36 Chiêu Ly Hôn
Chương 125 : Quyển 4 : Chân tướng của vụ ly hôn
Tôi ló mặt ra khỏi cửa xe, Gia Tuấn thấy tôi, anh nhấn còi xe, vẻ mặt lại vô cùng lo lắng nhìn tôi.
Tôi bảo tài xế: “Sư phụ Trần, phiền bác dừng xe một chút.”
Tài xế hơi do dự, anh ta nhìn Bùi Vĩnh Diễm qua gương chiếu hậu.
Bùi Vĩnh Diễm ngăn tôi lại: “Đinh Đinh, chỗ này không được dừng xe.”
Tôi vội nói: “Đúng, tôi biết, chỉ muốn dừng một lát thôi.”
Sắc mặt Bùi Vĩnh Diễm nhất thời lo lắng, anh ta quay đầu qua, tay nắm thành quyền, anh ta không muốn bảo tài xế dừng xe, nhưng nhìn thấy bên cạnh tôi, Gia tuấn vẫn bám riết không buông, có vẻ như nếu chúng tôi không dừng lại, anh sẽ vẫn tiếp tục chạy theo.
Cuối cùng Bùi Vĩnh Diễm quay đầu lại, nói với tài xế: “Dừng xe.”
Chiếc xe dừng lại, tôi lập tức xuống xe, xe của Gia Tuấn đã dừng lại trước đầu xe của chúng tôi, anh lập tức chạy vội đến bên cạnh tôi.
Bùi Vĩnh Diễm cũng xuống xe, nhìn Gia Tuấn không có biểu cảm gì.
Gia Tuấn không nhìn anh ta, vẻ mặt của anh vô cùng lo lắng, chỉ tha thiết hỏi tôi: “Có thể theo anh về nhà một chuyến không? Anh có chuyện gấp tìm em.”
Tôi còn chưa nói gì cả, Bùi Vĩnh Diễm đã chắn trước mặt tôi: “Anh Phó này, Đinh Đinh phải lên máy bay, cô ấy nhất định phải đi, anh có chuyện gì sao không làm sớm, hiện tại chúng tôi không kịp giờ.”
Bùi Vĩnh Diễm xoay vai của tôi lại, muốn kéo tôi về xe, tôi chỉ đứng bất động.
Gia Tuấn nắm lấy một tay tôi, muốn kéo tôi lên xe anh, Bùi Vĩnh Diễm cũng túm lấy một cánh tay tôi, hai người đàn ông này hgình thành nên cục diện giằng co.
Gia Tuấn nói: “Bùi Vĩnh Diễm, anh chỉ là ông chủ của cô ấy thôi.”
Bùi Vĩnh Diễm lạnh lùng nói: “Phó Gia Tuấn, anh cũng không phải chồng của cô ấy.”
Tay hai người đàn ông này đều dùng sức, đều muốn kéo tôi về bên họ, bọn họ cùng lúc dùng thêm chút sức, hai cánh tay tôi đều đau điếng.
Tôi dùng sức vùng vẫy khỏi tay họ, tôi hỏi Gia Tuấn: “Anh tìm em có chuyện gì?”
“Đinh Đinh, mẹ anh bị bệnh, mẹ anh rất muốn găp em.”
Tội rất ngạc nhiên, mẹ chồng bị bệnh sao?
Tôi lập tức hốt hoảng, Bùi Vĩnh Diễm ở bên cạnh khuyên tôi: “Em đến sân bay đi, anh sẽ sắp xếp cho nhân viên văn phòng đi thăm hỏi bà ấy thay em.”
Gia Tuấn cười lạnh: “Có một số chuyện không phải anh tặng một lẳng hoa, nói vài câu khách sáo, là có thể nói rõ được, anh không có quyền quyết định thay cô ấy, cũng không có tư cách giúp cô ấy làm việc.”
Bùi Vĩnh Diễm không chút nào tỏ ra yếu thế: “Ít nhất tôi còn dám cố gắng theo đuổi cô ấy, chỉ cần là chuyện cô ấy dặn dò, tôi nhất định cố gắng hoàn thành giúp cô ấy.”
Đầu óc tôi rất hỗn loạn, chỉ suy nghĩ đúng một chuyện, mẹ chồng bị bệnh?
Tôi hỏi Gia tuấn: “Anh… … mẹ, mẹ… không khỏe chỗ nào?”
