vã đi vào, người đàn ông đi đầu ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, trông rất là có uy, chẳng biết có phải là có quen với người quản lý hay không mà đoàn người phô trương bước đến trước cửa phòng khám. Người dẫn đầu đưa tay gõ cửa, chẳng đợi người bên trong lên tiếng trả lời, ông ta đã đẩy cửa đi vào, trực tiếp nói với người ở bên trong: “Chủ nhiệm Lưu, là tôi đây, hôm qua tôi đã gọi điện thoại báo với ông rồi, là Cục trưởng Tần giới thiệu tôi đến, được rồi, tôi sẽ đợi bên ngoài một chút, thế nhé?” Đóng cửa lại, ông ta đắc ý giới thiệu: “Không có việc gi đâu, chúng tôi đã hẹn trước rồi, không cần phải vất vả chờ đợi, nể mặt mũi của Cục trưởng Tần, có ai phản đối?” Xem ra ông ta rất là kiêu ngạo, thì ra là muốn chen ngang. Bọn họ thật sự bừa bãi, một hàng năm sáu người đứng vây quanh một người phụ nữ lớn tuổi, người này có vẻ là người bệnh. Nhìn cảnh tượng này thật giống trong Hồng Lâu Mộng, khi mà một nhóm người đứng vây quanh bà Giả. Họ ngang nhiên lấy lên hàng trên, chẳng thèm để ý phía sau chúng tôi còn phải xếp hàng dài dài. Những người phía sau chúng tôi mặc dù có kín đáo phê bình, nhưng mà đều là chỉ giận mà không dám nói gì. Không nói đến người khác, chỉ là Đinh Đinh ngồi không yên, bởi vì sẽ đến phiên chúng tôi ngay, nhưng vì bọn họ ngang nhiên như thế nên chúng tôi phải lùi ra sau. Quả nhiên, Đinh Đinh mở miệng: “Xin hỏi các vị có lấy số chưa?” Người dẫn đầu kia nhìn chằm chằm Đinh Đinh: “Phải lấy số à? Thật ngại quá, tôi không biết a.” Đinh Đinh nói: “Nếu các vị chưa lấy số, vậy thì xin đừng chen ngang như vậy, những người bệnh ở đây đều phải xếp hàng từ rất lâu rồi mới lấy được số, rồi còn phải đợi rất lâu mới đến lượt mình vào cho bác sĩ Lưu khám bệnh. Bỗng dưng ông chen ngang như vậy, có phải là không hay không?” Cô ấy vừa thốt ra lời này thì lập tức những người phía sau cũng bắt đầu phụ họa theo. Người dẫn đầu kia thấy được là mình đã chọc giận rất nhiều người, nên ông ta cũng hơi ngượng, chẳng qua là làm những trò hung dữ, cho nên không thể để mất mặt được, vì thế ông ta không vui nói với Đinh Đinh: “Cô nói là cô xếp hàng, thì sao? Bọn tôi cũng đã hẹn trước một tuần rồi, tôi cũng đã quen biết Chủ nhiệm Lưu một thời gian rồi. Được rồi, cô nói là cô đã xếp hàng rất lâu, như thế này đi, cô để chúng tôi khám trước, sau đó chúng tôi sẽ dùng tiền bồi thường thời gian bị tổn thất của cô, được không?” Đinh Đinh khoanh tay: “Không, đây không phải là chuyện tiền bạc, bệnh viện có quy định phải lấy số khám bệnh, ông không có lấy số, vậy là trái với quy định của bệnh viện, ông phải xếp hàng từ phía sau kia, ông dựa vào cái gì mà được hưởng dặc quyền chứ?” Người kia nhíu mày: “Tôi không dựa vào cái gì cả, bọn tôi cũng phải hẹn trước một tuần mới có được lịch hẹn, cô xếp hàng, chúng tôi cũng không hề nhàn rỗi. Nếu cô nói như thế thì thật ngại quá, hôm nay chắc chắn là chúng tôi phải khám trước cô. Nếu cô thật sự quá bất bình, cũng chẳng có cách nào khác, nếu muốn trách thì phải trách tổ tiên của cô không có địa vị mà thôi, cô ráng chịu chút đi.” Đinh Đinh phát hỏa, cô ấy nhìn thẳng người đàn ông này, lạnh lùng hỏi: “Hôm nay ông nhất định khám trước chúng tôi a? Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Nhóm người kia hung dữ liếc Đinh Đinh một cái, không kiêng nể gì mà thốt ra một câu: “Cần gì để ý đến cô ta, để xem cô ta dám làm gì.” Đinh Đinh bị chọc tức, cô ấy vừa muốn nói gì đó, tôi nhẹ nhàng chặn lại, tôi vốn định nhẫn nhịn, nhưng mà bây giờ tôi không thể nhịn được nữa