17 again
Chương 27
Vương Tĩnh Nghiêu vừa ra khỏi cửa thì phát hiện tất cả quản lý cấp cao của Bác Nghiêu và Trác Duyệt đều ở bên ngoài. Sếp Vương ra lệnh một tiếng, toàn thể nhân viên đều ra ngoài tìm thịt.
Bản thân Vương Tĩnh Nghiêu cũng không nhàn rỗi, anh vọt vào một quán đồ ăn nhanh trong bệnh viện, liếc mắt một cái đã thấy ông chủ bưng một đĩa thịt thăn chua ngọt vừa làm xong tức thời. Anh cướp lấy ngay tại trận: “Nhường đĩa này cho tôi đi, bao nhiêu tiền?”
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210403/17-again-27-0.jpg" title="Chương 27" data-pagespeed-url-hash=13053134 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Ông chủ: “Nhường cho anh cũng được, nhưng phải thêm chút tiền. Ít nhất cũng phải một…… phải một……”
Vương Tĩnh Nghiêu ném một đống tiền ra, bưng đĩa biến mất.
Chủ quán kích động đếm lại số tiền: “Một ngàn! Một ngàn đó!”
Vừa nãy ông ta lấy hết can đảm thật ra chỉ muốn bảo 100 là cùng……
Thần Tài hiển linh ư?
Vương Tĩnh Nghiêu vừa mới trở lại cửa phòng sinh thì đã nghe thấy y tá đỡ đẻ bên trong hô to: “Mấy người nữa mau tới đây, giữ chặt sản phụ lại!”
Vương Tĩnh Nghiêu lo lắng vọt vào, phát hiện Hàn Trác Trác đang biểu diễn phần tuồng cuối màn ——
Đâm đầu vào tường.
Cô cứ để nước mắt nước mũi giàn giụa như thế, lại còn ăn hết cả đĩa thịt thăn chua ngọt, sau đó y như có thần tiên trợ lực, giãn hẳn tới 10 ngón tay!
Nhưng Hàn Trác Trác vẫn rất đói rất đau rất muốn ăn, trong lúc hỗn loạn, cô gào thét xé tim xé phổi: “Thịt… Thịt…… Thịt!”
Y tá lấy bút ghi lại —— 6h58’ chiều ngày 01/08/2017, con trai của Hàn Trác Trác, Thịt Thịt.
Con đã đẻ ra rồi, nhưng Hàn Trác Trác vẫn không buông tay Vương Tĩnh Nghiêu ra, mà Vương Tĩnh Nghiêu cũng không quay đầu lại, chỉ yên lặng nhìn Hàn Trác Trác.
Người ngoài nhìn vào, còn tưởng hai người họ là một đôi vợ chồng ân ái.
Thật ra là, Hàn Trác Trác thở thoi thóp, cố dồn hơi cuối gọi Vương Tĩnh Nghiêu: “Anh……”
Vương Tĩnh Nghiêu vẫn luôn canh giữ cạnh cô: “Anh ở đây.”
“Không được quay đầu lại nhìn……”
“Được, anh không nhìn đâu.”
“Xấu lắm……”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Yên tâm, em thế nào cũng đẹp, dù là lúc đang ngậm máu phun người, em vẫn xinh y nguyên.”
Ngậm máu… Phun người……
Nếu không phải cạn sức rồi, thì cô rất muốn giết anh diệt khẩu.
Y tá bế đứa con máu me nhầy nhụa đến cho Hàn Trác Trác xem: “Mẹ bé nhìn này, bé là con trai.”
Cô còn chưa kịp nhìn rõ, bé trai đã được y tá ôm đi tắm sạch.
Tiếng khóc nỉ non của đứa bé yếu ớt rù rì, nhẹ nhàng quá.
Hàn Trác Trác mơ mơ màng màng, dường như nhớ lại bản thân lúc còn nhỏ ——
Cô hồi nhỏ trông có vẻ yên lặng, chịu ấm ức cũng không biết khóc. Nhưng đám người lớn không hề biết, một đứa con nít 6 tuổi cũng đã hiểu chuyện rồi.
Lúc đám người lớn nói chuyện phiếm ngay trước mặt cô, họ chẳng kiêng dè chút nào.