Gia Tuấn cảm thấy khó nói: “Trước giờ mẹ vẫn có bệnh tiểu đường, trong khoảng thời gian này anh lại lơ là chăm sóc mẹ, tối qua tỷ lệ ketosis của mẹ tăng cao nên phải nhập viện, bây giờ rất nguy cấp, mẹ muốn gặp em một lần, Đinh Đinh, nếu không phải tình hình cấp bách, anh sẽ không đuổi theo em như vậy đâu, em có thể đi gặp mẹ một lần không?”
Làm khó tôi quá, bây giờ sao?
Bùi Vĩnh Diễm nhìn vào mắt tôi, anh ta cũng kh ôr sở khuyên tôi: “Đinh Đinh, anh đi thay em, em yên tâm đi, anh sẽ thay em làm tốt tất cả mọi chuyện.”
Gia Tuấn tức giận mắng anh ta: “Anh là rễ hành sao?”
Bùi Vĩnh Diễm châm chọc anh: “Còn anh có tư cách gì đến xin cô ấy quay về chứ? Lấy cớ mẹ mình ngã bệnh nhu vậy để giữ vợ trước lại, anh không biết bản thân quá kém trí sao?”
Tôi cắt ngang lời họ: “Đủ rồi.”
Tôi nói với Bùi Vĩnh Diễm: “Anh Bùi, xin anh giúp tôi dời vé máy bay lại đêm nay, tối nay tối nay tôi sẽ ngồi máy bay đi Bắc Kinh.”
Bùi Vĩnh Diễm ngây người, tôi đã xoay người, cùng Gia Tuấn bước lên xe.
Gia Tuấn không ngừng cảm kích, anh lập tức quay đầu xe lại.
Tôi về thật sự không phải giữ thể diện cho Gia Tuấn, là tôi nghĩ đến mẹ chồng, mẹ chồng cũng là mẹ mà, thật ra tuy rằng mẹ chồng không tốt, nhưng cũng không phải lúc nào mẹ cũng là khó dễ tôi, tôi và Gia Tuấn có kết cục như vậy, cũng không liên quan đến mẹ.
Dọc đường chúng tôi không nói gì, cuối cùng chạy đến bệnh viện.
Trên đường tôi kịp hỏi Gia Tuấn về bệnh tình của mẹ chồng, xem ra anh vô cùng lo lắng nên nói năng có hơi lộn xộn, tôi liền im lặng không hỏi thêm nữa.
Khi đến bệnh viện, chúng tôi vội vàng lao thẳng vào phòng ICU (1).(1) ICU là viết tắt của Intensive Care Unit: phòng điều trị tăng cường.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, tôi ngây ngẩn, quả thật bệnh của mẹ chồng không nhẹ, trong mũi mẹ cắm ống dưỡng khí, hai tay đều gắn máy theo dõi, nằm ở chỗ đó, sắc mặt trắng bệch.Ở một bên, Gia Kỳ rớt nước mắt bất lực, vừa nhìn thấy tôi đến, hoàn toàn quên hết mọi ân oán, nó khóc với tôi: “Chị dâu.”
Tôi lúng túng hỏi Gia Tuấn: “Chuyện gì vậy? Mẹ bệnh gì mà nặng như vậy chứ?”
Gia Tuấn chỉ buồn bã không lên tiếng.
Bác sĩ trách mắng chúng tôi: “Bệnh nhân nhập việc do nhiễm keto acid, các anh chị là người nhà mà chăm sóc bệnh nhân thế nào vậy? Đường trong máu lại có thể tăng đên 32, đây là một trị số rất nguy hiểm.”
Tôi nghe mà khiếp vía.Ở trong hành lang, tôi và Gia tuấn mỗi người t ựa vào tường, đều rất buồn rầu.
Gia Tuấn nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu, giọng nói của anh thật trống rỗng: “Khi còn bé, ba vừa uống rượu vào thì sẽ đánh anh và Gia Kỳ, vì bảo vệ anh em anh, không biết mẹ đã chịu biết bao nhiêu khổ cực.”
Tôi im lặng lắng nghe.
“Anh học luật 7 năm, một lòng một dạ muốn làm một luật sư ưu tú, để mẹ anh có thể sống thoải mái hơn, để vợ anh có thể sống hạnh phúc hơn.” Anh cười khổ, “Nhưng cái nào anh cũng làm không tốt.”
Tôi chỉ khuyên anh: “Anh đã rất ưu tú rồi.”
Trong giọng nói của anh có nhiều thê lương, anh cười khổ: “Anh mà được gọi là ưu tú sao? Bây giờ vợ con ly tán, cô độc một mình, cái này cũng được gọi là ưu tú sao?”
