17 again

Chương 18

Doãn Xán Xán nói cô nàng làm nghề PR, nội dung chủ yếu của công việc là móc nối truyền bá, phối hợp quan hệ xã hội, giữ gìn hình tượng. Theo cách nói của chính cô nàng thì là —— chùi đít hộ bọn có của. Ai cũng bảo phụ nữ quyến rũ nhất là lúc làm việc nghiêm túc. Hàn Trác Trác sùng bái nhìn Doãn Xán Xán đối mặt với những đầu việc chất chồng như núi, chờ mong đại mỹ nhân tỏa ra hào quang lóa mắt nhất. Lúc thì cô thấy cô nàng nhìn máy tính chằm chằm: “Cái đệch con bà đứa ngu đần này não chứa c*t hay gì!” Lát cô nàng lại gọi điện thoại cho khách hàng: “Alo, chào anh, em là Doãn Xán Xán, à ha ha đương nhiên là không thành vấn đề rồi, sếp Lý đúng là cơ trí hơn người ạ!” Chốc sau cô nàng cúp điện thoại: “Pẹ cái giống ngu l! Chết pẹ đi cho ông!” Rồi cô nàng bấm số gọi cấp dưới: “Chuyện này chị giao cho chú xử lý, chú làm không xong thì ba ngày nữa vác đầu lên gặp chị.” …… Quyến rũ? Không tồn tại. Khi thì xã giao ngọt nhạt, lúc lại là sếp sòng ác ôn, khi du côn lưu manh, lúc tâm thần bất ổn…… Làm ông chủ phải đổi nhiều mặt vậy sao? Nhìn đã thấy mệt rồi. Hàn Trác Trác không nhịn được, hỏi cô nàng: “Tại sao cậu không ở nhà toàn thời gian?” Doãn Xán Xán nói: “Mấy thứ như tiền bạc thì phải mình tự kiếm tiêu nó mới phê.” Hàn Trác Trác: “Tớ thấy cậu đòi gì anh Triệt chả cho.” “Kít ý! Tháng trước rõ ràng lão đã đồng ý sẽ mua túi Hermes da cá sấu cho tớ lúc đi công tác ở Pháp, sau rốt lão lại đổi ý. Mua ở Pháp tiết kiệm được bao nhiêu tiền, rẻ hơn mua trong nước 50 nghìn tệ lận!” “…… Rẻ hơn 50 nghìn tệ. Xin hỏi tổng giá trị bao nhiêu?” “Triệu 2.” Hàn Trác Trác líu lưỡi: Nuôi không nổi, nuôi không nổi…… “Quả nhiên là không thể dựa vào bọn đàn ông được, phụ nữ nhất định phải dựa vào bản thân, hừ!” Doãn Xán Xán dạy bảo cô như vậy. Doãn Xán Xán không ngừng đẩy nhanh tiến độ, rốt cuộc cũng hoàn thành xong việc trước khi chồng về nhà. Tiếu Triệt vừa về đến nhà, mùi cồn mơ hồ đã phả ra từ cổ áo anh. “Anh xin lỗi, tối nay chối không nổi nên anh đã uống chút rượu.” Tiếu Triệt đúng là quân tử phải phép, say khướt thế này mà vẫn không thất lễ với khách. Hàn Trác Trác thấy anh đi xiêu xiêu vẹo vẹo, vội hỏi: “Anh uống nhiều lắm à?” Tiếu Triệt: “Một ly thôi.” Hàn Trác Trác “Ồ” một tiếng: “Rượu Tây nặng lắm đúng không?” “Không,” Vẻ mặt người đàn ông rất nghiêm túc: “Là Rio.” Hàn Trác Trác: “……” (Rio: Cocktail pha 90% nước trái cây và 3,8% rượu (wishky, rhum, brandy, vodka). Loại rượu ngọt siêu nhẹ thường để các bạn nữ uống.) Doãn Xán Xán ở bên cạnh cười trộm: “Chẳng thế thì làm sao năm ấy tớ chuốc say lão được ——” “Hửm?” Tiếu Triệt nhìn cô nàng một cái, cố gắng cứu vớt tôn nghiêm của người chồng. Doãn Xán Xán lập tức câm miệng, đỡ anh về phòng. Dọc đường cô còn nghe thấy anh thú thật với vợ: “Thật ra, anh mua túi cho em lâu rồi, anh giấu trong cốp xe đấy.” Cô nghe thấy Doãn Xán Xán ngạc nhiên kêu lên: “Ui chồng em