“Đáng thương quá, còn bé thế này mà đã không có mẹ……”
“Cũng may đẻ ra đã chưa biết mặt, chắc nó còn chẳng biết mẹ nó trông như thế nào đâu.”
“Nghe nói là khó sinh à?”
“Nếu biết trước là con gái thì ngày xưa đã bảo đám người lớn……”
Cô đang suy nghĩ lan man thì một cơn đau đột ngột truyền lên từ thân dưới, Hàn Trác Trác lại nằm ngay đơ tru lên lần thứ hai ——
Y tá: “Đừng cử động linh tinh, chị bị một vết toạc nhỏ thôi, một phút là khâu xong ngay.”
Trải qua một phút dài nhất đời người, mồ hôi của Sếp Hàn đã làm vỏ gối ướt đẫm.
Cô thở hổn hển nhìn sang một bên, vành mắt người đàn ông còn hơi hoe đỏ, “Về sau em không cần sinh nữa, có một đứa con là anh thấy đủ lắm rồi.”
Hàn Trác Trác còn nhớ rõ, trước kia thái độ của Vương Tĩnh Nghiêu không phải thế này đâu, anh từng nói: “Anh thích trẻ con lắm, sinh 10 đứa còn chẳng ngại nhiều.”
Trưởng thành rồi đấy, Vương Tĩnh Nghiêu ạ.
Ơ, sao đột nhiên lại tìm về được chút ký ức rồi nhỉ?
Các y tá nhẹ nhàng nâng cô lên một cái giường có bánh xe đẩy khác, nhưng vẫn động chạm phải vết thương, Hàn Trác Trác nhịn không kêu.
Lúc cô được đẩy ra khỏi phòng sinh, chẳng có ai của Bác Nghiêu và Trác Duyệt đứng bên ngoài cả. Vậy cũng may, dáng vẻ thảm hại này của cô thực sự mất hết mặt mũi.
Về sau cô mới biết đấy là sự sắp xếp của Vương Tĩnh Nghiêu: “Trông em bây giờ hơi tiều tụy, anh nghĩ không nên để người ngoài thấy thì vẫn hơn.”
Hàn Trác Trác cảm kích sự săn sóc của anh, dù sao anh cũng là một anh giai thẳng tưng thiếu tinh tế……
Ô, làm sao cô đột nhiên lại biết anh trong quá khứ là loại người thế nào nhỉ?
Lúc trở lại phòng bệnh riêng, xe đẩy dừng ở mép giường, Vương Tĩnh Nghiêu lại nói, để anh cho.
Hàn Trác Trác nhăn mày, đột nhiên lại nghĩ tới thật lâu trước kia, cô bị thương trẹo chân, Vương Tĩnh Nghiêu cũng xung phong nhận việc giống giờ phút này. Kết quả chân tay anh vụng về, hại cô bị thương lần hai, cảm giác đau đớn ấy đến giờ cô còn nhớ rõ như in.
Sinh con còn tặng kèm đả thông kỳ kinh bát mạch à? Những ký ức đã vứt bỏ còn có thể lấy ra bất cứ lúc nào.
(Kỳ kinh bát mạch gồm: Nhâm mạch, Đốc mạch, Dương duy mạch, Âm duy mạch, Dương Kiều (Kiểu) mạch, Âm Kiều (Kiểu) mạch, Xung mạch và Đái (Đới) mạch. Link tìm hiểu: http://khicong.com.vn/ky-kinh-bat-mach/)
Vì thế Hàn Trác Trác ướm theo vết xe đổ, đáp lại Vương Tĩnh Nghiêu, không.
Nhưng cũng vô dụng, người cô hẫng đi, được anh bế gọn lên.
Rất nhẹ, rất vững vàng.
Cô tựa như một cọng lông chim, thoải mái thoả đáng nằm lên giường bệnh.
Vương Tĩnh Nghiêu còn nhìn cô chằm chằm, lông mi gần như đụng tới cô, “Được rồi, em chậm rãi bỏ tay ra đi.”
Hở?
Từ khi nào cô đã vòng hai tay qua cổ anh nhỉ, còn tự nhiên như vậy nữa. Chẳng lẽ đây là bản năng khôi phục cùng với ký ức?
