"Lục Thiên Minh, mày làm rất tốt." Lão nhếch mép nói qua điện thoại. "Mày không còn giá trị nữa rồi, tao nên đưa mày sang Canada sớm." "Còn điều kiện của tôi? Ông nhớ chứ?" "Tất nhiên là nhớ. Nhưng...tao không thực hiên được." "...ông biết hậu quả mà, vậy sao..." "Một thằng ranh như mày thì làm gì được tao? Kể cả bây giờ ông mày có trục xuất tao ra khỏi Mạn gia, thì sớm muộn tao cũng thao túng được cái gia tộc thối nát đó thôi. Như cái cách tao làm với Song gia vậy." "...ông... thôi được..." Đầu dây bên kia trút ra một tiếng thở dài nhẹ, ông cười trong cổ họng rồi ngắt máy. Song Mỹ- mẹ của Song Tử cầm một cái khay đặt xuống bàn ông bật lửa và 3 điếu xì gà. Ông chân lửa hút phèo phèo, cầm cái usb trên tay: "Ta nên làm gì với Nguyệt gia đây nhỉ? Ông vốn đã mất hết kí ức rằng ông đến từ đâu, hay ông được nhận nuôi từ khi nào. Nhưng ông nhớ rõ rằng, cha ông đã luôn chăm sóc và coi ông như một người con ruột. Ông vốn có đầu óc thông minh, sáng suốt hơn người, vì thế công ti của Mạn gia do ông quản lí đã đem về cho Mạn gia không ít lời. Sau này, ông còn phát hiện ra Lục Thiên Minh- đứa con trai của ông và Lục Ngọc Trâm-em sinh đôi của Minh có khả năng đàm phán thiên bẩm. Cả hai luôn biết cách đàm phán sao để cho phần lợi thuộc về bản thân là nhiều nhất, và đã giúp ông kí về biết bao hợp đồng béo bở. Mạn gia coi ông như một báu vật, luôn nâng niu và bao bọc cho ông. Nhưng lão già khốn đó, đã nói ra hết tất cả vào năm đó. Lão già khốn kiếp đó, đã khiến mọi ánh mắt đổ về ông thay đổi hoàn toàn. Và đêm hôm đó, lão ta đã hấp hối nhường lại toàn bộ Mạn gia cho Thiên Bình, nhất quyết không san cho ai. Lão đã đạp đổ mọi thứ, nhưng ông trời vẫn cho lão sống. Lão sống dậy sau trận ốm thập tử nhất sinh, thật éo le làm sao. Nếu đêm đó, lão chết đi... Ông nhớ rất rõ những lời lẽ khinh miệt mà những người ông coi là "họ hàng" nói với ông. Họ từng quý trọng ông đến thế, ra là chỉ coi ông như một công cụ không hơn không kém. Hung bạo ném chiếc usb vào góc tường, ông phun ra một làn khói, nghiến răng. ... "Vậy là chúng ta không được gặp mẹ?"-Lục Ngọc Trâm chống cằm nhìn người anh sinh đôi "Anh đã quá yếu đuối trước ông ta, chỉ vì ông ta là cha của chúng ta..." Cả hai rơi vào trầm mặc. "Vụ thủ tiêu Nhân Mã, liệu anh có..." "Vô ích thôi!"-Minh nhìn cô em gái trước mặt "Dù có làm bao nhiêu cho lão đi nữa, lão sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến chúng ta! Lão sẽ chẳng bao giờ đưa chúng ta gặp mẹ!" Ngọc Trâm bất lực nhìn anh trai mình. Anh vốn không được mạnh mẽ, cũng không giữ được cái đầu lạnh. Anh cũng như bao đứa trẻ 15 tuổi khác, anh cũng muốn được khen khi hoàn thành nhiệm vụ bố giao. Nhưng tất cả anh nhận được chỉ là câu "làm tốt lắm" lạnh lùng. "Sao chúng ta không đi tìm mẹ?"