quả nhiên đáng tin cậy nhất!” Hàn Trác Trác: Phụ nữ, đúng là phụ nữ. Chán ghét những ngày tháng bị tọng thức ăn chó, Hàn Trác Trác muốn về nhà. Mấy ngày ở nhà Xán Xán cô cũng không lười biếng, vẫn luôn tìm hiểu về công ty, tích lũy rất nhiều vấn đề, muốn thỉnh giáo thầy Vương Tĩnh Nghiêu. Nhưng công ty của Tiếu Triệt đột nhiên gặp phải chút chuyện, mấy nay anh không thể về nhà đúng giờ, cho nên thai phụ đơn côi Doãn Xán Xán không chịu thả cho Hàn Trác Trác đi. Không ngờ Vương Tĩnh Nghiêu lại gọi điện cho Hàn Trác Trác. “Không phải em nói ở mấy ngày rồi về sao?” Trước khi gọi điện, Vương Tĩnh Nghiêu đã do dự rất lâu. Rốt cuộc hành vi từ bỏ cả tôn nghiêm đầu gấu chỉ vì một cô gái thật sự rất không giống anh. Hàn Trác Trác khó xử mà rằng: “Xin lỗi anh nhiều nhé, dạo này có tí chuyện, Xán Xán cần em ở lại bên cậu ấy……” Vương Tĩnh Nghiêu dập máy đầy chát chúa. Tiếu Triệt trầm tư trong văn phòng lạnh lẽo, trợ lý gõ cửa đi vào với thần sắc hoảng loạn: “Sếp Tiếu.” Tiếu Triệt vẫn mang vẻ bình tĩnh thoải mái: “Đã tra ra gì chưa?” “Đương nhiên là không ạ, dự án đầu tư thể dục thể thao của chúng ta ở nước ngoài đều rất đúng quy định.” Trợ lý cực kì khó hiểu: “Ban ngành liên quan đột nhiên tới điều tra, có phải đối thủ ngáng chân chúng ta không ạ?” “Ván đã đóng thuyền cả rồi, ai lại rảnh rỗi như thế?” Trợ lý: “Hay là anh chạm nọc ai?” Tiếu Triệt: “Vậy thì cứ bình tĩnh quan sát biến đã.” Một lát sau, di động của Tiếu Triệt vang lên, là doanh nhân khởi nghiệp nhận khoản đầu tư thiên thần: “Sếp Tiếu, em xin lỗi, có lẽ em sẽ làm thiệt hại tiền của anh……” (Đầu tư thiên thần: Angel investor/angel investment: thường là những cá nhân giàu có cung cấp vốn cho các công ty khởi nghiệp, thường là bằng tiền của chính bản thân họ.) Tiếu Triệt: “Đừng cuống, cậu cứ nói từ từ.” Doanh nhân khởi nghiệp: “Đề án mà ngày xưa em thề son thề sắt với anh, vốn dĩ đã bàn xong với khách hàng rồi, đột nhiên họ lại muốn đổi sang bên khác.” “Sao nói đổi là đổi ngay được, lúc đấy đã ký hợp đồng rồi còn gì.” “Em cũng không biết, đã gửi luật sư sang nói về thiệt hại vi phạm hợp đồng, nhưng từng ấy có đáng là bao, anh đã đổ bao nhiêu tiền đầu tư vào dự án này mà……” “Khách hàng bảo nguyên nhân là gì?” “Em nhờ người ta hỏi thăm uyển chuyển mới hay tin, khách hàng không muốn đắc tội một tay trùm có máu mặt trong ngành, nên muốn dừng tất cả những vụ hợp tác có liên quan đến anh.” “Trùm máu mặt nào cơ?” “Vương Tĩnh Nghiêu.” Tiếu Triệt: “Được, tôi biết rồi.” Trợ lý đẩy cửa vào lần hai, “Người ủy thác tự mình tới đây rồi, anh Triệt!” Tiếu Triệt chỉ cảm thấy đau đầu: “Cho anh ta vào.” Người được ủy thác chính là người được lời từ mối đầu tư, cũng chính là khách hàng quan trọng nhất của Tiếu Triệt. Khách hàng: “Hạng mục có vốn đầu tư 5 tỷ mà anh tìm kiếm giúp tôi, thất bại rồi.” Tiếu Triệt: “Vì sao kia?” Khách hàng: “Bạn tôi muốn thôi đầu tư, anh ta nói không