Cơ ngực đàn ông và mùi thơm cơ thể vẫn khiến người ta vừa ý như xưa, Hàn Trác Trác thoải mái thở hắt ra một hơi.
Cô vừa chuẩn bị nhắm mắt lại, con đã bật khóc.
Y tá bế bé trai lên: “Thịt Thịt, Thịt Thịt, có phải con đói rồi không, muốn uống sữa mẹ chưa?”
Chờ, chờ đã!
Hàn Trác Trác: “Thịt Thịt?”
Vương Tĩnh Nghiêu cũng không vui, nhíu mày: “Ai cho phép cô đặt bừa tên cho con trai tôi vậy?”
Y tá ấm ức mà rằng: “Lúc bé sinh ra không phải mẹ bé luôn kích động hô to Thịt Thịt sao?”
Hàn Trác Trác yếu ớt nói: “Cho xin đi, lúc đấy em chỉ đói quá muốn ăn thịt mà thôi……”
Y tá: “……”
Hàn Trác Trác khoát tay: “Nhưng thôi cũng chẳng sao đâu, dù sao em cũng chưa từng nghĩ đến tên của con.”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Anh đã nghĩ xong lâu rồi, tên ở nhà cho con ấy.”
Hàn Trác Trác: “Là gì?”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Bánh Bao Thịt Nướng.”
Hàn Trác Trác tức giận đến mức muốn đánh anh, nhưng…… Từ từ đã…… Cô biết cái này ở đâu ra.
Não bộ bắt đầu tự động lấy ký ức ra ——
Đó là một buổi sớm sau cơn mưa, cả đêm tình cảm dạt dào, cô mệt tới mức không xuống nổi khỏi giường. Thể lực của Vương Tĩnh Nghiêu khỏe kinh người, anh không chỉ dậy sớm đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng, mà còn mua một hộp đồ ăn sáng to đợi cô dậy thì ăn.
Nhớ tới tối hôm qua hình như “yêu nhau” mãnh liệt quá quên cả đeo bao, cô bắt Vương Tĩnh Nghiêu ra ngoài mua một hộp thuốc cho cô. Vương Tĩnh Nghiêu không nghe lời, còn nói cùng lắm chửa thì đẻ thôi, dù gì trẻ con cũng đáng yêu mà.
Cô nhất thời hứng lên bèn hùa theo xây đắp mộng đẹp với anh, nào là dự tính ngày sinh, cho đến giới tính của con, rồi đặt tên ở nhà cho con thế nào.
Vừa hay Vương Tĩnh Nghiêu mở hộp thức ăn ra, bên trong có những chiếc bánh bao đủ loại kiểu dáng.
Cô nhắm mắt lại chọc bừa, còn nói, nếu chọc phải bánh bao xíu mại thì gọi là Xíu Mại, nếu chọc phải bánh bao canh thì đặt là Bánh Bao Canh.
Ai dè cô chọc xong mở mắt ra, thì phát hiện sắc mặt của Vương Tĩnh Nghiêu rất sầm sì, hóa ra đấy là một cái bánh bao thịt nướng.
Nhớ tới một câu nói của người Quảng Đông thế này “Đẻ cái bánh bao thịt nướng còn hơn đẻ ra mày”, Vương Tĩnh Nghiêu kiên quyết kháng nghị, hai người lại cãi nhau ỏm tỏi.
Cuối cùng cô uống một viên thuốc tránh thai cho xong việc, rốt cuộc hai người chia tay không vui vẻ gì.
(Bánh bao: người Tàu hay gọi là trẻ con là bánh bao nhỏ. Người Quảng Đông có câu “Đẻ ra bánh bao thịt nướng còn hơn đẻ ra mày”, giống câu “có con như mày thà tao đẻ ra quả trứng ăn luôn còn hơn” của Việt Nam.)
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210403/17-again-27-1.jpg" title="Chương 27" data-pagespeed-url-hash=307553055 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Theo chuyện này thì, Bánh Bao Thịt Nướng quả không phải là một cái tên may mắn.
Hàn Trác Trác nói với chị y tá: “Cứ gọi là Thịt Thịt đi ạ, nghe cũng thuận miệng, có vẻ rất dễ nuôi đấy.”