Tôi xoay đầu qua chỗ khác, bây giờ nói những chuyện này còn có lợi ích gì?
Gia Kỳ chạy đến, nó lo lắng gọi tôi: “Chị dâu, mẹ tỉnh rồi, mẹ muốn gặp chị, mẹ muốn gặp một mình chị thôi.”
Tôi khó hiểu, chỉ gặp tôi?
Gia Kỳ gật đầu: “Đúng vậy, mẹ nới chỉ muốn gặp một mình chị.”
Tầm mắt của tôi hướng về Gia Tuấn, anh cũng rất bất ngờ, suy nghĩ xong, một mình tôi bước vào trong.
Cả phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng thoang thoảng, mẹ chồng lặng lẽ nằm ở đó, bên cạnh là máy đo huyết áp và nhịp tim, phát ra tiếng tích tích một cách máy móc.
Thấy tôi, mắt mẹ chồng sáng lên, bây giờ mẹ đã hơi tỉnh lại, quay về phía tôi, mẹ cố gắng vươn tay ra với tôi, tôi đưa tay tôi cho mẹ.
Tôi không nhịn được gọi: “Mẹ.”
Tuy rằng chúng tôi không phải là mẹ chồng nàng dâu tốt nhất, nhưng giờ khắc này, chúng tôi nắm chặt tay nhau, tất cả ân oán đều theo gió bay đi, chúng tôi hiểu và bỏ qua cho đối phương.
Hơi thở mẹ chồng rất yếu, mẹ hỏi tôi: “Đinh Đinh, con muốn ly hôn với Gia Tuấn?”
Hóa ra mẹ vẫn chưa biết tôi và Gia Tuấn đã ly hôn.
Tôi không nỡ nói sự thật với mẹ, đành phải trả lời một cách mơ hồ: “Chúng con đang cân nhắc về nhau, có thể chúng con thật sự không hợp nhau mẹ à, xin lỗi mẹ.”
Mẹ chồng thở dài, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt đục ngầu chảy ra.
Tôi cũng cảm thấy quá khó, nằm chặt lấy tay mẹ hơn.
Mẹ thều thào gọi tôi: “Đinh Đinh.”
Tôi khổ sở, không kiềm được nỗi chua xót trong lòng: “Dạ, mẹ.”
Mẹ khóc, nói lẩm bẩm: “Đinh Đinh, mẹ không phải là bà mẹ chồng tốt, trước kia mẹ đã làm khó con, thật ra con không có nhiều khuyết điểm đến vậy, chỉ là bản thân mẹ quá hà khắc, nếu chúng con ly hôn bởi vì nguyên nhân do mẹ… “Tôi vội vàng nói: “Không phải, không phải đâu mẹ.”
Mẹ cố gắng nói: “Con tha thứ cho mẹ, tha thứ cho Gia Tuấn đi con.”
Tôi khẽ nói: “Mẹ, thật ra con đã tha thứ cho anh ấy từ lâu, nhưng vấn đề giữa chúng con cũng không phải ngày một ngày hai.”
“Đừng ly hôn với Gia Tuấn, nó không muốn vậy đâu cô, nó có nỗi khổ mà.”
Tôi kinh ngạc: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”
Mặc dù giọng nói của mẹ yếu ớt, nhưng mẹ rất cố gắng, nói rõ từng chữ một với tôi: “Gia Tuấn, Gia Tuấn có bệnh.”
Tôi nghe mà mở to hai mắt, không dám thở mạnh, chỉ lắng nghe từng chữ một của mẹ.
“Mấy hôm trước mẹ đến nhà chúng con để dọn dẹp đồ đạc cho nó, phát hiện ra các con không sống với nhau, vốn dĩ mẹ định sẽ khuyên răn nó, khuyên nó cho tốt, nhưng vô tình mẹ là phát hiện ra bệnh án của nó, Đinh Đinh, Gia Tuấn mắc chứng vô hóa xương.”
Đầu óc tôi ong ong.
“Gia Tuấn vẫn gạt chúng ta, nó không muốn để chúng ta biết, chỉ vì sợ chúng ta lo lắng cho nó.” Mẹ thở dài: “Gia Tuấn là con trai trưởng, có một người mẹ nhiều bệnh tật như mẹ đây, còn có một đứa em gái chưa gả đi, nó đã mang trọng trách của hai gia đình. Nó còn phải ở trước mặt ba người phụ nữ ra vẻ là người đàn ông kiên cường, bởi vì nó biết, nếu nó ngã quỵ, cũng không chỉ là một gia đình, mà mấy người phụ nữ chúng ta sẽ hoảng hốt lo sợ, tiếp đó sẽ rất vất vả, cho nên nó giấu giếm chuyện này. Nó cũng đã mua bảo hiểm cho mẹ và Gia Kỳ, như vậy thì cho dù nó xảy ra chuyện, nửa đời sau của mẹ và Gia Kỳ cũng sống tương đối tốt hơn một chút.”
