17 again

Chương 40 : Ngoại truyện

Di động nhận được tin nhắn trừ tiền, khoản tiền giai đoạn cuối rốt cuộc cũng trả hết. Hàn Trác Trác bỏ di động vào lại túi áo khoác, túm gọn khăn quàng cổ, đẩy cửa đi tới nhà hàng. Ra ngoài không xem hoàng lịch, bỗng dưng cô gặp được Vương Tĩnh Nghiêu. Ngoài ba chữ ‘Vương khốn nạn’ thì thật tình cô chẳng có gì để tặng anh nữa. Hàn Trác Trác điều chỉnh tầm mắt, định đi lướt qua anh. Đáng tiếc bả vai cô bị anh đè lại. Hôm nay gió rất lớn, nhiệt độ không khí rất thấp, nhưng Vương Tĩnh Nghiêu chỉ mặc một chiếc áo len màu đen. Cô ngẩng đầu, thấy khuôn cằm lún phún râu của anh, bỗng nhiên hơi nhớ đến cảm giác ngứa ngáy khi nó cọ lên cổ cô. “Đổi số di động à?” Người đàn ông không cáu không giận hỏi, như thể gặp mặt bạn cũ hằng ngày. Hàn Trác Trác nói ngay chẳng thèm nghĩ ngợi: “Ngại quá anh Vương, tôi không cần di động.” Vương Tĩnh Nghiêu nghe xong thì không có biểu cảm gì, nhưng Hàn Trác Trác cảm giác bả vai cô sắp bị bóp nát. Tính tình anh tồi tệ thế nào cô từng thấy nhiều rồi, nếu bây giờ anh bóp nát vai cô thật thì cũng không có gì kì quái. Nhưng anh lại thả cô đi. Hàn Trác Trác về nhà gặp ác mộng cả đêm, lúc thức dậy mí mắt cô cứ giật liên hồi. Quả nhiên cô gặp phải họa đổ máu ngay. Hàn Trác Trác kinh doanh một công ty tổ chức sự kiện thể dục thể thao, họ sắp tổ chức một cuộc thi tennis trong trung tâm thể dục. Cô đến hiện trường chỉ huy và bố trí như mọi khi. Việc nhiều người đông, lơ đãng một cái, cô vấp phải một quả bóng tennis, té ngã mãi mà không gượng dậy được. May mà Tiểu Ngư và Đầu Nhím đều ở cách đó không xa, gọi một tiếng là được. Ai dè cô gọi hai ba tiếng rồi mà hai thằng điếc kia vẫn không nghe thấy. Cũng tại sân tập này ồn ào quá. Cô đang định cắn răng đứng lên, thì người hẫng đi, cô được một người bế ngang lên. Lưng cô dựa vào một khuôn ngực rắn chắc, không cần quay đầu lại cô cũng biết đấy là anh Vương khốn nạn nhà bên. Hàn Trác Trác sợ người khác thấy: “Không cần phiền vậy đâu, đồng nghiệp đều ở đây cả.” “Họ đưa em đến bệnh viện thì ai quản lý hiện trường?” Vương Tĩnh Nghiêu sải đôi chân dài bế cô đi khỏi lối ra. Mọi người đều đang bận, cũng không ai chú ý đến họ. Hàn Trác Trác làm trong ngành thể thao, biết cú ngã này không nhẹ. Vì thế cô không giãy giụa vô ích, ngoan ngoãn lên xe của Vương Tĩnh Nghiêu, đi đến bệnh viện. Lúc bác sĩ thăm khám có đề cập đến bệnh cũ – chỗ giập nát xương ở đầu gối của cô. Vương Tĩnh Nghiêu đứng cạnh nghe, Hàn Trác Trác biết lòng anh sẽ hụt hẫng, nên nói mấy chuyện lung tung khác với bác sĩ, dẫn đề tài câu chuyện tới vết thương mới. “Nằm nhiều vào, đi lại ít thôi, phải ăn kiêng.” Bác sĩ phá lệ liếc Vương Tĩnh Nghiêu một cái: “Người nhà phải biết để ý để tứ, chăm sóc bệnh nhân nhiều vào, đừng có nghiêm mặt mãi thế, ảnh hưởng tâm trạng của nhau.” Chẳng hiểu sao Hàn Trác Trác lại thấy vui vẻ. Cô rất ít khi cười, nhưng lúc cười cô rất đẹp. Vương Tĩnh Nghiêu lập tức mềm lòng, chờ bác sĩ đi khỏi, anh bèn ôm