muốn làm nữa, sợ đắc tội phải người khác.” Tiếu Triệt: “Ai?” Khách hàng: “Vương Tĩnh Nghiêu.” Tiếu Triệt đã ngầm hiểu trong lòng, bèn gọi điện cho vợ. Doãn Xán Xán: “Không thể nào, anh Vương bị chập cọng dây thần kinh nào vậy?” “Liên tiếp thế này, anh thấy không phải là trùng hợp đâu.” Tiếu Triệt nói: “Nhưng anh không nghĩ ra được nguyên nhân anh ta nhằm vào anh.” Doãn Xán Xán: “Em hiểu rõ đấy!” Cái tên khốn kiếp kia, ghen vớ ghen vẩn ghen cả với bà, để xem bà cho Hàn Trác Trác hành hạ mày thế nào! Vương Tĩnh Nghiêu cũng chỉ mới hay tin, một câu nói vu vơ của mình lại mang đến hiệu ứng lớn như thế. Bước đầu chắc hẳn tổn thất mấy hôm nay của Anh Xán phải lên đến con số trăm triệu. Thật là…… Đau đầu. Anh vừa định gọi điện cho Hàn Trác Trác thì cô đã gọi cho anh trước. Giọng điệu của Hàn Trác Trác nghe cực kỳ nghiêm túc: “Anh Nghiêu, dạo này bên Xán Xán xảy ra một số chuyện, cậu ấy bảo có thể liên quan đến anh. Sao lại thế này, cậu ấy có nghĩ sai không?” Vương Tĩnh Nghiêu luôn là kẻ minh bạch không làm gì khuất tất: “Không nhầm đâu.” “Tại sao anh lại muốn làm thế?” “Anh có muốn đâu.” “Chỉ vì em ở nhà Xán Xán mà anh phải làm đến mức ấy ư?” Vương Tĩnh Nghiêu: “Cái gì mà mức với chả không, hai việc này căn bản không liên quan đến nhau.” Hàn Trác Trác bị cái kiểu không nhận sai của anh làm cho tức điên: “Anh thật đáng sợ.” Anh im lặng. Những lời này, trước khi bị mất trí nhớ cô đã từng nói với anh, mà không chỉ một lần thôi đâu. Đúng ra anh phải tỉnh ra từ sớm, chú ý hậu quả có thể xảy đến vì lời ăn tiếng nói của mình. Dù sao anh cũng là ông trùm có thể lấy mạng người chỉ bằng một câu nói. Giọng Hàn Trác Trác hơi nghẹn ngào, “Mấy hôm nay vốn em còn đang cảm thấy, anh đã không còn như xưa nữa. Tuy rằng trông anh rất lạnh lùng, nhưng lại là một người vô cùng tốt, vô cùng hiền lành, rất biết săn sóc, quan tâm em. Trước kia em không thích anh lắm, nhưng bây giờ em rất có thiện cảm với anh……” Vương Tĩnh Nghiêu sợ nhất là thấy cô khóc, chỉ có thể đầu hàng: “Anh thừa nhận, anh làm việc thiếu suy xét.” “Bây giờ em sẽ rời khỏi chỗ Xán Xán ngay, sống một thân một mình.” Hàn Trác Trác tàn khốc cầu xin anh: “Về sau anh đừng tới tìm em nữa, cũng đừng làm tổn thương những người ở bên cạnh em nữa.” “……”. Cùng là câu này, cùng sai lầm ấy, lịch sử luôn giống nhau đến kinh người. Anh Vương chưa bao giờ biết hóa ra tình yêu của anh lại sâu đậm, khắc ghi đến độ anh hoàn toàn suy sụp chỉ vì một câu nói của cô. Cuộc chiến này còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc. Vương Tĩnh Nghiêu buông điện thoại xuống, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nức toạc. Tương tự, Hàn Trác Trác buông điện thoại xong, cũng thấy lòng mình tan tành loảng xoảng. Cô xoay người nói với Doãn Xán Xán: “Đúng là anh ấy thật.” Hàn Trác Trác quyết định rời khỏi nhà Doãn Xán Xán, cho dù hai vợ chồng phản đối kịch liệt cô cũng không