18 tháng quân ngũ của 1 đời trai...
Chương 15 : Đi gác gặp ma, một câu chuyện dựng tóc gáy !!!
Thể theo yêu cầu của nhiều bác hỏi về chuyện ma trong quân đội thì hôm nay em sẽ gửi đến một phần câu chuyện này… Ma đương nhiên là điều thiên về tâm linh trong cuộc sống của chúng ta, tuy nó vô hình hay hữu hình, cho dù quan niệm duy tâm hay duy vật thì ít nhiều đại đa số chúng ta đều tin là có ma phải không nhỉ? Có người bảo là không có ma, có người bảo là chắc chắn có, có người không sợ, có người lại sợ đến teo trym điển hình như …em, thú thực là từ nhỏ đến giờ em sợ ma phải biết các bác ạ, đến tuổi này vẫn còn sợ chứ đừng nói gì đến lúc nhỏ… Không hiểu sao các đấng sinh thành của em thì chả biết sợ ma là gì mà em thì hoàn toàn ngược lại… Lúc nhà ban đêm chả dám bước ra sau vườn vào buổi tối, khuya thì nhiều lúc đứng trong nhà đái ra vì nhà vệ sinh nó ở sau nhà… Đến lúc vào trong quân đội thì do yêu cầu nhiệm vụ mà nhiều lúc chẳng thoái thác được, ví dụ đi gác đêm, đi trực ban… nên nhiều lúc đơn độc giữa màn đêm đen tối mịt mùng mà run bần bật, lạnh sống lưng ấy chứ…
Đơn vị em khi đó đóng quân giữa 1 vùng đồi núi mà trước năm 1975 là chiến trường ác liệt bậc nhất mặt trận Tây Nguyên, quân cách mạng đập nhau với quân Mỹ và quân VNCH chan chát… Số người chết của 2 phe do bom mìn, mũi tên hòn đạn thì không kể xiết, mấy ông chỉ huy cố cựu còn bảo là lúc mới về xây dựng doanh trại những năm 97-98 ở đó khi xe múc đào đất làm móng lên đào được vô số xương người, vật dụng binh lính, thậm chí ngay nơi doanh trại đơn vị em đóng quân bây giờ chưa chắc đã bốc hết được hài cốt ở phía dưới nữa ấy chứ… Có lúc đào hố rác hay hố phân có thằng còn đào được vài mảnh xương chả biết là xương gì nhưng chắc ko phải là xương động vật, hãi quá phải chạy đi mua thẻ hương về khấn vái rồi lấp lại ! Ở trong đó tình trạng gặp ma không phải là ít, giờ ngồi type những dòng này mà đôi lúc em còn lạnh sống lưng ấy chứ! Nói đến chuyện ma ở đơn vị em là phải nói đến chuyện đi gác kho quân nhu, kho đạn vào ban đêm. Bất cứ thằng lính nào được cắt gác vào các ca khuya từ 10h tối trở đi thì đó là 1 điều hãi hùng kinh khủng!
Ở các doanh trại quân đội lớn cấp trung đoàn trở lên thường có 2 kho chính, kho quân nhu chứa các loại quân trang như mũ, áo, giày, dép, chăn, màn… để cấp cho lính mới vào hoặc khi đến kỳ hạn, và chứa cả gạo, thực phẩm… Kho đạn thì chứa các loại súng trực chiến, các loại đạn từ nhỏ như 7,62 ly AK đến lớn như cối 100 ly với số lượng hàng chục tấn để cấp đi bắn huấn luyện và đạn sẵn sàng chiến đấu, có biến xảy ra thì lên kho nhận đạn nhét đầy băng và ba lô rồi đi ngay. Kho quân nhu ở dưới này gần đơn vị 1 tí thì còn đỡ sợ chứ kho đạn vì đặc thù an toàn nên được xây dựng rất xa khu vực doanh trại giữa 1 rừng keo lá tràm rộng lớn, xung quanh được bao bọc bởi các ụ đất cao để ngăn sóng xung kích phòng khi kho đạn nổ do sự cố (Kho đạn khi nổ tạo sức ép cực cao tỏa ra xung quanh gọi là sóng xung kích các bác ạ, bom nguyên tử gây ra chết người chủ yếu là do thằng sóng xung kích này… Em