36 Chiêu Ly Hôn

Chương 107 : Quyển 4 : Phó Gia Tuấn, anh khiến em quá thất vọng

Đã sắp 11h, Gia Tuấn vẫn chưa về nhà… Tôi lo lắng không yên, trong điện thoại Bùi Vĩnh Diễm nói Gia Tuấn uống rượu, anh uống rượu ở đâu chứ? Trong điện thoại, anh và Bùi Vĩnh Diễm rốt cuộc đã nói những gì, tôi không biết tâm lý khi một người đàn ông mặt đối mặt với một người đàn ông khác, ta chỉ lo lắng cho Gia Tuấn, ai say rượu cũng không khống chế được cảm xúc, ngộ nhỡ Gia Tuấn say rượu rồi lái xe. Tôi đứng trên sàn nhà bồn chồn bất an, dưới ánh sáng đèn, bóng dáng của tôi dài ra, dài thật dài. Tôi gọi điện thoại cho Gia Tuấn, nhưng anh vẫn không bắt máy, cứ cách 2-5 phút, tôi lại gọi một lần, nhưng anh luôn luôn không bắt máy, anh càng không nhận, tôi càng tức tối, càng nóng nảy, vì sao anh có thể như thế chứ? Anh có thể phóng đãng, nhưng phóng đãng lại không phải là quyền lợi của anh, đừng quên là ở nhà còn có người thân đang lo lắng cho anh. Tôi đối với hành vi cố tình không bắt máy của Gia Tuấn, thật sự vô cùng phẫn nộ. Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa, gọi điện thoại cho một người, Thẩm An Ny. Trước kia, trợ lý của Gia Tuấn là Đường Nhất Phàm, nếu tôi không tìm được Gia Tuấn, tôi sẽ gọi điện thoại cho Đường Nhất Phàm, cậu ta sẽ nói cho tôi biết Gia Tuấn ở đâu, hiện tại Đường Nhất Phàm đã nghỉ việc, tôi thật sự không biết phải tìm ai, đành phải ôm tâm lý thử vận may, gọi điện thoại cho Thẩm An Ny. Tuy rằng không thích cô ta, nhưng cũng phải kiên nhẫn hỏi cô ta, có biết Gia Tuấn dùng cơm ở đâu hay không. “Luật sư Phó dùng cơm ở quán ăn Triều Châu, nhưng mà hiện giờ anh ấy đã ăn xong rồi, bây giờ thì đi Đế Hoàng với bạn.” Đế Hoàng là một hộp đêm cao cấp nơi đây, Gia Tuấn và hai người bạn đều là đàn ông, đàn ông đi xã giao ở bên ngoài, thỉnh thoảng đến hộp đêm, điều này cũng không có cách nào khiến người khác nói gì, mỗi lần Gia Tuấn đều giải thích với tôi, cũng đều biết chừng mực, tôi cũng không nghi ngờ anh. Tôi hỏi cô ta: “Tại sao cô lại biết Gia Tuấn đi Đế Hoàng?” Không ngờ Thẩm An Ny lại trực tiếp nói với tôi: “Chúng tôi cũng nhau đi ăn cơm, bạn bè của luật sư Phó nhất định muốn đi ra ngoài thư giãn một chút, luật sư Phó liền đi chung với họ, anh ấy uống rượu, không thể lái xe, cho nên tôi đưa anh ấy qua đó, còn xe thì để tôi lái về trước.” Tôi nhất thời nổi nóng, từ trước đến nay Gia Tuấn thường hay nói đùa với bạn bè, cuộc đời anh có hai thứ tuyệt đối không thể cho mượn, một là vợ, hai là xe, chiếc xe ở trong lòng anh có cùng vị trí với vợ, hiện giờ anh lại có thể dễ dàng đưa xe cho Thẩm An Ny lái đi, nhưng lại không chỉ một lần, tôi đương nhiên vừa căm ghét vừa không vui. Tôi tức giận đi tới đi lui, rốt cuộc nhìn không được, tôi thay quần áo, lập tức ra ngoài. Thuê xe đến cửa Đế Hoàng, tôi nhìn nơi ăn chơi xa hoa trụy lạc này, hít một hơi, tôi đi vào. Thẩm An Ny cũng không giấu giếm hành tung của Gia Tuấn, thậm