Mẹ chồng nhìn tôi, lại thì thào nói: “Đinh Đinh, nó có mua một phần bảo hiểm, người thừa hưởng là con, nó đã tính toán tất cả mọi chuyện rất chu toàn, chính là sợ lỡ như chúng ta mất đi sự chăm sóc của nó, cuộc sống sẽ rất vất vả…”
Mẹ chồng mệt mỏi, nói chuyện này ra mẹ đã dùng rất nhiều sức, mẹ không thể không nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thật lâu sau, mẹ mở mắt ra và nói thêm: “Thật ra Gia Tuấn vẫn rất yêu con, ban đầu nó đề nghị ly hôn với con, cũng là không muốn liên lụy con, muốn con tìm được một người khác tốt hơn, khong ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, con bị tổn thương sâu như vậy, còn mất đi con của cả hai, mỗi khi nhớ đến chuyện mất con, Gia Tuấn đều đau khổ không dứt, Đinh Đinh, xin lỗi con, cho đến khi con sẩy thai, mẹ mới biết con đã chịu đựng nhiều áp lực như vậy.”
Tôi liền rớt nước mắt.
“Đinh Đinh, đừng ly hôn với Gia Tuấn được không con. Mẹ biết mẹ yêu cầu con như vậy rất bất hợp lý, nhưng mẹ thật sự không muốn nhìn thấy con trai mẹ khổ sở, sự đau khổ của nó không chỉ trên thể xác, mà con trên tâm lý nữa con à. Nó sợ liên lụy con, nhưng lại không muốn mất con, sự mâu thuẫn này mới là khó chịu đựng nhất. Đinh Đinh, mẹ biết mẹ yêu cầu con ở cạnh Gia Tuấn có hơi miễn cưỡng, chúng ta không nên liên lụy con, đối với con đó là sự ích kỷ của người làm mẹ, mẹ ích kỷ van xin con, con có thể đừng ly hôn với nó ngay lúc này được không con?”
Mẹ không nói thêm được gì nữa, tôi vẫn đờ dẫn lắng nghe, cả người như bước vào hầm tuyết, tôi ngồi ở trước mặt mẹ, chân giẫm trên nền gạch lạnh băng, khí lạnh từ từ xâm nhập vào chân và cơ thể, tôi giống như bị đóng băng, phải thật lâu sau tuyết tan mới có thể cử động.
Cuối cùng mẹ cũng nói xong, mẹ mệt mỏi nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề.
Tôi đặt tay mẹ vào trong chăn, sau đó ra khỏi phòng bệnh.
Gia Tuấn vẫn tựa vào tường ở hành lang như trước, anh nhíu mày, thấy tôi đi ra, Gia Kỳ lập tức biết điều từ băng ghế dài đứng lên, nó tránh vào phòng bệnh, để không gian lại cho tôi và Gia Tuấn.
Hành làng rất im ắng, tôi đi đến bên cạnh Gia Tuấn, đối diện với anh.
Anh nhìn tôi với vẻ hoang mang, anh mắt tôi khiến anh cảm thấy khó hiểu.
Anh hỏi tôi: “Vừa rồi mẹ nói gì vậy?”
Tôi hỏi anh: “Mẹ nói đều là sự thật à?”
Anh chỉ nhìn tôi.
“Mẹ nói bệnh của anh, có phải sự thật không?”
Anh cúi đầu khoanh tay, nhìn xuống nền đất trước mặt mình.
Tôi bỗng tức giận: “Anh trả lời em mau, có phải thật hay không?”
Gia Tuấn ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn tôi: “Em bằng lòng tin anh sao?”
Tôi nhìn vào mắt anh, còn có khuôn mặt quen thuộc của anh, tôi thấy trong ánh mắt đó toàn là sự chán nản và mù mịt, còn có áy náy và bất an.
Sau một lúc lâu, anh cười khổ: “Xin lỗi, Đinh Đinh.”
Hóa ra cái mẹ nói đều là sự thật, trong lòng tôi lạnh lẽo, khi anh ngẩng đầu lần nữa, tôi bỗng nhiên giơ tay lên tát một cái “bốp”, đánh thật mạnh.