Y tá: “Dễ nuôi hay không còn phải xem mẹ nuôi nấng thế nào, sữa mẹ tốt cho bé lắm. Nào, bây giờ chúng ta thử cho bé bú xem sao nhé?”
Cho, cho con bú?!
Cái mặt già của Sếp Hàn đỏ lên.
“Chị đóng cửa lại đi ạ.”
“Được.”
Chờ bốn bề vắng lặng, Hàn Trác Trác mới nói: “Hình như em từng nghe Doãn Xán Xán nói, lần đầu cho con bú cậu ấy cũng đau lắm, nhưng về sau cậu ấy nhờ chồng giúp một lát thì đỡ ngay.”
Vương Tĩnh Nghiêu gật gật đầu: “Giúp thế nào?”
Hàn Trác Trác nhắm mắt lại, “Giống như chồng của Doãn Xán Xán giúp cậu ấy đó…… anh cũng giúp em chút đi.”
Vương Tĩnh Nghiêu suýt thì đổ hai dòng máu mũi.
Còn có trò này nữa kia à?
Mới nãy anh nghe y tá bảo, mỗi một vị khách trong phòng VIP đều sẽ có người thông sữa riêng, chẳng qua anh toàn nhấn mạnh chớ ai được vào, kẻo lại khiến sản phụ chấn kinh, nên người thông sữa kia vẫn phải ngồi chờ thông báo cho vào mãi.
Dường như Hàn Trác Trác sợ anh ghét bỏ mình, khẩn cầu nói: “Em biết việc này rất xấu hổ, nhưng chuyện này em cũng không muốn làm phiền người khác, đành để anh Nghiêu chịu khổ chút vậy.”
Vương Tĩnh Nghiêu ra vẻ hiên ngang lẫm liệt: “Không sao, để anh thử cho.”
Hàn Trác Trác dựa lên đầu giường, vạch cổ áo ra, “Đến đây nào.”
Chân anh đầu gấu mềm nhũn cả đi.
Nhìn Hàn Trác Trác nhắm mắt lại, vẻ mặt thẹn thùng, anh Vương vẫn luôn niệm Đạo Đức Kinh trong đầu, lòng cũng nhẫn nhịn cực độ đến mức sắp suy sụp đến nơi, liều mạng áp ngọn lửa tà ác này xuống.
Ai dè anh vừa cúi người xuống, đã nghe thấy Hàn Trác Trác đột nhiên bật cười: “Khẩu vị của anh nặng quá nhỉ, anh Nghiêu.”
Ý thức được đã bị lừa, Vương Tĩnh Nghiêu sững sờ tại chỗ: “Em……”
“Em cái gì?”
Khí chất cả người Hàn Trác Trác đều thay đổi, đến cả ánh mắt cô nhìn anh cũng sắc bén hơn rất nhiều, khiến anh có cảm giác như bị nhìn xuyên thấu không có gì che đậy.
Vương Tĩnh Nghiêu có cảm giác vô cùng không ổn.
“Sinh con xong đột nhiên nhớ ra được rất nhiều điều, có lẽ là đầu óc bị con mình chặn kín, lôi con ra rồi thì thông suốt được ngay.”
Vương Tĩnh Nghiêu: “……”
Hàn Trác Trác nhào qua nhéo gương mặt tuấn tú mộc mạc của Vương Tĩnh Nghiêu, “Làm gì mà vẻ mặt đưa đám thế này, tôi về rồi đây, anh không vui sao?”
Rồi sau đó cô ngẫm nghĩ một lát: “Ồ, còn luyến tiếc cô nhóc 17 tuổi kia chứ gì, mấy ngày nay được gọi là Anh Nghiêu Anh Nghiêu mãi anh sướng lắm đúng không? Hử? Thưa anh Vương khốn nạn?”
Vương Tĩnh Nghiêu: Hàn Trác Trác, quả nhiên em đã trở lại rồi.
Khác hẳn với Hàn Trác Trác 17 tuổi bảo gì nghe nấy, Hàn Trác Trác 30 tuổi là một chị đại tự theo ý mình.
Vừa mới sinh con ra cô đã đòi về nhà, hoàn toàn không để bụng đến tình hình là mình phải ——
Ở cữ.