thay đổi ý định ban đầu. Mang đến phiền toái lớn như vậy cho người ta, quả là cô không còn mặt mũi nào ở lại nữa. Hàn Trác Trác quay lại nhà chính mình, lấy chìa khóa dưới thảm ra, đi vào. Vương Tĩnh Nghiêu đã sơn sửa nơi này xong từ lâu, trên bàn không có một hạt bụi, chắc chắn có người tới quét tước định kỳ. Hàn Trác Trác buông hành lý xuống, đi vào phòng ngủ. Một người đang nằm trên giường, mặt úp xuống, trông rất quái dị. Cô to gan đi qua, nhìn thì thấy, quả nhiên là Vương Tĩnh Nghiêu. Cô đá anh một cái, anh không có phản ứng. Hàn Trác Trác vỗ vỗ mặt anh, mất cả buổi đối phương mới nâng mí mắt lên, chỉ nghe thấy anh nói bằng giọng khàn khàn: “Sao em lại tới đây…… anh đang mơ sao?” Hàn Trác Trác véo một cái thật mạnh lên khuôn mặt điển trai của anh: “Có đau không?” “Không đau……” “Anh chờ nhé, em vào bếp mang dao tới.” “Hàn Trác Trác, em hận anh như vậy sao?” Hàn Trác Trác hết chỗ nói nổi: “Chỉ vì em sang nhà Xán Xán ở vài ngày mà anh lại trả đũa bằng cách đê tiện như thế sao?” “Đúng vậy, anh chính là kẻ đê tiện như vậy đấy!” Vương Tĩnh Nghiêu cười khổ nói: “Nếu không phải em quên mất rồi…… thì em đã không ở bên anh nhiều ngày như thế……” “Em năn nỉ anh, anh mau bồi thường tổn thất cho người ta đi!” “Vội vã làm gì?” Vương Tĩnh Nghiêu không thể chịu được chuyện cô lòng như lửa đốt lo lắng cho một gã đàn ông khác như vậy. “Anh quên mất em là chủ tịch rồi sao?” Hàn Trác Trác nhớ tới đoạn hay diễn trên những bộ phim về thương trường: “Em có thể bán quyền cổ phần cho đối thủ của anh, khiến anh chỉ còn hai bàn tay trắng!” “Em có thể đối xử như vậy với anh chỉ vì kẻ đó thôi sao?” Vương Tĩnh Nghiêu nghe thế mà chán nản, hai mắt tối sầm, sắp xỉu tới nơi. Hàn Trác Trác đã sớm cảm thấy anh rất lạ, cô duỗi tay ra sờ, trán Vương Tĩnh Nghiêu nóng rẫy. Người anh cũng mơ mơ màng màng, trông rất có vấn đề. Hàn Trác Trác sợ tới mức vội vàng gọi cấp cứu, đưa anh vào bệnh viện. Quả nhiên là mắc cảm nên sốt cao. Dàn xếp xong hết thảy, Hàn Trác Trác vốn định bỏ đi ngay. Nhưng vừa thấy Vương Tĩnh Nghiêu mặt mày trắng bệch, yếu ớt mệt mỏi, nằm lẻ loi một mình trên giường bệnh. Hàn Trác Trác đột nhiên —— không nhấc chân đi nổi. Hơn mười ngày trước, cô gặp chuyện ở bệnh viện. Khi đó, Vương Tĩnh Nghiêu tới đầu tiên, còn chăm sóc cô cẩn thận lâu như vậy. Làm người thì phải báo đáp trả ơn, Hàn Trác Trác quyết định, vẫn ở lại chăm sóc anh một chút. Cô xây dựng tâm lý thật lâu mới đi đến quyết định sẽ ở lại, không ngờ Vương Tĩnh Nghiêu lại còn không cảm kích: “Em có thể đi rồi.” Hàn Trác Trác da mặt mỏng, đã hơi thấp thỏm, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Anh không giải quyết vụ Xán Xán cho em, thì em không đi đâu.” Vương Tĩnh Nghiêu thua sạch binh lính, nhấc tay đầu hàng: “Em yên tâm, anh chắc chắn sẽ giải quyết cho em.” Hàn Trác Trác còn muốn lý luận thêm mấy câu với anh, nhưng bây giờ chẳng hiểu sao cô lại không