chí cô ta còn nói cho tôi biết phòng của Gia Tuấn ở đâu, tôi đi vào trong, một người phục vụ được huấn luyện nghiêm chỉnh, lập tức ngăn tôi lại: “Vị khách này, xin hỏi cô là đến tìm người hay là đến để tiêu tiền?” Tôi nói: “Tôi đến tìm bạn, nhóm họ có 3 người ở phòng 207.” Người phục vụ thấy tôi đi một mình, cũng không giống mang theo hung khí đến gây sự, vì vậy liền dẫn tôi đến trước cửa phòng. Tôi đẩy cửa ra, quả nhiên thấy Gia Tuấn ở bên trong. Chính xác là anh đang cùng hai người bạn ở bên trong, còn đang lớn tiếng uống rượu, thậm chí cửa mở, lúc đầu họ còn không chú ý tới, khi phát hiện ra tôi, ánh mắt của ba người đàn ông cùng lúc dừng ở trên người tôi, đều kinh ngạc đến nỗi dừng ly rượu trong tay, cũng không nói gì, tôi nhìn ba người này, họ không phải chỉ có một mình, bên cạnh mỗi người đều có một cô nàng hầu rượu. Tôi nuốt giận, đúng, tôi phải tha thứ cho đàn ông ở bên ngoài xã giao, cho dù tìm nữ hầu rượu đến, đây cũng không phải là chuyện tội ác tày trời gì. Khuôn mặt của Gia Tuấn ửng hồng, nhìn ra được rõ ràng anh đã uống không ít rượu, anh thấy tôi bước vào, kỳ lạ nhất chính là, anh cũng không ngạc nhiên, chỉ chau mày, híp mắt hỏi tôi: “Em đến làm gì?” Tôi xót xa nhìn anh, đứng trước mặt ba người đàn ông và ba cô gái hầu rượu, tôi được gọi là cái gì? Tôi lại nhìn chồng mình, anh không mang giày, chân thì gác lên chiếc bàn ở trước mặt, hai chiếc cúc trên chiếc áo sơ mi tháo ra rời rạc, người thì mệt mỏi tựa vào ghế sô pha, tay trái bưng mộ ly rượu, tay phải ôm vai một cô gái, trước khi tôi tiến vào thì nửa người của cô gái kia vắt trên người của anh, sau khi thấy tôi đi vào, lúc này mới lui về bên cạnh, hơn nữa còn sửa sang lại một chút thân váy chật chội của mình. Gia Tuấn thu tay về, anh đặt lại ly rượu trong tay lên bàn, người cũng gắng gượng ngồi thẳng lại. Tôi chịu đựng uất ức trog lòng, gọi anh: “Gia Tuấn, đã khuya rồi, về nhà được không?” Anh lại tựa vào ghế sô pha, lười biếng nói: “Em đang làm cái gì vậy? Sao em đến đây?” Người bạn của Gia Tuấn cũng mang theo chút hơi men, đá anh: “Phó Gia Tuấn, bà xã cậu đánh đến cửa rồi, cậu còn không mau mau về nhà với cô ấy đi.” Gia Tuấn nhíu mày: “Còn chưa uống cạn hứng thú, về cái gì mà về?” Tay anh lại khoát lên vai của cô gái kia, ý bảo cô gái: “Rót rượu.” Cô gái kia vâng theo, lập tức cầm rượu rót cho anh, rượu màu đỏ sậm được rót vào trong ly, tôi bỗng nhiên giận dữ, xông lên đoạt lấy ly rượu, tạt thẳng vào Gia Tuấn, Gia Tuấn không tránh kịp, kết quả đã bị trúng hết, rượu tưới vào chiếc áo sơ mi màu nhạt của anh, một mảnh đỏ như máu. Tất cả mọi người đều im lặng, trong không gian chỉ còn lại tiếng nhạc không quá lớn, bao phủ trên người chúng tôi. Ba cô gái tiếp rượu hoảng sợ, đều hoảng hốt đứng dậy, chuẩn bị lui ra ngoài, lúc này có một cô hơi lớn hơn hai cô kia một chút, có ý định là không đi được, vì chưa bo tiền. Tôi nghe rõ ràng, lập tức mở túi xách, lấy