lấy Hàn Trác Trác, “Chuyện lần trước là lỗi của anh, anh nhận sai với em, em đừng giận nữa nhé.” “Úi chà, tôi nào có tư cách tức giận, tại tự tôi không giữ gìn được quan hệ tốt với khách hàng đấy chứ, họ mới nghe được chút gió thổi cỏ lay đã chạy hết rồi.” “Không phải tại em không giữ gìn được quan hệ, mà là vì anh nói này nói kia, bạn bè anh nể mặt thôi.” Nhìn biểu cảm đã được hời còn khoe mẽ của anh, Hàn Trác Trác giận sôi máu. Nghĩ đến chuyện mình làm ăn cẩn trọng như vậy, nỗ lực thế nào cũng không thắng nổi một câu của Vương Tĩnh Nghiêu, cô lập tức cảm thấy mình thật thất bại, vành mắt bắt đầu đỏ lên. Lúc này Vương Tĩnh Nghiêu mới biết tình thế nghiêm trọng, anh chưa từng thấy Hàn Trác Trác rớt một giọt nước mắt dù là chân bị gãy. Giờ thấy cô bật khóc vì giận anh quá, anh lập tức luống cuống đầu hàng: “Tại anh thương em nhiều việc lại mệt quá thôi mà? Anh kêu em tới giúp anh em lại không chịu, được rồi được rồi, tại lỗi của anh, lần sau anh không thế nữa.” “Anh đừng có lần sau lần sau mãi nữa! Mỗi lần tha thứ cho anh, lần sau anh lại càng quá đáng hơn!” Hàn Trác Trác sắp tức phát khóc, “Em không muốn phải tức chết sớm thế đâu! Ai cho anh nhiều cơ hội lần sau lần sau vậy chứ!” Người đàn ông từ bé đã là trăng được chúng sao sùng bái, nay lại cố gắng cúi đầu khom lưng: “Rồi rồi rồi, không có lần sau, anh nhất định sẽ hối cải trở thành một con người mới, em chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi……” Hèn mọn tới tận bùn đất như vậy cũng không đổi được nụ cười của Hàn Trác Trác. Vương Tĩnh Nghiêu biết sai thì sửa, “Bây giờ anh sẽ gọi cho những khách hàng cũ đấy ngay, bắt họ lập lại quan hệ hợp tác.” “Không cần.” Hàn Trác Trác bình tĩnh nói: “Em sẽ khai quật ra khách hàng mới, củng cố quan hệ, không ai đào được đâu.” Vương Tĩnh Nghiêu không dám có ý kiến, anh biết lần này mình đã quá đáng, đả thương lòng tự tôn của cô. Hàn Trác Trác bị thương nên cử động không tiện. Sau khi xuất viện, Vương Tĩnh Nghiêu đề nghị cô đến nhà anh nghỉ ngơi mấy ngày để lấy lại sức. Hàn Trác Trác từ chối thẳng thừng: “Anh muốn để em mang theo cái chân đau này nhảy lầu lần nữa hả?” Vương Tĩnh Nghiêu đành ngoan ngoãn đưa cô về nhà. Vị thiếu gia không động vào việc gì ở nhà mình, vào nhà Hàn Trác Trác lại biến thành anh giúp việc. Anh quét nhà, hút bụi, dọn dẹp nhà cửa, mua đồ ăn nấu cơm hầm canh xương, động tác vô cùng nhanh nhẹn giỏi giang. Hàn Trác Trác cực kì ngạc nhiên: “Anh học từ bao giờ thế?” Anh đang dọn dẹp quầy trang điểm, cũng không ngẩng đầu lên, “Ngày xưa anh nghe em bảo muốn gả cho đàn ông biết làm việc nhà, nên anh học đấy.” Cô vốn đang định đuổi anh đi, nhưng nghe anh nói thế cô lại không đành lòng. Kết cục của sự nhân từ nhất thời chính là rơi vào bẫy rập, bị người ta ăn sạch cả trong lẫn ngoài. Lúc ấy ở trong phòng tắm, chân cô còn bó bột băng kín, rõ ràng anh đã hứa hẹn chỉ lau chân đơn thuần cho cô thôi, không biết làm sao rửa ráy một lúc hai chân cô lại vòng lấy eo anh. Cô