nghe mấy ông cấp tá bên kỹ thuật kể ở Gia Lai năm nào đó nổ 1 kho đạn lớn mà sức ép mạnh đến nỗi 1 ông xe ôm đứng cách đó cả cây số mà cũng ngoẻo không kịp ngáp do sức ép đè lên mạnh đến nỗi hộc máu luôn !) và đầy các trụ thu lôi để chống sét… Do liên quan đến chuyện súng đạn ko phải là đơn giản nên các kho này được canh phòng cẩn mật 24/7/365, quân số gác thì luân chuyển giữa các đơn vị. 1 ca gác là 1 tiếng đồng hồ, mỗi thằng gác kho đạn được cấp cho 3 viên đạn nhét trong băng, có tình huống khẩn cấp như kẻ gian đột nhập kho đạn hoặc có âm mưu tấn công lính gác thì viên đạn đầu được phép bắn chỉ thiên để cảnh cáo, uy hiếp buộc đầu hàng và thông báo cho tiếp viện tới ứng cứu, viên thứ 2 được phép bắn gãy tay hoặc chân để khống chế kẻ gian và viên thứ 3 để tiêu diệt kẻ đó nếu vẫn ngoan cố (trường hợp này bức bách quá mới bắn chứ lỡ bắn chết là bị điều tra và nguy cơ ra tòa án binh rất cao), cái vụ này cũng đòi thằng lính gác trong tình huống khẩn cấp đó phải ngắm chuẩn, ngắm kỹ chứ lỡ bắn 3 viên chả trúng phát nào, kẻ gian nó xông tới thì có mà ngỏm củ tỏi . Em cũng nghe lính cựu kể lại là rước đây có vụ thanh niên côn đồ gì đó ở địa bàn đóng quân đến gây sự với vệ binh trước cổng, tay vệ binh đó bị đập hội đồng ức quá rút AK ra quét ngay làm tử ẹo 1 thằng và thương tật vài thằng, rốt cuộc tay vệ binh đó ra tòa án binh và đi bao nhiêu năm thì không biết, sau vụ đó thì chuyện đạn dược để gác bị quản lý rất gắt gao và chỉ có ở điểm nóng như ở cổng chính và kho đạn mới có đạn trong băng mà gác, chứ nếu ở đơn vị mà có đạn thì chắc em và anh T trong part đi trộm bầu review đã không về an toàn và lành lặn như thế đâu !
Kho đạn nằm giữa một vạt rừng keo rộng lớn, 4 góc có 4 trạm gác và chòi gác cách xa nhau, ban ngày thì chẳng sao nhưng khi màn đêm buông xuống thì… Thời chiến đây là 1 khu vực đóng quân của quân đội chế độ cũ liên tục bị quân giải phóng tiến công, dấu tích các hầm hào công sự nhiều chỗ vẫn còn, và người chết cả 2 bên ở chốn đó thì đương nhiên rất nhiều, thời chiến mà… Và còn nhiều vụ lính nghĩa vụ cũng tử ẹo ở đây, em cũng nghe ông chỉ huy em kể lại thôi, có vụ là 2 tay chiến sĩ người Bắc nọ đi trước em vài năm, nửa đêm lên đó gác buồn đời hay sao mà xách rượu theo ngồi chén tạc chén thù với nhau, rượu vào ngà ngà rồi nhớ nhà nhớ người yêu hay buồn chuyện tình cảm gì đó chỉ muốn chết, 1 ông rút AK chĩa vào mình lên đạn định tự sát, ông kia thấy vậy giằng ra để ngăn cản thì súng cướp cò nổ cái đoàng, ông giằng súng ra đó trúng đạn vào đầu chết ngay tại chỗ! Ông định tự sát thấy vậy tỉnh cả rượu rồi hối hận không kịp nữa, quay súng vào mình bóp cò tự sát luôn! Nghe tiếng súng nổ người ta chạy ra thì không kịp nữa rồi, ông chiến sĩ tự sát đang hấp hối thều thào được vài lời giải thích rồi cũng đi luôn … Rồi 1 vụ nữa là 1 ông chiến sĩ nọ cũng người Bắc gần đến ngày ra quân được cắt gác ở kho đạn đó, vui vì sắp được về hay sao mà leo lên chòi gác cũng xách theo 1 chai rượu, ở trên chòi đó uống sạch rượu say mèm ngủ quên rồi trúng gió đi về thiên đường