mở miệng được. Chỉ chốc lát sau, trợ lý của Vương Tĩnh Nghiêu tới nơi. Thấy ông chủ nhà mình đang mơ màng đi vào giấc ngủ, trợ lý mới kể tình hình thực tế cho Hàn Trác Trác, “Dạo trước sếp Vương có nhiều công việc tồn đọng quá, mấy ngày nay anh ấy xử lý bằng sạch không quản ngày đêm, chắc là ban đêm bất cẩn nhiễm lạnh……” Nhớ tới việc ngày nào anh cũng vờ như mình rảnh lắm để ở cạnh cô, lòng Hàn Trác Trác không khỏi dâng lên nỗi áy náy. Cũng may, về sau mình sẽ không còn làm phiền anh ấy vậy nữa. Hàn Trác Trác cho trợ lý về công ty trước, tự cô ở lại chăm sóc Vương Tĩnh Nghiêu. Anh ngủ một lúc lâu, cơn sốt đã hạ bớt. Cuối cùng anh mới mở mắt, mơ màng nói: “Nước……” Hàn Trác Trác cầm lấy ly nước, bởi vì bụng cô to quá, không thể khom lưng được, nên cô chỉ có thể ngồi xổm xuống, gian nan kề ống hút bên môi anh. Vương Tĩnh Nghiêu thấy cô thì nói ngay: “Sao em còn chưa đi?” Hàn Trác Trác giận sôi máu, “Mau uống đi! Em sắp ngồi xổm hết nổi rồi.” Anh đầu gấu ngoan ngoãn uống hết nước trong một hơi. Thấy mặt mày Vương Tĩnh Nghiêu tươi tỉnh hơn một chút, cô mới nhớ ra đó giờ bụng anh vẫn rỗng không, nên định vào nhà ăn của bệnh viện mua chút cháo cho anh. Cô mới bước được mấy bước, còn chưa ra khỏi cửa thì đã nghe thấy anh hỏi: “Đến nhà Xán Xán à?” Cô quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười gian nan bên khóe môi anh Vương. “Không đi.” Hàn Trác Trác bất đắc dĩ thở dài: “Chưa nói đến chuyện những gì anh làm khiến em không còn mặt mũi nào ở tiếp, mà bình thường hai vợ chồng nhà đấy rải cơm chó suốt ngày em chịu không nổi……” “…… Cái gì?” “Hai vợ chồng?” Vương Tĩnh Nghiêu còn tưởng mình nghe lầm, “Em ở chung với hai vợ chồng nhà đấy?” “Đúng vậy. Tiếu Triệt, chính là chồng của Xán Xán, chúng ta đã gặp anh ấy ở tiệm bánh ngọt, anh quên rồi sao?” Vương Tĩnh Nghiêu: “……” Nhất thời nhận được nhiều tin tức quá, não của anh đầu gấu đoản mạch. Vương Tĩnh Nghiêu: “Cho nên, anh Xán không phải là Tiếu Triệt à?” Hàn Trác Trác: “……” Hôm đấy lúc cô giải thích chẳng phải anh đã nói là biết hết rồi sao? Quấy cho đã đời giờ hóa ra là không biết…… Sau một khoảng im lặng xấu hổ. Vương Tĩnh Nghiêu nghiêm túc nói: “Chuyện lần này không được nói cho ai nữa, không là anh sẽ quẳng em xuống biển cho cá ăn đấy.” Hàn Trác Trác gắng nín cười: “Vầng.” Sau khi hạ sốt, Vương Tĩnh Nghiêu xin về ngay, còn bắt Hàn Trác Trác về nhà với anh. Nhớ tới ngày đầu tiên cô xuất viện, Vương Tĩnh Nghiêu về nhà tự mình nấu cho cô một bữa cơm. Hàn Trác Trác: Vậy thì báo ơn bằng bữa cơm này. Cô gắng sức thật nhiều, nấu một bữa mất mấy tiếng ròng, đồ ăn thì sống, nhưng phòng bếp sắp chín đến nơi. Cuối cùng Hàn Trác Trác chỉ có thể sử dụng võ Một Ngón, gọi đồ về. (võ Một Ngón: Nhất chỉ thiền là loại công phu âm độc rất nguy hiểm, luyện cho toàn lực tụ lại nơi một ngón tay. Trong trường hợp này là nữ chính bấm phím gọi ship.) Cô bưng bát cháo cá lên, đặt