(12cs) Hội Học Sinh - Nơi Hội Tụ Của Những Kẻ Lập Dị
Chương 15 : Sắp Đến Giáng Sinh Rồi, Cậu Đã Có Ai Rủ Đi Chơi Chưa?
Thiên Bình tạm biệt Song Tử ở hành lang rồi đi vào phòng hội học sinh. Cô bật điều hòa lên rồi ngả lưng xuống ghế. Nhanh thật đấy, đã thi xong học kì một rồi. Nhớ lại thì đã có khá nhiều chuyện xảy ra trong năm nay nhỉ. Năm nay là một năm rất đặc biệt, đó là năm cuối cùng của hội trưởng và hội phó ở ngôi trường này, là năm em gái cô vào trường cũng chính là năm hội học sinh có 2 thành viên mới.
Vài phút sau, cửa bật mở. Nhân Mã đi vào, thấy Thiên Bình, khóe mắt anh cong lên, nhanh chóng ngồi cạnh cô.
"Anh Nhân Mã? Hôm nay đến sớm ha?"-Thiên Bình thấy anh, cô liền vui vẻ hỏi
"Sắp đến mùa đông rồi, không nhất thiết phải bật điều hòa đâu. Mở cửa ra đi, ở ngoài mát lắm đấy"-Nhân Mã vừa vào phòng thì đã rùng mình vì nhiệt độ trong phòng, nhắc nhở
Hai người ngồi tám chuyện với nhau khá lâu, vì mới 6 giờ rưỡi, trường 7 rưỡi mới vào học cơ mà.
"Anh đoán chắc hội trưởng và hội phó có gì đó"
"Chuyện đấy em cũng biết mà. Em còn biết được chuyện 2 thành viên mới của hội học sinh có tình ý với nhau cơ."
"Sao? Bạch Dương và Bảo Bình á? Ờm...nghe cũng hợp đôi mà nhỉ?"
... Cả hai ngồi nói chuyện rôm rả, thật sự cảm thấy đối phương nói chuyện rất hợp với mình. Bỗng...
"Thế còn chúng ta thì sao? Anh thấy chúng ta rất giống một cặp đôi không?"
Câu hỏi của Thiên Bình làm cả căn phòng chìm trong im lặng. Nhân Mã lặng người nhìn Thiên Bình, vành tai hơi ửng đỏ. Và ở ngoài, Kim Ngưu cũng lặng người nhìn Thiên Bình. Kim Ngưu cậu vừa mới đến đứng trước cửa hội học sinh thì đã nghe thấy câu đó, phát ra từ Thiên Bình.
"Ngốc" -Nhân Mã khẽ cười, đưa tay xoa nhẹ đầu của con bé.
...
Ha. Cái cảm giác này là...đau vì tình sao? Đau quá. Cậu cảm giác tim mình như bị bóp nghẹt lại, cảm giác này sao lại đau đớn đến thế? Người khác thích cậu thì tôi có thể cản, nhưng cậu thích người khá thì tôi có quyền gì mà can thiệp vào cơ chứ?
Kim Ngưu không thèm đi vào hội học sinh nữa, cậu quay lưng đi thẳng về lớp cất cặp rồi ra sân sau trường kiếm cái ghế đá. Cậu ngồi bịch xuống ghế, ngẩng đầu lên nhìn trời ngắm đất mong cho cái cảm giác này qua đi. Chắc cậu sẽ phải đau thêm một thời gian dài nữa đây.
"Kim Ngưu?"
Chất giọng quen thuộc ngọt ngào vang lên bên tai cậu. Cậu nhanh chóng cầm tay Song Ngư kéo xuống ghế.
"Sao thế? Thất tình à?"-Song Ngư cười nhìn cậu
Cậu gật đầu. Bỗng, đầu cậu bị một lực kéo nhẹ kéo đến người của Song Ngư. Nhỏ kéo đầu cậu vào vai nhỏ. Nhỏ vỗ về cậu:
"Đau lắm đúng không? Muốn nói gì thì cứ nói đi, cậu làm tớ lo đấy."
Kim Ngưu bỗng cảm thấy lòng mình như có một lành gió nhẹ thổi qua. Cậu không đáp, chỉ vòng tay ông nhỏ thật chặt. Nhỏ cũng không phản kháng.
Cậu ngốc lắm, Kim Ngưu...
"Nó đau lắm...cái cảm giác thấy người mình thích tỏ tình với người khác ấy..."
Tớ hiểu mà, tớ cũng thấy đau lắm...cái cảm giác thấy người mình thích đau vì người khác ấy...
Mới đây thôi, Kim Ngưu cậu đã nghĩ cậu sẽ phải đau đớn giằn vặt một thời gian dài, nhưng không hiểu vì lí do gì, khi Song Ngư lo lắng cho cậu như vậy thì cảm giác đó vội biến mất, chớp nhoáng và đột ngột...
...
Quay trở về với phòng hội học sinh...
"Mồ...em không có ngốc"-Thiên Bình phụng phịu
Nhân Mã cười khổ, gật đầu rồi hỏi:
"Sắp đến Giáng sinh rồi, em có dự định gì không?"
"Chắc là em sẽ đi chơi với Song Tử, hoặc đi tiếp khách của bố mẹ như mọi năm thôi?"
"Em chưa bao giờ ra ngoài vào đêm Giáng sinh à?"
Thiên Bình gật đầu. Với một tiểu thư lá ngọc cành vàng như cô, việc đi ra ngoài là không thể, trừ khi có Song Tử đi theo và phải báo rõ lịch trình. Mà đi chơi với Song Tử cũng đâu được yên, cô chỉ được ra khỏi nhà tối đa 1 tiếng, cảm giác khi được nâng niu yêu chiều quá mức thật không dễ chịu gì.
"Đêm Giáng sinh năm nay có tổ chức lễ hội ánh sáng đó, mà mỗi năm có một lần. Nếu được thì.."
Thiên Bình nghiêng đầu nhìn Nhân Mã:
"Thì?"
"Mình đi chơi ha?"
Thiên Bình tính toán, ra ngoài 1 tiếng vào buổi tối thì cũng không quá khó xin, chỉ cần bảo có Song Tử đi theo là được.
"Được, mọi người cùng đi"-Thiên Bình lẩm nhẩm rồi gật đầu
"Không. Chỉ...có hai chúng ta thôi...được chứ?"-Nhân Mã thấy Thiên Bình hiểu sai ý mình liền chấn chỉnh lại-"Hoặc bảo Song Tử đi cùng, nhưng...bảo nó cho hai ta đi một mình. Anh muốn Giáng sinh năm nay chỉ có hai chúng ta thôi."
Nhìn thấy điệu bộ ấp úng đến là dễ thương của Nhân Mã, cô mỉm cười nhẹ. Gì chứ, quá sức chịu đựng rồi nha! Ai mà ngờ được trưởng ban kỉ luật lại có dáng vẻ này chứ? Nhưng, chỉ có mình cô được thấy thôi.
"Mồ~ Được thôi. Mà anh đáng yêu quá!"-Thiên Bình cười lớn, một nụ cười hoàn hảo đến từng milimet, đốn tim người đối diện
Nhân Mã anh...hết chịu nổi rồi! Cái con bé này!
...
"Bảo Bình"
Ở thư viện, có một giọng nói khe khẽ tựa như gió thoảng gọi tên học sinh giỏi nhất khối. Bảo Bình biết là có ai đó đang gọi mình, nhưng chất giọng có phần bỡn cợt pha với chút nịnh nọt đó khiến anh cảm thấy bản thân không nhất thiết phải đáp lại.
"..."
"Bảo Bình à"-Ai đó kiên nhẫn thủ thỉ ở đằng sau Bảo Bình, điều đó càng khiến cho Bảo Bình tin rằng "ai đó" gọi mình chắc chắn không phải vì mục đích học tập.
"..."-Thế nên, Bảo Bình không thèm đáp lại
"Lâm Bảo Bình!"-Lần này, giọng nói đó có phần mất kiên nhẫn, gọi cả họ lẫn tên anh. Lần này anh định quay ra để xem kẻ nãy giờ rảnh rỗi chọc phá mình là ai, nhưng chưa kịp quay ra thì đã bị bàn tay của ai đó bịt mắt lại.
"Cậu học vừa thôi, đi giải trí đi chứ? Mà tớ gọi cậu nãy giờ đấy, mà chẳng thèm đáp lại người ta một câu, vô tâm a~"
Bảo Bình nhăn mặt, cố đoán xem đó là ai. Mùi của bột giấy quen thuộc xộc thẳng vào hai cánh mũi, anh nhăn mặt.
"Bạch Dương?"
Bảo Bình vô thức nói ra cái tên mà anh nghĩ ra đầu tiên khi nhắc đến giấy tờ. Bạch Dương hay xé giấy gấp hạc, cô cũng làm việc liên quan đến giấy tờ ở hội học sinh, vì vậy tay cô lúc nào cũng thoảng mùi của mực in, bột giấy.
Bạch Dương cười thỏa mãn, cô bỏ tay ra rồi kéo ghế ngồi đối diện anh. Bảo Bình cười nhẹ rồi đưa cho cô một cây kẹo, lần này là kẹo mút vị táo xanh, rồi tiếp tục cắm đầu làm bài. Anh và Bạch Dương mới thân nhau gần đây, vì chẳng hiểu sao dạo này cô cứ hay đến ngồi đối diện anh gấp hạc. Mà nghĩ đến cái giọng nũng nịu và cái hành động vừa rồi, anh không khỏi ngượng, con gái dạo này bạo dạn thế sao?
"Ê này, Giáng sinh cậu định làm gì?"-Bạch Dương ngồi gấp giấy, hỏi anh
"Chắc là đi mua sách tham khảo, hoặc ngồi nhà luyện đề thôi."-Anh nhàn nhạt đáp. Để đáp ứng được kì vọng của gia đình và có một tương lai viên mãn, anh luôn học hành chăm chỉ và tận dụng mọi lúc rảnh để học.
"Chán òm. Cậu nghỉ một ngày đi, đi chơi với tôi."
Bảo Bình ngước mắt lên nhìn cô gái đang tươi cười trước mặt, đăm chiêu.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
38 chương
61 chương
108 chương
15 chương