Tôi ló mặt ra khỏi cửa xe, Gia Tuấn thấy tôi, anh nhấn còi xe, vẻ mặt lại vô cùng lo lắng nhìn tôi. Tôi bảo tài xế: “Sư phụ Trần, phiền bác dừng xe một chút.” Tài xế hơi do dự, anh ta nhìn Bùi Vĩnh Diễm qua gương chiếu hậu. Bùi Vĩnh Diễm ngăn tôi lại: “Đinh Đinh, chỗ này không được dừng xe.” Tôi vội nói: “Đúng, tôi biết, chỉ muốn dừng một lát thôi.” Sắc mặt Bùi Vĩnh Diễm nhất thời lo lắng, anh ta quay đầu qua, tay nắm thành quyền, anh ta không muốn bảo tài xế dừng xe, nhưng nhìn thấy bên cạnh tôi, Gia tuấn vẫn bám riết không buông, có vẻ như nếu chúng tôi không dừng lại, anh sẽ vẫn tiếp tục chạy theo. Cuối cùng Bùi Vĩnh Diễm quay đầu lại, nói với tài xế: “Dừng xe.” Chiếc xe dừng lại, tôi lập tức xuống xe, xe của Gia Tuấn đã dừng lại trước đầu xe của chúng tôi, anh lập tức chạy vội đến bên cạnh tôi. Bùi Vĩnh Diễm cũng xuống xe, nhìn Gia Tuấn không có biểu cảm gì. Gia Tuấn không nhìn anh ta, vẻ mặt của anh vô cùng lo lắng, chỉ tha thiết hỏi tôi: “Có thể theo anh về nhà một chuyến không? Anh có chuyện gấp tìm em.” Tôi còn chưa nói gì cả, Bùi Vĩnh Diễm đã chắn trước mặt tôi: “Anh Phó này, Đinh Đinh phải lên máy bay, cô ấy nhất định phải đi, anh có chuyện gì sao không làm sớm, hiện tại chúng tôi không kịp giờ.” Bùi Vĩnh Diễm xoay vai của tôi lại, muốn kéo tôi về xe, tôi chỉ đứng bất động. Gia Tuấn nắm lấy một tay tôi, muốn kéo tôi lên xe anh, Bùi Vĩnh Diễm cũng túm lấy một cánh tay tôi, hai người đàn ông này hgình thành nên cục diện giằng co. Gia Tuấn nói: “Bùi Vĩnh Diễm, anh chỉ là ông chủ của cô ấy thôi.” Bùi Vĩnh Diễm lạnh lùng nói: “Phó Gia Tuấn, anh cũng không phải chồng của cô ấy.” Tay hai người đàn ông này đều dùng sức, đều muốn kéo tôi về bên họ, bọn họ cùng lúc dùng thêm chút sức, hai cánh tay tôi đều đau điếng. Tôi dùng sức vùng vẫy khỏi tay họ, tôi hỏi Gia Tuấn: “Anh tìm em có chuyện gì?” “Đinh Đinh, mẹ anh bị bệnh, mẹ anh rất muốn gặp em.” Tội rất ngạc nhiên, mẹ chồng bị bệnh sao? Tôi lập tức hốt hoảng, Bùi Vĩnh Diễm ở bên cạnh khuyên tôi: “Em đến sân bay đi, anh sẽ sắp xếp cho nhân viên văn phòng đi thăm hỏi bà ấy thay em.” Gia Tuấn cười lạnh: “Có một số chuyện không phải anh tặng một lẵng hoa, nói vài câu khách sáo, là có thể nói rõ được, anh không có quyền quyết định thay cô ấy, cũng không có tư cách giúp cô ấy làm việc.” Bùi Vĩnh Diễm không chút nào tỏ ra yếu thế: “Ít nhất tôi còn dám cố gắng theo đuổi cô ấy, chỉ cần là chuyện cô ấy dặn dò, tôi nhất định cố gắng hoàn thành giúp cô ấy.” Đầu óc tôi rất hỗn loạn, chỉ suy nghĩ đúng một chuyện, mẹ chồng bị bệnh? Tôi hỏi Gia tuấn: “Anh… … mẹ, mẹ… không khỏe chỗ nào?” Gia Tuấn cảm thấy khó nói: “Trước giờ mẹ vẫn có bệnh tiểu đường, trong khoảng thời gian này anh lại lơ là chăm sóc mẹ, tối qua tỷ lệ ketosis của mẹ tăng cao nên phải nhập viện, bây giờ rất nguy cấp, mẹ muốn gặp em một lần, Đinh Đinh, nếu không phải tình hình cấp bách, anh sẽ không đuổi theo em như vậy đâu, em có thể đi gặp mẹ một lần không?” Làm khó tôi quá, bây giờ sao? Bùi Vĩnh Diễm nhìn vào mắt tôi, anh ta cũng khổ sở khuyên tôi: “Đinh Đinh, anh đi thay em, em yên tâm đi, anh sẽ thay em làm tốt tất cả mọi chuyện.” Gia Tuấn tức giận mắng anh ta: “Anh là rễ hành sao?” Bùi Vĩnh Diễm châm chọc anh: “Còn anh có tư cách gì đến xin cô ấy quay về chứ? Lấy cớ mẹ mình ngã bệnh như vậy để giữ vợ trước lại, anh không biết bản thân quá kém trí sao?” Tôi cắt ngang lời họ: “Đủ rồi.” Tôi nói với Bùi Vĩnh Diễm: “Anh Bùi, xin anh giúp tôi dời vé máy bay lại đêm nay, tối nay tối nay tôi sẽ ngồi máy bay đi Bắc Kinh.” Bùi Vĩnh Diễm ngây người, tôi đã xoay người, cùng Gia Tuấn bước lên xe. Gia Tuấn không ngừng cảm kích, anh lập tức quay đầu xe lại. Tôi về thật sự không phải giữ thể diện cho Gia Tuấn, là tôi nghĩ đến mẹ chồng, mẹ chồng cũng là mẹ mà, thật ra tuy rằng mẹ chồng không tốt, nhưng cũng không phải lúc nào mẹ cũng là khó dễ tôi, tôi và Gia Tuấn có kết cục như vậy, cũng không liên quan đến mẹ. Dọc đường chúng tôi không nói gì, cuối cùng chạy đến bệnh viện. Trên đường tôi kịp hỏi Gia Tuấn về bệnh tình của mẹ chồng, xem ra anh vô cùng lo lắng nên nói năng có hơi lộn xộn, tôi liền im lặng không hỏi thêm nữa. Khi đến bệnh viện, chúng tôi vội vàng lao thẳng vào phòng ICU (1). (1) ICU là viết tắt của Intensive Care Unit: phòng điều trị tăng cường. Đẩy cửa phòng bệnh ra, tôi ngây ngẩn, quả thật bệnh của mẹ chồng không nhẹ, trong mũi mẹ cắm ống dưỡng khí, hai tay đều gắn máy theo dõi, nằm ở chỗ đó, sắc mặt trắng bệch. Ở một bên, Gia Kỳ rớt nước mắt bất lực, vừa nhìn thấy tôi đến, hoàn toàn quên hết mọi ân oán, nó khóc với tôi: “Chị dâu.” Tôi lúng túng hỏi Gia Tuấn: “Chuyện gì vậy? Mẹ bệnh gì mà nặng như vậy chứ?” Gia Tuấn chỉ buồn bã không lên tiếng. Bác sĩ trách mắng chúng tôi: “Bệnh nhân nhập việc do nhiễm keto acid, các anh chị là người nhà mà chăm sóc bệnh nhân thế nào vậy? Đường trong máu lại có thể tăng đến 32, đây là một trị số rất nguy hiểm.” Tôi nghe mà khiếp vía. Ở trong hành lang, tôi và Gia tuấn mỗi người tựa vào tường, đều rất buồn rầu. Gia Tuấn nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu, giọng nói của anh thật trống rỗng: “Khi còn bé, ba vừa uống rượu vào thì sẽ đánh anh và Gia Kỳ, vì bảo vệ anh em anh, không biết mẹ đã chịu biết bao nhiêu khổ cực.” Tôi im lặng lắng nghe. “Anh học luật 7 năm, một lòng một dạ muốn làm một luật sư ưu tú, để mẹ anh có thể sống thoải mái hơn, để vợ anh có thể sống hạnh phúc hơn.” Anh cười khổ, “Nhưng cái nào anh cũng làm không tốt.” Tôi chỉ khuyên anh: “Anh đã rất ưu tú rồi.” Trong giọng nói của anh có nhiều thê lương, anh cười khổ: “Anh mà được gọi là ưu tú sao? Bây giờ vợ con ly tán, cô độc một mình, cái này cũng được gọi là ưu tú sao?” Tôi xoay đầu qua chỗ khác, bây giờ nói những chuyện này còn có lợi ích gì? Gia Kỳ chạy đến, nó lo lắng gọi tôi: “Chị dâu, mẹ tỉnh rồi, mẹ muốn gặp chị, mẹ muốn gặp một mình chị thôi.” Tôi khó hiểu, chỉ gặp tôi? Gia Kỳ gật đầu: “Đúng vậy, mẹ nới chỉ muốn gặp một mình chị.” Tầm