bị anh bế đặt lên bồn rửa tay, làm đến mức mệt lả người. Một dạo không gặp nhau, thể lực của anh vẫn kinh người như trước, kỹ thuật dường như cũng tiến bộ không ít. Phải chăm sóc cái chân đau của cô, mà anh vẫn còn có thể thay đổi tư thế đa dạng làm đến nửa đêm. Chiếc ghế mây ở nhà cô cứ kêu kẽo cà kẽo kẹt mãi, dường như cũng sắp gãy tan tành. Rạng sáng thức dậy, Hàn Trác Trác thấy hối hận. Cô vốn hạ quyết tâm muốn chia tay, sao bỗng dưng lại thành ngủ với nhau thế này? Hàn Trác Trác loáng thoáng có dự cảm, cuộc đời này cô sẽ không thoát khỏi bàn tay anh. Hồi cấp 3 cô yêu thầm Vương Tĩnh Nghệ, cuối cùng bị Vương Tĩnh Nghiêu phá hỏng nên phải chia tay, lúc ấy cô hận không thể đập nhừ tên lưu manh này nuốt vào bụng. Nhưng xét thấy việc anh là tay đầu gấu gọi phát là có đệ, cô thế đơn lực mỏng không bì nổi, nên đành nuốt cục tức này xuống. Tuy rằng cô bị gãy một chân huỷ hoại tiền đồ, nhưng bởi vậy mà được hẹn hò một tháng với nam thần, có nằm liệt cũng đáng, nên cô không nghĩ tới việc phải ghi hận tên đầu sỏ gây tội Vương Tĩnh Nghiêu này. Ngược lại, anh lại đầy vẻ hối lỗi tới tìm cô, nói muốn giúp đỡ cô vào đại học. Cô tưởng anh muốn đền bù cho cô, vung tiền để được an tâm, nên vốn định từ chối thẳng thừng. Ai dè anh nói số tiền này không phải cho không, tốt nghiệp xong, cô còn phải làm trâu làm ngựa bán mạng cho anh, trả lại ơn này. Cô nghĩ bụng, như vậy cũng coi như không ai nợ ai, nên đã đồng ý. Trong lúc học đại học, ít nhiều cũng nhờ số tiền của anh mà cô có thể vừa học vừa làm thuê để trả món nợ cũ của ông bố mê bài bạc, rốt cuộc cũng được trải qua một khoảng thời gian không phải sầu não vì tiền nong. Sau khi tốt nghiệp, đương nhiên là cô đến tìm Vương Tĩnh Nghiêu. Ai ngờ tên ăn chơi trác táng này căn bản không có công ty. Chắc chắn anh ta chỉ vờ vịt màu mè quay về nước đăng ký một công ty sự kiện thể dục thể thao để che đậy thôi. Cô vốn định cố đấm ăn xôi làm nốt mấy năm, đợi công ty phá sản rồi trốn chạy, không ngờ chó ngáp phải ruồi thế nào lại đúng là loại hình mà cô muốn khởi nghiệp. Hồi công ty mới thành lập, họ chẳng có bất cứ thứ gì. Nhân viên, thiết bị, khách hàng, tất cả đều phải hoàn thiện từng bước một. Điều chết dở là ngoài việc đập tiền vào thì tên Vương khốn nạn này chẳng hề có lòng kinh doanh nghiêm túc, hại cô phải tìm đàn anh, nhờ giáo viên, xin xỏ bạn bè, thậm chí còn phải nằm vùng ở một số công ty cùng loại hình, dẫn dắt công ty vào đúng quỹ đạo từng chút một. Vương Tĩnh Nghiêu chắc hẳn không nhìn nổi cái kiểu liều sống liều chết vô cùng khó coi của cô, rốt cuộc anh cũng xắn tay áo lên, nghiêm túc làm lụng. Vương Tĩnh Nghiêu có nhiều mối làm ăn, hơn nữa còn cả thân phận của bố anh ta, nên vào việc như cá gặp nước. Chỉ cần anh muốn, thì chẳng có đơn hàng nào trong thành phố này là anh không đạt được. Chuyện làm ăn đột nhiên khấm khá lên, trên dưới công ty đều bận tối mày tối mặt. Nhưng Vương Tĩnh Nghiêu chưa chịu khổ bao giờ, không chấp nhận nổi chút uất