luôn! Vì ca gác cuối nên vài tiếng sau người ta lên đổi gác thì thấy nằm co ro trên chòi gác, tay ôm khẩu AK mà người lạnh ngắt từ lúc nào rồi ! Mà các bác biết không, chết vì vô kỷ luật như uống rượu, tự sát trong quân đội thời gian trước đây cũng bị kỷ luật rất nghiêm chứ không phải đơn giản chết là xong đâu, em nghe kể trước đây người vi phạm kỷ luật dẫn đến chết bỏ vào quan tài xong rồi chỉ huy đứng trước quan tài đọc quyết định kỷ luật, quyết định tước quân tịch, rồi đem chôn ở đâu đó quanh đơn vị, vài năm sau gia đình mới được đem về, mà khi chôn cũng chôn đứng quan tài chứ không được chôn nằm như bình thường !!! Người ta bảo là khu vực đó lành ít dữ nhiều, nên mới như vậy… Nhiều lúc em có công việc như đi đổi đạn, nhận đạn về đơn vị đi qua thấy cũng ớn lạnh sống lưng…
Đơn vị em cũng phải đi gác kho đạn, có lúc quân số đi làm kinh tế gần hết mà còn mình mình ở đơn vị thì em cũng phải vác súng lên đó mà gác… Có hôm nọ, phiên em gác ở kho đạn là từ 12h đêm - 5h sáng vì thiếu quân số nên phải gác thay, mai ngủ bù, mà lại trúng vào ngày mồng 1 âm lịch (ngày này thì các bác biết nó thiêng cỡ nào rồi) , thế éo nào tay trực kho đạn lại cắt em gác trúng ngay cái chòi nhìn ra khung rừng keo âm u phía trước, 3 cái chòi kia đều nằm ở 3 góc kia, mỗi chòi cách nhau cũng gần trăm mét nên chả nhìn thấy nhau đâu! Lên đổi gác thấy thằng ở đơn vị kia nó mừng rỡ và chạy mất dép, còn lại mình mình ở trên cái chòi cao hơn 5-6m gì đó với khẩu AK nặng trĩu trong tay, một cái đèn pin 2 pin ánh sáng mờ mờ mà pin thì cũng sắp hết do thằng gác ca trước bàn giao lại… trong túi thủ sẵn gói thuốc rẻ tiền Eagle hút khét lẹt giá 5k/gói, đời lính chỉ có vậy thôi, bác nào ở khu vực Gia Lai - Kon Tum chắc biết loại thuốc này. Quy định khi đi gác không được hút thuốc mà sợ con mẹ gì nữa, giờ đó mấy tay chỉ huy cũng ôm chăn mà ngủ chứ chả hơi đâu mà đi kiểm tra, nhưng bỏ gác thì càng chết nữa vì đột xuất mấy thằng trong kho lỡ buồn buồn nó soi đèn pin ra không thấy mình thì báo động cho chỉ huy trung đoàn và đi ăn cơm khám, đào hố, gánh phân cả tháng là có ngay ! Nói thật lúc này thần kinh em nó căng lên như dây đàn rồi, mồ hôi mồ kê ướt cả sống lưng vì sợ dù lúc này ngoài trời rất lạnh, mặc 2-3 lớp áo thun, áo K03 và áo ấm bộ đội rồi mà vẫn co ro, mồm rít thuốc liên tục, mà nghe phong phanh đâu cái chòi em gác ngày xưa 2 ông kia tự sát ở ngay gần đấy nên càng run hơn… Buồn ngủ díp mắt lại nhưng em vẫn cố thức và thi thoảng quét ánh đèn pin mờ mờ vào khoảng tối thăm thẳm trước mặt nhưng chỉ thấy mờ mờ ảo ảo những bóng cây keo cao lớn xen kẽ vào nhau… Đứng được 1 lúc lâu, giở đồng hồ casio thần thánh ra coi thì mới 1 tiếng trôi qua, còn tận 4 tiếng nữa mới hết ca, mỏi chân quá em ngồi xuống ghế rồi thiếp đi lúc nào không hay, đột nhiên một luồng gió lạnh từ đâu ập ngay vào gáy làm em bừng tỉnh dậy, theo phản xạ em vớ ngay khẩu AK đặt trên đùi đứng phắt dậy, quét đèn pin tứ tung nhưng chẳng thấy gì ngoài những cơn gió lạnh như gió bão liên tục thổi ù ù vào làm rừng cây lay động mạnh chúng !