mắt của tôi hướng về Gia Tuấn, anh cũng rất bất ngờ, suy nghĩ xong, một mình tôi bước vào trong. Cả phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng thoang thoảng, mẹ chồng lặng lẽ nằm ở đó, bên cạnh là máy đo huyết áp và nhịp tim, phát ra tiếng tích tích một cách máy móc. Thấy tôi, mắt mẹ chồng sáng lên, bây giờ mẹ đã hơi tỉnh lại, quay về phía tôi, mẹ cố gắng vươn tay ra với tôi, tôi đưa tay tôi cho mẹ. Tôi không nhịn được gọi: “Mẹ.” Tuy rằng chúng tôi không phải là mẹ chồng nàng dâu tốt nhất, nhưng giờ khắc này, chúng tôi nắm chặt tay nhau, tất cả ân oán đều theo gió bay đi, chúng tôi hiểu và bỏ qua cho đối phương. Hơi thở mẹ chồng rất yếu, mẹ hỏi tôi: “Đinh Đinh, con muốn ly hôn với Gia Tuấn?” Hóa ra mẹ vẫn chưa biết tôi và Gia Tuấn đã ly hôn. Tôi không nỡ nói sự thật với mẹ, đành phải trả lời một cách mơ hồ: “Chúng con đang cân nhắc về nhau, có thể chúng con thật sự không hợp nhau mẹ à, xin lỗi mẹ.” Mẹ chồng thở dài, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt đục ngầu chảy ra. Tôi cũng cảm thấy quá khó, nằm chặt lấy tay mẹ hơn. Mẹ thều thào gọi tôi: “Đinh Đinh.” Tôi khổ sở, không kiềm được nỗi chua xót trong lòng: “Dạ, mẹ.” Mẹ khóc, nói lẩm bẩm: “Đinh Đinh, mẹ không phải là bà mẹ chồng tốt, trước kia mẹ đã làm khó con, thật ra con không có nhiều khuyết điểm đến vậy, chỉ là bản thân mẹ quá hà khắc, nếu chúng con ly hôn bởi vì nguyên nhân do mẹ… “ Tôi vội vàng nói: “Không phải, không phải đâu mẹ.” Mẹ cố gắng nói: “Con tha thứ cho mẹ, tha thứ cho Gia Tuấn đi con.” Tôi khẽ nói: “Mẹ, thật ra con đã tha thứ cho anh ấy từ lâu, nhưng vấn đề giữa chúng con cũng không phải ngày một ngày hai.” “Đừng ly hôn với Gia Tuấn, nó không muốn vậy đâu cô, nó có nỗi khổ mà.” Tôi kinh ngạc: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?” Mặc dù giọng nói của mẹ yếu ớt, nhưng mẹ rất cố gắng, nói rõ từng chữ một với tôi: “Gia Tuấn, Gia Tuấn có bệnh.” Tôi nghe mà mở to hai mắt, không dám thở mạnh, chỉ lắng nghe từng chữ một của mẹ. “Mấy hôm trước mẹ đến nhà chúng con để dọn dẹp đồ đạc cho nó, phát hiện ra các con không sống với nhau, vốn dĩ mẹ định sẽ khuyên răn nó, khuyên nó cho tốt, nhưng vô tình mẹ là phát hiện ra bệnh án của nó, Đinh Đinh, Gia Tuấn mắc chứng vôi hóa xương.” Đầu óc tôi ong ong. “Gia Tuấn vẫn gạt chúng ta, nó không muốn để chúng ta biết, chỉ vì sợ chúng ta lo lắng cho nó.” Mẹ thở dài: “Gia Tuấn là con trai trưởng, có một người mẹ nhiều bệnh tật như mẹ đây, còn có một đứa em gái chưa gả đi, nó đã mang trọng trách của hai gia đình. Nó còn phải ở trước mặt ba người phụ nữ ra vẻ là người đàn ông kiên cường, bởi vì nó biết, nếu nó ngã quỵ, cũng không chỉ là một gia đình, mà mấy người phụ nữ chúng ta sẽ hoảng hốt lo sợ, tiếp đó sẽ rất vất vả, cho nên nó giấu giếm chuyện này. Nó cũng đã mua bảo hiểm cho mẹ và Gia Kỳ, như vậy thì cho dù nó xảy ra chuyện, nửa đời sau của mẹ và Gia Kỳ cũng sống tương đối tốt hơn một chút.” Mẹ chồng nhìn tôi, lại thì thào nói: “Đinh