ức nào. Việc nhiều lên, khách hàng cứ càu nhàu là anh nổi điên ngược lại, mắng cho người ta chạy mất. Những lúc như thế, bình thường toàn là Hàn Trác Trác đi giải quyết. Ban đầu, không biết cô đã phải chạy theo sau chùi đít cho Vương khốn nạn bao nhiêu lần, ngọt nhạt xin lỗi khách hàng. Cô còn phải tăng ca thêm giờ để làm lại phương án lần nữa, cho đến khi nào khách hàng vừa lòng mới thôi. Lâu dần, có lẽ Vương Tĩnh Nghiêu cũng cảm thấy cứ gây phiền toái mãi thì không hay, nên anh cũng bớt cái tính khó ở lại, mài giũa góc cạnh, dần trưởng thành hơn. Anh trở nên cơ trí, dẻo miệng, phong độ nhẹ nhàng, ngay cả Hàn Trác Trác cũng không khỏi thay đổi cách nhìn với anh. Có lần Vương Tĩnh Nghiêu bị khách hàng nữ sàm sỡ, anh lải nhải dài dòng cằn nhằn một lúc lâu với Hàn Trác Trác. Bấy giờ cô mới ngắm nghía đánh giá anh cẩn thận, đột nhiên cảm thấy anh trở nên thuận mắt hơn nhiều. Nhớ lại hồi cấp 3, anh đứng trên cao nhìn xuống, nhạo báng cô là cóc ghẻ, cô lại đột nhiên muốn ăn thịt con thiên nga ác mồm này. Dưới sự xúi giục của cô bạn thân Doãn Xán Xán, nhân một lần bản thân uống nhiều rượu, mà hình như Vương Tĩnh Nghiêu cũng bị người ta bỏ thuốc, phải cầu cứu cô, rốt cuộc cô cũng ăn được miếng thịt này. Cô không giải được mối hận như cô dự đoán, thân thể chịu khổ thì thôi, cô còn chuốc phiền vào người, giũ mãi không xong. Quan hệ trở nên phức tạp, Hàn Trác Trác cứ cảm thấy ngượng nghịu thế nào ấy, không thể nào chấp nhận được việc yêu đương đứng đắn với Vương Tĩnh Nghiêu. Nhưng ăn quen thì bén mùi, cô hết lần này đến lần khác không chịu được sự rù quyến của sắc đẹp. Quan hệ giữa hai người trở nên rất phức tạp, giống như là yêu đương bí mật vậy. Nhưng dần dà, Vương Tĩnh Nghiêu không cam lòng với địa vị chui nhủi của mình. Khi đó Hàn Trác Trác mời một giáo viên bơi lội tới dạy mình bơi để thí nghiệm một dự án thi đấu mới. Cô mới học được hai tiết thì giáo viên đổi người, nam đổi thành nữ, cô hỏi chuyện mới biết là sếp Vương sắp xếp. Hàn Trác Trác cãi nhau một trận với Vương Tĩnh Nghiêu, cuối cùng cô không học được môn bơi, đến giờ vẫn là một con vịt cạn. Vương Tĩnh Nghiêu nói muốn mời cô đi ăn, cô vội lấy cớ đi đấu giá để thoái thác. Anh bèn bắt bên kia hủy phiên luôn, ép cô nhất định phải đi ăn Bánh bao Babi với anh. Anh bảo anh cố tình mở hàng này ở trước cửa công ty, còn nói trước kia cô thích ăn món này lắm, bây giờ không ăn chắc chắn là do đường xa không tiện đi. Hàn Trác Trác nhịn lại, không nói cho anh, trước kia cô thường xuyên ăn không phải là vì thích, mà là vì nghèo. Về sau, cô đi tiếp rượu khách anh cũng không cho, anh bác bỏ ngay rồi tự mình ra trận. Cuối cùng Hàn Trác Trác cũng lĩnh hội được dục vọng chiếm hữu của anh, trước kia cho dù cô uống với khách tới hừng đông cũng chẳng thấy anh uống hộ cô một chén. Ngay cả việc đi gặp đám bạn thân anh cũng đòi quản. Anh bảo dạo này cô trang điểm lẳng lơ là do bị các bạn dạy hư. Hàn Trác Trác nghĩ thầm, cũng may mình không giới thiệu