-cô cố gắng cứu vãn tình hình bằng một giọng tuyệt vọng "Đến mặt còn chưa thấy, tên còn chưa biết, làm sao mà chúng ta có thể tìm được mẹ?" "CHÁT" Âm thanh cay nghiệt vang lên, xé tan không khí tĩnh mịch. Lục Thiên Minh ôm má phải, sững sờ nhìn người vừa tát mình. "ANH CÓ CÒN LÀ LỤC THIÊN MINH KHÔNG? ANH CÓ CÒN LÀ ANH TRAI CỦA EM KHÔNG? TỈNH LẠI ĐI. ANH LÀ NGƯỜI GIỎI NHẤT TRÊN ĐỜI NÀY CƠ MÀ? ANH LÀ NGƯỜI ĐÃ CÙNG EM ĐÀM PHÁN BAO NHIÊU HỢP ĐỒNG LỚN CƠ MÀ? Tại sao...." Cô khóc, khóc gục trước mặt anh trai, cô nức nở lau nước mắt chạy đi. Anh sững sờ nhìn cô em gái bé bỏng của mình vuột ra khỏi tầm tay. ... Vân Lam sốt ruột cắn móng tay, chiếc usb ghi lại bằng chứng giả về hội học sinh đã mất từ lúc nào không hay. "Khốn nạn" Chửi thầm một tiếng, cô bấm máy gọi về cho quản gia. "Sao rồi, bảo mật có bị làm sao không?" "Hiện tại bảo mật của Nguyệt gia vẫn rất ổn, chưa có dấu hiệu bị phá." Cúp máy, cô mở cửa ra khỏi xe đi loanh quanh để thư giãn. Những chuyện vừa lọt vào tầm mắt cô khiến cô khá sốc. Chị em nhà Mạn chia rẽ, Âu Nhân Mã lặng lẽ đứng nhìn Thiên Bình chạy đi trong nước mắt, Song Tử bị tống vào một chiếc xe lạ. Tất cả những chuyện đó đã đủ để cô biết có chuyện gì đang xảy ra. Cô không nên nhúng tay vào vụ này, nhưng cũng thật chán khi chỉ đứng xem kịch. Bất chợt, ánh mắt cô va phải một người đang gục mặt khóc trên ghế đa. Và người đó không ai khác, là Mạn Thiên Bình. Vân Lam không nhớ, chính xác vì sao mình lại căm ghét hội học sinh. Cô chỉ nhớ rằng, bố cô đã dành cho họ những lời cay nghiệt nhất. "Những kẻ lập dị, họ không xứng đáng được đón nhận nền tảng giáo dục tốt như trường XYZ" "Trong trường XYZ, học sinh nào cũng phải giống học sinh nào. Việc xuất hiện những thành phần nổi loạn là không cần thiết." "Xã hội này ghê tởm và sợ hãi những thứ gọi là cá biệt, nếu không, họ đã không sinh ra cái gọi là đồng phục" Việc cô thích Thiên Yết, dĩ nhiên là bố cô biết. Chỉ là bố cô chưa muốn thanh lí cậu ta sớm thôi. Nuốt nước bọt đánh ực một cái, cô đi đến chỗ Thiên Bình đang thút thít, đặt tay vào bờ vai đang rung lên từng đợt của Thiên Bình. ... "Mẹ..." "..." "Thiên Minh và Ngọc Trâm là con của mẹ có đúng không?" "..." "Đồng nghĩa với việc cả hai đều là em của con?" ... "Cậu làm gì mà cuống cuồng lên thế, tôi chỉ giả sử thôi mà?" Kim Ngưu im lặng không nói gì, tay vẫn ôm khư khư người con gái trước mặt. "Kim Ngưu?" "Haha. không có gì, tớ chỉ đơn giản nghĩ là...mình sẽ ra sao nếu như cậu có người yên thôi...chắc tớ sẽ chán đến chết mất." Song Ngư đẩy nhẹ cậu ra, rồi quay lưng đi một mạch. "Tôi ở cạnh cậu lúc nào cậu chả thấy chán, chắc nếu tôi có người yêu thì cậu chả phải sẽ đỡ chán hơn chứ?" Đang mất động lực, đang nản, đang bận và đang cực kì mệt mỏi nên chất lượng chương này có lẽ sẽ không được ổn:"(. Dù sao thì cảm ơn mọi người vì vẫn bỏ thì giờ ra để đọc truyện:3 Thời gian sắp tới có lẽ sẽ lại không được ra chap đều nữa, mong mọi người vẫn chưa bỏ tui.