Đinh, nó có mua một phần bảo hiểm, người thừa hưởng là con, nó đã tính toán tất cả mọi chuyện rất chu toàn, chính là sợ lỡ như chúng ta mất đi sự chăm sóc của nó, cuộc sống sẽ rất vất vả…” Mẹ chồng mệt mỏi, nói chuyện này ra mẹ đã dùng rất nhiều sức, mẹ không thể không nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Thật lâu sau, mẹ mở mắt ra và nói thêm: “Thật ra Gia Tuấn vẫn rất yêu con, ban đầu nó đề nghị ly hôn với con, cũng là không muốn liên lụy con, muốn con tìm được một người khác tốt hơn, không ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, con bị tổn thương sâu như vậy, còn mất đi con của cả hai, mỗi khi nhớ đến chuyện mất con, Gia Tuấn đều đau khổ không dứt, Đinh Đinh, xin lỗi con, cho đến khi con sẩy thai, mẹ mới biết con đã chịu đựng nhiều áp lực như vậy.” Tôi liền rớt nước mắt. “Đinh Đinh, đừng ly hôn với Gia Tuấn được không con. Mẹ biết mẹ yêu cầu con như vậy rất bất hợp lý, nhưng mẹ thật sự không muốn nhìn thấy con trai mẹ khổ sở, sự đau khổ của nó không chỉ trên thể xác, mà con trên tâm lý nữa con à. Nó sợ liên lụy con, nhưng lại không muốn mất con, sự mâu thuẫn này mới là khó chịu đựng nhất. Đinh Đinh, mẹ biết mẹ yêu cầu con ở cạnh Gia Tuấn có hơi miễn cưỡng, chúng ta không nên liên lụy con, đối với con đó là sự ích kỷ của người làm mẹ, mẹ ích kỷ van xin con, con có thể đừng ly hôn với nó ngay lúc này được không con?” Mẹ không nói thêm được gì nữa, tôi vẫn đờ dẫn lắng nghe, cả người như bước vào hầm tuyết, tôi ngồi ở trước mặt mẹ, chân giẫm trên nền gạch lạnh băng, khí lạnh từ từ xâm nhập vào chân và cơ thể, tôi giống như bị đóng băng, phải thật lâu sau tuyết tan mới có thể cử động. Cuối cùng mẹ cũng nói xong, mẹ mệt mỏi nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề. Tôi đặt tay mẹ vào trong chăn, sau đó ra khỏi phòng bệnh. Gia Tuấn vẫn tựa vào tường ở hành lang như trước, anh nhíu mày, thấy tôi đi ra, Gia Kỳ lập tức biết điều từ băng ghế dài đứng lên, nó tránh vào phòng bệnh, để không gian lại cho tôi và Gia Tuấn. Hành lang rất im ắng, tôi đi đến bên cạnh Gia Tuấn, đối diện với anh. Anh nhìn tôi với vẻ hoang mang, ánh mắt tôi khiến anh cảm thấy khó hiểu. Anh hỏi tôi: “Vừa rồi mẹ nói gì vậy?” Tôi hỏi anh: “Mẹ nói đều là sự thật à?” Anh chỉ nhìn tôi. “Mẹ nói bệnh của anh, có phải sự thật không?” Anh cúi đầu khoanh tay, nhìn xuống nền đất trước mặt mình. Tôi bỗng tức giận: “Anh trả lời em mau, có phải thật hay không?” Gia Tuấn ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn tôi: “Em bằng lòng tin anh sao?” Tôi nhìn vào mắt anh, còn có khuôn mặt quen thuộc của anh, tôi thấy trong ánh mắt đó toàn là sự chán nản và mù mịt, còn có áy náy và bất an. Sau một lúc lâu, anh cười khổ: “Xin lỗi, Đinh Đinh.” Hóa ra cái mẹ nói đều là sự thật, trong lòng tôi lạnh lẽo, khi anh ngẩng đầu lần nữa, tôi bỗng nhiên giơ tay lên tát một cái “bốp”, đánh thật mạnh.
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
59 chương
268 chương
31 chương
22 chương
6 chương