cô nữ lưu manh Doãn Xán Xán cho anh làm quen, không thì chắc chắn sẽ bị bắt phải nghỉ chơi với nhau. Hàn Trác Trác cảm thấy rất phiền: “Bố em cũng chưa từng quản em thế này, anh dựa vào đâu?” Vương Tĩnh Nghiêu nói rất đúng lý hợp tình: “Anh là bạn trai em.” Cô cười khẩy: “Ai nói thế?” Cô thật sự chán ghét những ngày tháng ba ngày cãi nhau một trận nhỏ, năm ngày cãi nhau một trận lớn này. Có người nói, qua thời kì cọ sát làm quen thì sẽ ổn thôi, nhưng Hàn Trác Trác cảm thấy chưa trụ qua được thời kì cọ xát làm quen, cô đã bị Vương Tĩnh Nghiêu làm cho tức chết. Về sau cô dứt khoát chia công ty với Vương Tĩnh Nghiêu, ra riêng. Vương Tĩnh Nghiêu mang hết người của công ty đi, Hàn Trác Trác chiêu binh mãi mã, lại thuê một đám trẻ trung ưu tú về. Họ đều từng làm trong ngành thể thao, ngoại hình khí chất khác người, vô cùng giỏi giang. Người trẻ tuổi khó tránh khỏi nóng nảy, làm việc thiếu kinh nghiệm, hay phạm phải sai lầm, Hàn Trác Trác bèn chỉ ra chỗ sai cho họ vô cùng nghiêm khắc. Đám thanh niên môi hồng răng trắng mắt ướt đỏ hoe, lôi kéo nhau với Hàn Trác Trác trông như một đám bạn trai đang làm nũng. Có một lần cô bị Vương Tĩnh Nghiêu bắt gặp, thực ra anh chẳng nói gì hết, nhưng ánh mắt nhìn cô lại rất khinh miệt. Hàn Trác Trác bị hiểu lầm thì cũng khinh không thèm giải thích, dứt khoát đâm lao phải theo lao, để Vương Tĩnh Nghiêu hoàn toàn hết hy vọng, chia tay sạch sẽ càng tốt. Việc làm ăn dần khấm khá lên, Hàn Trác Trác bận rộn thiếu điều muốn phân thân. Giữa Hè, cô tổ chức thi Marathon, mệt đến mức hai mắt tối sầm, té xỉu vì bị cảm nắng. Không ngờ Vương Tĩnh Nghiêu lại đưa cô đến bệnh viện. Vừa mở mắt ra là thấy anh ngay, cô lập tức giãy giụa muốn chạy, anh nổi giận đùng đùng ấn cô về giường. Cô càng phản kháng anh càng dùng sức, sau một trận vật lộn thì lau súng cướp cò. Anh ta đúng là không bằng cầm thú, còn ra tay với cả người bệnh. Cô mệt đến độ lả đi, suýt thì cảm nắng lần hai. Sau khi xóa tan hiềm khích lúc trước thì quan hệ đỡ căng thẳng hơn một chút, bệnh cũ của Vương Tĩnh Nghiêu nhanh chóng ngóc đầu trở lại. Bây giờ công ty của anh làm lớn, anh coi thường công việc của Hàn Trác Trác, ngày nào cũng thuyết giáo kêu cô tới giúp anh. Hàn Trác Trác không muốn, bây giờ cô tự cấp tự túc không dựa vào bất kỳ ai. Cô đang trong thời kỳ dư dả và độc lập về mặt kinh tế nhất từ trước tới giờ, tại sao cô lại muốn về làm thuê dưới trướng Vương Tĩnh Nghiêu, còn phải nhìn sắc mặt ông chủ suốt ngày cơ chứ. Vương Tĩnh Nghiêu rất ghét cái tính ngang bướng của cô, cô còn ngang hơn cả anh. Nếu nói không thông được thì anh sẽ nghĩ cách, nhưng thủ đoạn lại hơi ti tiện, khiến cô mất đơn, công ty phải đóng cửa. Lần này thì chạm nọc Hàn Trác Trác thật rồi. Sự nghiệp chính là vảy ngược của cô. Nói trắng ra là tiền đấy, ai chặt đứt đường tiền tài của cô, thì chỉ còn đường chết. Khách hàng bị cuỗm mất thì còn nghĩ cách tìm lại được, nhưng lần này Vương Tĩnh Nghiêu thật sự không còn cơ hội nữa. Lần