trên tủ đầu giường của Vương Tĩnh Nghiêu. Anh Vương gian nan nói: “…… em đút cho anh đi.” Rõ ràng cô còn nhớ lúc nãy về nhà lên lầu anh ta khỏe lắm mà, sao giờ lại hấp hối thế này? Vờ vịt, anh cứ vờ vịt đi. Hàn Trác Trác ngồi xuống mép giường, cầm bát lên, đút từng miếng cho anh ăn. Cô cố ý đút thật nhanh, muốn làm anh xấu mặt rồi lòi đuôi ra. Ai dè mới ăn được một nửa, Vương Tĩnh Nghiêu đã khó chịu quá nôn hết ra. Hàn Trác Trác hết hồn, vội lấy khăn lông lau cho anh. Thấy Vương Tĩnh Nghiêu dường như còn khó chịu hơn ban nãy, lòng cô hối hận quá, liên tục mắng mình ngu đần trong dạ…… “Không sao, em đừng cuống.” Vương Tĩnh Nghiêu nói. Vành mắt Hàn Trác Trác đỏ hoe. Vương Tĩnh Nghiêu thấy vậy, trong lòng lại cảm khái: nếu cô ấy mãi mãi quan tâm mình thế này thì mình tình nguyện sốt mỗi ngày. Nhờ phước của Vương Tĩnh Nghiêu, tối đấy Hàn Trác Trác nằm mơ. Trong mộng có một cậu trai rất tuấn tú, mặc áo thun và quần jean cực kỳ trẻ trung, đưa lưng về phía cô, ngồi trên sân bóng rổ xem thi đấu. Xung quanh không có ai cả, cô khom lưng vụng trộm tới gần cậu. “Ú òa!” Giọng nói thình lình của cô khiến cậu trai kia giật mình sợ hãi quay đầu lại. Cô vội vàng hôn cậu ta. Ơ…… Bờ môi của cậu rất ngọt ngào, mang hương vị như trái đào mật mọng nước, tựa như cây kẹo mút cậu cầm trên tay. Cô hạnh phúc ra mặt buông môi người kia ra, thưởng thức khuôn mặt ngượng ngùng của cậu thiếu niên —— Hả? Vương Tĩnh Nghiêu!!! Hàn Trác Trác ở trong mộng lẫn ngoài mộng đều sợ đến độ sắp nứt gan: “Sao lại là anh!!!” Ngày hôm sau, Hàn Trác Trác không dám đề cập đến giấc mơ này, vì cô sợ nhỡ mà là thật thì đúng là hết cách làm người. Ai mà không biết đầu gấu trường THPT số 1 có tiếng là trai tân ngây thơ chứ, làm bậy rồi! Nghĩ vậy, Hàn Trác Trác càng kiên quyết phải rời xa Vương Tĩnh Nghiêu, kẻo không anh đầu gấu ngây thơ quyết chấm cô không buông bỏ thì phải làm sao đây? Cô mới 17 tuổi, cô còn phải đi tóm bố của con mình. Vương Tĩnh Nghiêu đã đối xử quá đáng như vậy với Tiếu Triệt rồi, nhỡ tìm được đầu sỏ thả trứng vào bụng cô, biết đâu anh ta lại làm thịt người ta thì sao? Nhưng tưởng tượng đến việc phải rời khỏi Vương Tĩnh Nghiêu, lòng Hàn Trác Trác lại hơi khó chịu. Cô cũng không rõ bản thân mình bị làm sao nữa. Chẳng lẽ vì người quen đầu tiên cô nhìn thấy sau khi mở mắt là anh đầu gấu, nên cô bất giác nảy sinh tâm lý ỷ lại với anh ta sao? Nghĩ đến đây…… cô lại càng thấy đáng sợ hơn. Thôi, chứ chuồn cho mau rồi tính sau. Sau khi khỏe lại, Vương Tĩnh Nghiêu tự mình tới nhà vợ chồng Tiếu Triệt xin lỗi họ. Cũng may Tiếu Triệt là người có cốt cách cao cả, không so đo với anh. Ngược lại anh ấy còn mở tiệc trong nhà, khoản đãi Hàn Trác Trác và Vương Tĩnh Nghiêu nhiệt tình. Vương Tĩnh Nghiêu thong dong dự tiệc, còn mang tới một phần quà lớn, chức vụ quản lý quỹ cho công ty thể dục thể thao Bác Nghiêu. Lúc hai bên nói chuyện với nhau, Hàn Trác