mấy tờ 100 đồng từ bên trong ra, ném xuống trước mặt các cô ấy: “Cầm lấy tiền, đi nhanh đi.” Ba cô hầu rượu chần chờ một chút, nhưng vẫn cúi xuống nhặt tiền lên, ngay lúc định đi, cô gái lớn tuổi hơn một chút quay đầu lại, nói với tôi một câu. “Chị hãy nhớ kỹ một chuyện, chúng tôi nhặt tiền là coi trọng tiền, chúng tôi cũng là làm việc, không trộm không cướp, chúng tôi quang minh chính đại.” Khá lắm, cô ta lại có thể nói chuyện như vậy với tôi, tôi quay đầu lại nhìn cô ta chằm chằm. Tuổi tác của cô ta xem chừng cũng không nhỏ hơn tôi, cũng xấp xỉ như tôi vậy, nhìn tôi, lại chậm rãi nói thêm một câu: “Chị muốn đánh tôi sao? Tôi khuyên chị một câu, phụ nữ thượng đẳng giữ đàn ông trên tâm lý, còn phụ nữ hạ đẳng giữ đàn ông trên giường, trong mắt chị chúng tôi là loại phụ nữ hạ đẳng, nhưng chị ở trong mắt đàn ông, là loại phụ nữ gì chứ?” Hai bạn đồng nghiệp của cô bối rối kéo cô đi, tôi lại bị lời nói của cô ta làm sợ hãi, đứng nguyên tại chỗ. Không ngờ ở nơi ăn chơi này lại có nhan sắc bén nhọn như vậy, tôi nhất thời sửng sốt, chính xác, tôi ở trong mắt đàn ông là loại phụ nữ gì chứ? Dù sao vào lúc này, người đàn ông của tôi cũng gọi phụ nữ bên ngoài mà. Tôi nhìn Gia Tuấn, Gia Tuấn và hai người bạn đều bị một màn này dọa sợ, hai người đàn ông kia nhìn Gia Tuấn, rồi lại nhìn tôi, không dám nói một câu. Tôi đi đến trước mặt Gia Tuấn: “Gia Tuấn, anh không theo em về?” Anh đã tỉnh rượu, nhìn cũng không thèm nhìn tôi, chỉ thấp giọng nói: “Em về nhà đi.” Sau đó, anh vẫn ngồi tại chỗ, cầm ly tự rót rượu cho chính mình. Tôi tức giận, nước mắt cũng đều trào ra, mất lý trí lại cầm một ly rượu khác ở trên bàn, tạt thẳng vào mặt anh, “Phó Gia Tuấn.” Tôi ra sức kéo anh đứng lên. Gia Tuấn hoàn toàn không để ý đến tôi, anh lại uống rượu, bản thân đã không còn lý trí, hiện giờ lại bị mất hết thể diện trước mặt bạn bè, trong cơn tức giận, anh hất tôi thật mạnh sang bên cạnh, tôi không ngờ sức lực của anh lại lớn như vậy, cơ thể mất đi trọng tâm, ngã một phát xuống góc bàn ngay trước mặt anh, cấn ngay thắt lưng của tôi, tay tôi kéo ly rượu trên bàn, ly rượu còn có dụng cụ ném xúc xắc để vui chơi uống rượu, tất cả đều bị kéo rơi xuống đất loảng xoảng. Tôi đau đến nỗi nước mắt lập tức chảy xuống, không phải là đau thể xác, mà là đau trong lòng. Tôi té ngã trên đất, cả buổi cũng không đứng lên, bạn bè của Gia Tuấn cũng bị dọa cho choáng váng, ngồi trên ghế sô pha, không biết có nên đến đỡ tôi hay không, sau một hồi, một người mới nhớ ra, kéo tôi dậy: “Em dâu.” Người đàn ông cũng khều Gia Tuấn, “Gia Tuấn, tại sao cậu lại có thể đối xử với em dâu như vậy?” Nước mắt không ngừng chảy xuống, tôi lại nhìn Gia Tuấn, anh xanh mặt, vẹo đầu sang một bên, lau đi rượu trên mặt, anh vẫn không nhìn tôi. Tôi từ trên đất đứng lên, ngẩng đầu nhìn Gia Tuấn, rưng rưng thốt ra một câu: “Phó Gia Tuấn, anh khiến em quá thất vọng.” Tôi không biết bản thân làm sao để