này cô quyết tâm chia tay. Hàn Trác Trác còn bỏ cả số di động, đổi địa chỉ làm mới. Đến cả khách mới mà cô tìm được đều tránh những người có bất kỳ mối liên hệ nào với Vương Tĩnh Nghiêu. Cô còn đi thắp hương cầu nguyện, chỉ cần có thể thoát khỏi Vương Tĩnh Nghiêu, có phải độc thân cả đời cô vẫn thấy vui. Nhưng bây giờ xem ra, Phật Tổ hình như không nghe được rồi. Lúc vết thương trên chân cô gần khỏi, Hàn Trác Trác bất ngờ nhận được cuộc gọi của Vương Tĩnh Nghệ, nghe nói dạo này cậu ấy tính nhận một số hoạt động công ích sau khi ra tuyển. Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở, không ngờ Vương Tĩnh Nghiêu lại phản đối, nặng nhẹ gì đều không chịu. Anh còn tuyên bố, nếu cô dám nhận thì anh sẽ cắt đường làm ăn của Vương Tĩnh Nghệ. Hai người cãi nhau một trận to, Hàn Trác Trác gần như muốn dùng cái chết để ép anh, cô còn thề độc rằng dù độc thân cả đời cũng không muốn dây dưa không rõ với anh nữa. Hôm đó Vương Tĩnh Nghiêu bỏ đi rất tuyệt tình, không hề quay đầu lại, Hàn Trác Trác cảm thấy anh hoàn toàn không diễn trò. Cô tự lập cho bản thân một kế hoạch trường kỳ, về sự nghiệp, về đời người, thậm chí suy xét đến chuyện nuôi một đứa con. Cô có người bạn về từ nước ngoài, độc thân, sinh một em bé con lai rất kháu khỉnh. Nghe được câu chuyện của cô, cô ấy gửi riêng một bản tài liệu về kho t*ng trùng Đan Mạch tới cho cô, làm cô dở khóc dở cười. Cần làm nhiều thủ tục như thế, còn tốn bao nhiêu tiền, chủ yếu là phải chịu đau đớn trong quá trình, phiền toái như vậy, chẳng thà hồi xưa cô bẫy Vương Tĩnh Nghiêu, trộm hạt giống của anh, thế là đỡ rách việc. Không ngờ cô lại vạ miệng. Khi cầm tờ kết quả xét nghiệm siêu âm B, nhìn thấy bé con chỉ to bằng hạt đậu, quyết tâm phá thai của cô lập tức dao động. Cô có tiền, có năng lực, còn sợ không nuôi nổi một đứa con ư. Lúc phát hiện mình có thai, Hàn Trác Trác biết là giấu không nổi nữa, một ngày nào đó Vương Tĩnh Nghiêu sẽ biết, đến lúc đó một đống chuyện đau đầu như bắt kết hôn, cướp con sẽ ập đến. Cô dứt khoát hẹn Vương Tĩnh Nghiêu ra gặp, nói đứa con không phải là của anh. Lúc ấy Vương Tĩnh Nghiêu rất bình tĩnh, như thể đứa trẻ là của ai cũng không quan trọng, quan trọng là thái độ của cô vội vàng như vậy, khủng hoảng như thế, không từ thủ đoạn, một lòng chỉ muốn thoát khỏi anh. Ngoại truyện 3: Từ góc nhìn của nữ chính. Rốt cuộc đến lúc ấy anh mới biết, lần này anh hoàn toàn hết cơ hội rồi. Sau khi chia tay, anh thường xuyên uống say không biết trời trăng là gì. Trong lúc mông lung, anh lại nhớ đến ngày xưa Hàn Trác Trác vẫn luôn cầu xin anh hãy sửa cái tính xấu ấy đi, nỗ lực một chút vì cô thôi cũng được. Anh chưa từng nghe cô lần nào, dù gì giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Nhưng bây giờ anh thật sự cam tâm tình nguyện trở thành bất kỳ dáng vẻ nào mà cô mong muốn. Chỉ cần cô chịu nói ra, thì anh sẵn lòng sửa hết. Nhưng, cô sẽ không bao giờ cho anh cơ hội nữa. Nếu như thế gian này có kỳ tích, thì tốt biết bao.