Trác mới biết được, chuyện lần này hoàn toàn là do hiệu ứng dây chuyền từ một câu nói của Vương Tĩnh Nghiêu. Cơm nước xong, Hàn Trác Trác và Vương Tĩnh Nghiêu cùng đi về. Hàn Trác Trác xin lỗi anh vì đã từng hiểu lầm anh, “Em xin lỗi, em không biết đấy là bạn anh……” “Không có gì phải xin lỗi cả, về sau anh sẽ để ý đến ảnh hưởng từ lời nói của anh.” “Ừm.” Tuy cô biết đây không phải là chuyện Vương Tĩnh Nghiêu làm, nhưng gần vua như gần cọp, Hàn Trác Trác nói: “Em muốn về ở nhà em.” Vương Tĩnh Nghiêu tưởng anh cũng dọn theo cùng, chỉ ghét bỏ nói: “Căn nhà đấy nhỏ quá.” Cô nhẫn tâm nhấn mạnh: “Một mình em ở là đủ to rồi.” Vương Tĩnh Nghiêu: “……” Hàn Trác Trác nói xong cũng cảm thấy không đành lòng, nhưng ngoài cách chặt đứt cho nhanh, thì cô không nghĩ được biện pháp gì tốt hơn: “Em cứ cảm thấy quan hệ giữa anh với em không được rõ ràng, ở với anh mãi thì không hay.” Vương Tĩnh Nghiêu: “Với tình hình trước mắt của em, ở chung với anh mới đỡ bị dị nghị.” Hàn Trác Trác gãi gãi đầu: “Vậy mọi người sẽ tưởng đấy là con anh đó.” Vương Tĩnh Nghiêu: “Tại sao anh phải để ý đến suy nghĩ của người khác?” Hàn Trác Trác gần như sắp rơi lệ đến nơi: “Em xin nhận tấm tình của anh Nghiêu…… Nhưng lỡ có anh Xán thứ hai thứ ba xuất hiện thì sao? Đầu anh sẽ mọc sừng đấy……” Vương Tĩnh Nghiêu có vẻ chẳng hề để ý chút nào: “Trước khi người đó xuất hiện, anh phải chịu trách nhiệm với an nguy của em.” Chịu trách nhiệm…… Hàn Trác Trác cảm thấy hổ thẹn: Em còn chẳng chịu trách nhiệm với tình cảm của anh, thế mà anh còn chịu trách nhiệm cho an nguy của em. Hôm nay là cuối tuần, đường hơi tắc, xe cứ đi rồi lại dừng, Hàn Trác Trác thấy buồn ngủ. Đang mơ màng dở, hình như vị trí không gian đã đổi khác, cô vẫn đang ở trong xe, nhưng không phải là chiếc xe mà Vương Tĩnh Nghiêu đang lái. Không gian trong xe rất cao, cao đến mức cô có thể cưỡi trên người anh. Hả? Cưỡi! Nhưng từ góc độ này, gương mặt trẻ trung của Vương Tĩnh Nghiêu trông thật là…… Đẹp đẽ ngon lành. Gương mặt trắng nõn nhuộm một lớp đỏ ửng khác thường, hơi thở rất nặng nề, tựa như đang rất khó chịu, ánh mắt anh nhìn cô cũng tràn ngập khát vọng. Hàn Trác Trác nghe thấy giọng nói đáng khinh của chính mình đang bảo: “Anh nghe lời tôi đi, đừng chịu đựng, không tốt cho sức khỏe đâu.” Giọng người đàn ông gần như rít ra từ kẽ răng, “Em cút đi cho anh……” Cầm thú ơi là cầm thú, cô còn chẳng màng đến sự chống cự mãnh liệt của anh, kéo thắt lưng của anh ra! Súc sinh quá là súc sinh, cô véo vòng eo thon của anh, cắn răng hôn lên…… Thế là, cô đã cướp đi sự trong sạch của anh đầu gấu. Tuy rằng đoạn sau cô lại bị anh đè ngược lại…… Khóc khản cả giọng. Nhưng điều này cũng không thay đổi được một sự thật khách quan. Anh đầu gấu xong việc thì oán hận nhìn cô chằm chằm: “Chuyện này em tính chịu trách nhiệm thế nào đây?” Cô nghe thấy bản thân mình nói rất vô sỉ: “Chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm nỗi gì? Tôi mới là người bị hại, anh còn mặt mũi bắt tôi chịu trách nhiệm, cút đi!” Vương Tĩnh Nghiêu đấm một cú thật mạnh lên cửa sổ xe, giam cầm cô ở giữa anh và cửa xe, đè thấp giọng, nói: “Vừa rồi rõ là vẻ mặt em hưởng thụ lắm mà, thỏa mãn lắm đúng không? Dù gì cũng bỏ đủ thuốc……” Thuốc! Hàn Trác Trác, mày chán sống rồi hay sao mà còn dám hấp diêm ông đầu gấu này! Người cô giật lên một cái, tỉnh dậy vì sợ. Một gương mặt trưởng thành nam tính ánh vào mắt cô. Giọng điệu của Vương Tĩnh Nghiêu tràn đầy quan tâm, “Em không sao chứ?” Hàn Trác Trác suýt thì lệ nóng hoen mi: “Anh Nghiêu!” “Làm sao đấy?” Hàn Trác Trác run rẩy nói: “Trước kia có phải em từng bỏ thuốc anh không?” Vương Tĩnh Nghiêu ngẩn ra, rồi nói: “Không.” May quá rồi! Hàn Trác Trác suýt thì không dám ngẩng đầu lên, “Cũng đúng, sao em lại có thể đối xử với anh như thế được?” “Hình như em nghĩ tới người khác, tối lửa tắt đèn em nhận lầm anh là người đấy mà thôi.” Hàn Trác Trác: “!!!” “Em là một thiếu nữ vị thành niên, anh nói những lời này với em cũng không hợp, bao giờ em lớn anh lại kể em nghe.” “…… Dạ.” Vương Tĩnh Nghiêu đúng là “người tốt”, “Tuy rằng lúc đó anh rất là tổn thương, nhưng em là con gái, em cũng là người bị hại, hai mình coi như huề nhau vậy.” Hàn Trác Trác lau mồ hôi: Đây là phạm pháp đấy…… mà cho qua vậy luôn hả? Vương Tĩnh Nghiêu là kẻ dễ thỏa hiệp thế sao? Dị quá rồi. Tới giao lộ có nhiều ngã rẽ, Vương Tĩnh Nghiêu nói: “Cứ đến nhà anh vẫn hơn, dù gì nhà em mới sơn sửa, không khí không tốt, sẽ ảnh hưởng đến con em.” Lòng Hàn Trác Trác còn áy náy, chút do dự về chuyện này đã mau chóng tan thành mây khói, cô không còn chút phản kháng nào, nói: “Vâng cũng được.” Thật ra, bây giờ Hàn Trác Trác rất không muốn theo Vương Tĩnh Nghiêu về nhà —— mất mặt lắm, giấc mơ kia —— Cô thật sự rất muốn khôi phục toàn bộ ký ức, để xem mình chập cái dây thần kinh nào mà lại dám đè anh đầu gấu ra! Đè thì đè, lại còn dám dùng thủ đoạn hèn hạ như thế! Chuyện này thôi cũng cho qua, việc mấu chốt nhất chính là bao nhiêu năm đã qua mà cô vẫn không chịu trách nhiệm cho mối tình này —— Mặc kệ có nỗi khổ tâm gì, nhưng cô đối xử với một người đàn ông như thế cũng là không phải đạo, sau này cô phải đối xử tốt hơn với anh để đền bù mới được. Nên bắt đầu thay đổi từ thái độ đi. Sau khi ăn xong, Hàn Trác Trác phát hiện di động của mình hết pin, cô tìm khắp nơi mà không thấy đồ sạc. Nhớ ra Vương Tĩnh Nghiêu ở dưới lầu, cô cung kính gọi một tiếng: “Anh Nghiêu!” Lặng thinh. Một lúc lâu sau Vương Tĩnh Nghiêu mới lịch sự nhã nhặn đáp lại một tiếng: “Chuyện gì?” “Cho em hỏi đồ sạc ở đâu?” “Sạc điện trong phòng ngủ không tốt cho thai nhi,” Vương Tĩnh Nghiêu: “Em xuống dưới lầu mà sạc.” Hàn Trác Trác chậm chạp ưỡn bụng chống eo dịch người xuống lầu thì phát hiện còn có một người khác ngoài Vương Tĩnh Nghiêu đang ở trong phòng khách – bố của anh.