Đột nhiên ánh đèn pin mờ ảo quét qua chùm cây phía trước rừng cây làm em giật nảy người, có 1 bóng trắng mờ ảo như bóng người lướt qua rồi biến mất, rõ ràng là mắt em nhìn thấy mồn một chứ chẳng hoa mắt !!! Lúc này nói thật với các bác là chỉ còn nước đái ra quần mới đủ nhưng chắc do tiết niệu em tốt nên chỉ teo trym lại thôi chứ chả đái đâu, đờ người vì sợ, lập tức em lên đạn khẩu AK đánh rốp, hô to: “Ai! Đứng lại không tôi bắn !” Hô cho to, cho có khí thế đỡ sợ vậy thôi, chứ mấy thằng bên kia nó có nghe nó cũng chả dám qua đâu! Vả lại lúc này em thừa biết phía dưới kia là “cái gì” rồi, vì giờ này cũng ko ai điên dại gì đâu mà đi dưới rừng keo như vậy! Em soi lại đèn pin kỹ vào chỗ đó 1 lần nữa mà chẳng thấy gì, chỉ toàn là gốc keo lay động xào xạc không thôi… Nói thật lúc đó chỉ muốn vứt súng ở đó mà chạy về đơn vị nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ, làm như vậy không những bị phạt mà còn bị coi là hèn nhát, bị bêu rếu nữa nhưng em gắng gượng, tay chân run lẩy bẩy rút gói thuốc và cái bật lửa ra châm điếu thuốc đưa lên miệng, lúng túng thế nào vừa châm lửa rít mồi thuốc xong em làm rơi cái bịch cái hộp quẹt xuống nền chòi, nó văng ra và rơi xuống khoảng tối phía dưới… Thôi chết rồi! Giờ có cho vàng em cũng ko dám xuống mò tìm cái bật lửa ở phía dưới đâu, biết nó văng góc nào mà tìm ??? Đã đen lại còn lắm lông, xác định là điếu cuối cùng cho đến sáng vì thiếu lửa nên em rít từng hơi nhè nhẹ, ngồi bệt xuống sàn chòi, cố gắng trấn an mình và hát khe khẽ trong miệng cho đỡ sợ… 4 bề vắng lặng như tờ, thi thoảng tiếng cú kêu “Cú…! Cú…!” và tiếng con nai “tố hộ, tố hộ” giữa đêm khuya làm không gian càng thêm rùng rợn, tiếng gió khẽ đưa xào xạc… Em vừa bật đèn pin lên định soi xem mấy giờ rồi thì “Phụp!” Ôi cái đệch, cái gì thế này, hết pin !!! Ánh đèn pin vụt tắt, thế là “hy vọng ánh sáng” cuối cùng của em cũng đã tắt bụp ! đ.m cái thằng gác ca trước, nó soi cái éo gì mà lúc đưa tới tay em thì pin cũng cạn kiệt, tình thế này thì ko biết phải xử lý ra sao, không ngờ lúc này mây đen trên trời đã dần tản ra, nhường chỗ cho ánh trăng mờ mờ, quên mất hôm nay là mùng 1 nhưng trời âm u nên chẳng thấy trăng, em tự nhủ như thế… Nhưng nhắc đến từ “mùng 1” thì em lại càng rợn người hơn, các bác có biết là người ta quan niệm “mùng 1 là ngày…” mà thôi em chả nhắc lại đâu, giờ ngồi type nhớ đến những chi tiết đó em lại nổi da gà, lạnh sống lưng nè… Mọe, hôm nay là ngày gì mà đen vật vã, giờ pin chả có để mà soi, thuốc chả có lửa mà mồi… Ngán ngẩm, dựng cây súng bên người em tựa hẳn vào vách chòi, bỗng dưng một đợt gió mạnh ùa tới, cái chòi rung lắc khá mạnh làm khẩu súng đổ cái ầm xuống gần cửa chòi, em đứng dậy lúi húi nhặt nó lên thì “Á á á á á !!! Ôi trời ơi!” Em hét lên, cái gì thế này ??? Một cảnh tượng khủng khiếp lần đầu tiên trong đời em thấy hiện ra trước mặt em…
Truyện khác cùng thể loại
118 chương
4 chương
94 chương
51 chương
416 chương
10 chương