Vương Tĩnh Nghiêu không dám dị nghị gì.
Cũng không phải tại anh sợ cô, chỉ là các chị y tá bảo, người ở cữ không được tức giận.
Lúc xử lý thủ tục xuất viện, Vương Tĩnh Nghiêu nhìn thoáng qua giấy khai sinh: Đơn thân. Phần cha mẹ chỉ điền cột tên mẹ, còn cột tên bố thì để trống.
Anh chỉ cảm thấy một ngọn lửa bốc từ ngực lên đến đỉnh đầu, nhưng anh vẫn nhịn xuống được.
“Về sau Thịt Thịt có thể vào hộ khẩu được không?”
“Được chứ, từ năm ngoái những đứa con sinh ra trước khi kết hôn đã có thể đơn phương nhập hộ khẩu. Chỉ cần làm đủ thủ tục thì dễ giải quyết thôi.”
Hàn Trác Trác lại nói: “Chỉ về phương diện bố đẻ, thì tôi còn cần anh phối hợp một chút.”
“Phối hợp thế nào?”
“Anh cần phải có mặt để chứng minh, anh từ bỏ quyền nuôi nấng con cái, từ nay về sau không còn chút quan hệ nào với con nữa.”
Sắc mặt của anh trầm xuống: “Nếu anh không phối hợp thì sao?”
Hàn Trác Trác bình tĩnh nói: “Có thể để họ hàng xóm giềng viết giấy chứng minh, tôi bị đàn ông lừa, bị vứt bỏ……”
Vương Tĩnh Nghiêu rốt cuộc cũng nổi điên: “Đủ rồi! Hàn Trác Trác, lúc em quyết định muốn có đứa con này, em có từng trưng cầu sự đồng ý của anh không? Em nghĩ sẽ không có một ngày Thịt Thịt bị người khác cười nhạo vì không có bố ư? Khi những đứa con nít khác đều có thể hạnh phúc hưởng thụ tình thương của cha, còn nó thì chỉ có thể khóc lóc hỏi mẹ, tại sao bố lại muốn vứt bỏ chúng ta? Em và anh đều lớn lên trong gia đình đơn thân, nỗi đau này em còn phải rõ ràng hơn cả anh, tại sao em còn muốn con mình phải chấp nhận nỗi đau ấy!”
Cơn giận bỗng nhiên bùng nổ của anh hiển nhiên đã làm Hàn Trác Trác sợ hãi. Thịt Thịt nằm trong lòng mẹ hình như cũng cảm nhận được cơn giận của bố, em khẽ run rẩy trong giấc ngủ.
Hàn Trác Trác ngơ ngẩn một lúc, rồi vội vàng cúi đầu dỗ dành con.
Chờ con ngủ say rồi, Vương Tĩnh Nghiêu mới nói: “Anh xin lỗi.”
Anh còn tưởng Hàn Trác Trác sẽ cư xử như bao lần trước đây, quẳng lại một câu “Liên quan quái gì đến anh” sau đó bỏ chạy lấy người.
Không ngờ vào ngay lúc này, cô lại sẵn lòng nói chuyện bình tĩnh đường hoàng với anh: “Con người của anh, đã kiêu ngạo lại còn ngang ngược, ham muốn chiếm hữu và khống chế rất mạnh. Khi ở bên anh, em thường xuyên cảm thấy mình phải gắng hết sức, em chưa từng tin rằng mình có thể bên anh dài lâu. Thoạt nhìn em có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng lại vô cùng yếu đuối trong phương diện tình cảm, sợ hôn nhân, rồi lại cực kì mong mỏi có một đứa con của riêng mình. Cho nên sau khi bất ngờ có thai, em đã suy nghĩ rất nhiều. So với chuyện kết hôn với anh vì đứa con, để rồi sau này lại phải chia tay nhau vì phát hiện mình không hợp nhau, làm khổ con mình ra, thì em thà tự nuôi con lớn một mình từ đầu.”
Vương Tĩnh Nghiêu vô cùng sốc: “Anh xin lỗi, anh không biết em gánh trên lưng nhiều áp lực như vậy.”
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
64 chương
168 chương
35 chương
122 chương
34 chương
66 chương
10 chương