ra khỏi Đế Hoàng, Gia tuấn không đuổi theo tôi, tôi ôm mặt, hoảng loạn chạy ra, khi xuống bậc thang, tôi còn bị hụt chân, chắc trật chân rồi. Tôi nghĩ tôi nhất định vô cùng thảm hại, lên đại một chiếc taxi, ngồi phía sau xe taxi, tôi ôm mặt khóc. Đây là chồng của tôi, là người mà tôi cho rằng ưu tú nhất toàn thế giới, là thần tượng của tôi. Từ lần đầu tiên tôi thấy anh, 6 năm trước, tôi bưng mâm, đi về phía trước thật cẩn thận, chỉ một bước không tốt, ngã sấp xuống, nhào vào trên người anh, khi vừa ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã bị người như anh làm cho rung động. Tôi rớt nước mắt, 6 năm qua, trong mắt tôi không nhìn qua người đàn ông nào khác, cho dù hiện tại, Bùi Vĩnh Diễm, tôi chỉ xem anh ta là một phong cảnh có thể thưởng thức, thế giới của tôi, toàn bộ của tôi đều là vì Gia Tuấn, nhưng hiện tại, anh lại đối xử với tôi như vậy, anh thô lỗ đẩy tôi ra, tuy rằng anh đã uống rượu, nhưng chúng tôi đã từng ân ai kia mà? Những lời anh nói với tôi đâu? Đi đâu hết rồi? Xe đã chạy đến tiểu khu, tôi cầm túi, lê bước chân, trở về nhà, đi một đoạn thì rớt một hàng lệ. Mở cửa nhà, đèn bên ngoài hành lang sáng lên, trong nhà lại tối thui, tôi đi vào nhà vệ sinh, bật đèn, tôi nhìn chính mình trong gương, tiếng của cô gái hầu rượu đó lại vang lên: “Phụ nữ thượng đẳng giữ đàn ông trên tâm lý, phụ nữ hạ đẳng giữ đàn ông trên giường, chị ở trong mắt đàn ông là loại phụ nữ gì chứ?” Tôi nhìn gương mặt của chính mình, tái nhợt không màu, giống như bột tẩy trắng tẩy qua, cặp mắt trống rỗng, không có thần, dưới ánh đèn lờ mờ, chỉ sáng lên hai hố đen không màu, tôi không dám nhìn chính mình, tôi như vậy, được xem là loại phụ nữ nào đây? Trên tay còn có vết thương, lúc này tôi mới nhớ ra, hẳn là lúc nãy bị Gia Tuấn hất té ngã, tay bị ly thủy tinh cứa vào rồi, hiện giờ đang rướm máu ra bên ngoài. Tôi khóc, mở vòi nước để rửa tay, lại đi tìm băng gạc, băng bó tay lại. Khi nằm xuống, tôi xem đồng hồ, đã qua 12h, tôi lại nghĩ đến lời nói của Gia Tuấn. “Đinh Đinh, anh hy vọng cả đời này sẽ đóng 3 vai diễn với em: chồng, người yêu, ba, anh sẽ chăm sóc em, yêu thương em, bảo vệ em… …” Đó là lời anh nói vào cái ngày mà chúng tôi kết hôn, anh nhận lấy tay tôi từ trong tay ba, nói những lời thâm tình này với tôi. Lúc ấy, nước mắt của tôi thoáng trào ra, ngăn cũng không ngăn lại được, tôi chỉ đành ngước đầu lên nhìn, cố gắng không để cho nước mắt chảy ra, trôi mất lớp trang điểm. Thực tế, nghiệt chủng mà quá khứ lưu lại chính là hồi ức, tôi đau khổ, ủ trong chăn, hệt như một con cua lột, tôi đau đớn tột cùng. Giữa mơ mơ màng màng tôi ngủ thiếp đi. Tôi mệt mỏi quá, ngày mai tôi còn phải đi làm, tôi không thể bốc đồng khiến bản thân mất ngủ một đêm được, tôi phải khuyên bản thân đi ngủ. Trong bóng tối không biết bao lâu, chỉ biết là điện thoại bắt đầu vang lên ỏm tỏi, tôi sờ soạng dưới gối lấy ra: “Ai vậy?” Tôi mệt mỏi không mở mắt ra.