12 nữ thần

Chương 334 : Tân kỷ nguyên

Địa Tâm Cảnh, vùng đất hoang phía bên ngoài tổ bá vương trùng, một người mặc áo giáp đen đang đứng giữa hàng trăm côn trùng đủ loại kích cỡ, toàn bộ số côn trùng này đều nằm rạp trên mặt đất, mình đầy vết thương, bọn chúng đều bị kẻ mặc giáp đen kia đánh bại. Hạ gục đến con côn trùng cuối cùng, kẻ kia vẫy nhẹ tay, liền có một thanh kiếm màu đen đang cắm vào đầu một côn trùng khổng lồ tự rút ra bay vào tay hắn rồi biến mất, đồng thời, một nụ hoa sen màu vàng kim đang lượn quanh người hắn bay vào giữa trán hắn và biến mất, trên tay hắn, một khẩu súng màu vàng cũng tan biến sau khi bắn phát đạn cuối cùng. Bộ giáp dần rung động rồi tách ra, để lộ gương mặt bên trong, gương mặt của Võ Phi Dương. Dương lại vẫy tay, chiếc quan tài Đạo Tử Quan hiện ra, nắp quan tài hé mở hút lấy những côn trùng nằm la liệt khắp nơi vào trong, những côn trùng này là âm binh Dương thu được và dùng để luyện tập. Thu dọn xong, Dương tiến về phía một vườn nấm, giữa vườn có một ngôi nhà nhỏ đang tỏa ra mùi thức ăn thơm phức. Dương mở cửa bước vào nhà, bàn ăn đã được dọn sẵn, một giọng nói trong trẻo vaang lên: "Ngươi về rồi, tắm rửa rồi ăn cơm!" Dương mỉm cười gật đầu với Bạch Điệp, đã hai năm kể từ khi cổng Địa Tâm Cảnh đóng lại, suốt hai năm này, nàng bất chấp thân phận Nữ Hoàng, luôn ở bên hắn, chăm lo cho hắn từng bữa ăn, từng giấc ngủ, cũng là nàng sai người thu gom tinh dịch từ khắp Địa Tâm Cảnh cho hắn tu luyện, thậm chí, là một Bán Thần, nàng cũng là đối tượng tuyệt vời cho Dương rèn luyện thực chiến. Vào ngâm mình thư giãn trong bồn nước ấm, biết có người vợ hiền xinh đẹp đang chờ mình cùng ăn cơm, đôi lúc trong lòng Dương nảy sinh ý muốn ở lại Địa Tâm Cảnh này cùng nàng mãi mãi. Nhưng Dương biết mình không thể, có nhiều người chờ hắn, nhiều người cần hắn. Đứng dậy, vơ tấm khăn lau lấy cơ thể đã trở nên rắn chắc và cường tráng hơn nhiều sau hai năm khổ luyện, Dương mặc quần áo và bước ra ngồi vào bàn ăn. Từ một Nữ Hoàng được kẻ hầu người hạ, Bạch Điệp đã dần trở thành một người vợ dam dang, nấu cho Dương những món ăn rất vừa miệng. "Áp chế đã gần như hoàn toàn tan biến, có lẽ không bao lâu nữa, Thần lực cũng có thể sử dụng." Bạch Điệp vừa nói vừa rửa chén bát sau khi ăn xong. Dương gật đầu, khi áp chế hoàn toàn tan biến, cấp Thần có thể tự do phá không gian để ra vào Địa Tâm Cảnh mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Trầm ngâm một hồi, Dương hỏi Bạch Điệp: "Nàng thật sự muốn rời khỏi đây chứ?" Bạch Điệp lắc đầu: "Ta không muốn, nhưng ta phải đi, như ta đã nói với chàng, từ khi mất đi Địa Tâm Châu, ta cảm thấy bá vương trùng tộc đang dần thoái hóa, ta phải đi để mang Địa Tâm Châu trở về." Từ ánh mắt Bạch Điệp, Dương biết nàng không muốn rời xa quê hương, hắn đến ôm lấy nàng và nói: "Chúng ta sẽ tìm ra Địa Tâm Châu và trở về." Vài ngày sau... Dương ngồi xếp bằng trên giường, hai tay hắn đang nâng một quả cầu chất lỏng màu đỏ, thứ chất lỏng này rất giống loại tinh dịch màu đỏ do bá vương trùng tạo ra, nhưng màu sắc lại đậm hơn rất nhiều. Vài giờ trôi qua, màu của quả cầu chất lỏng mỗi lúc đậm dần, và cuối cùng hóa thành màu đen. Dương mở mắt ra nhìn vào thành quả mà mỉm cười, cuối cùng hắn cũng thành công tạo ra tinh dịch màu đen, loại tinh dịch còn đậm đặc hơn nhiều so với loại tinh dịch màu đỏ vốn đã cực kỳ quý hiếm. Để làm được điều đó, Dương đã vận dụng kỹ năng đặc biệt của tầng 6 công pháp Thôn Thiên Địa: Thăng Linh. Bằng kĩ năng Thăng Linh, Dương có thể gia tăng chất lượng của các loại linh lực. Ví dụ đơn giản, từ tinh dịch màu trắng, Dương có thể thăng linh thành tinh dịch màu lam, sau đó lại tiếp tục thăng linh thành tinh dịch màu lục, màu vàng, màu đỏ, và đến nay hắn đã thành công thăng linh tinh dịch màu đỏ thành tinh dịch màu đen. Không chỉ tinh dịch, Dương còn có thể thăng linh cho tinh hoàn do t*ng trùng sản xuất ra, hay những sản phẩm tương tự và rất nhiều ứng dụng khác, thậm chí là đan dược, bảo vật, nhưng đẳng cấp linh lực càng cao thì càng tốn nhiều thời gian, công sức, may rủi, và linh hồn Dương cũng cần đạt đến đẳng cấp nhất định để thăng linh thành công. Khi Dương đang vui mừng với thành quả đạt được, chợt có tiếng Bạch Điệp gọi. "Đi nào, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng." Bạch Điệp nói với Dương. Dương gật đầu và nắm tay Bạch Điệp, cả hai cùng nhìn lại căn nhà nhỏ trước khi rời đi, lòng dâng lên cảm xúc biệt ly khó tả. Dương theo Bạch Điệp tiến lên đỉnh tòa tháp cao nhất trong cung điện. Xung quanh tòa tháp có những bá vương trùng mạnh mẽ nhất đang đứng vào những vị trí nhất định, những bá vương trùng này đang đứng thành một linh trận do Dương hướng dẫn để hỗ trợ cho quá trình xé rách không gian của Bạch Điệp. Ngoài những bá vương trùng trong linh trận, toàn bộ bá vương trùng tộc đều đang hướng đến đỉnh tháp, thành tâm cầu mong cho hành trình của Nữ Hoàng sẽ bình yên và suông sẻ. Thời khắc lực áp chế của Địa Tâm Cảnh biến mất hoàn toàn chỉ tính bằng giây. Bạch Điệp nhìn bao quát tổ bá vương trùng, trong lòng quyến luyến, nhưng nàng cắn răng cố nén cảm xúc. Thời khắc đến, cả Địa Tâm Cảnh đột nhiên rung chuyển, một làn sóng linh lực bắt nguồn từ trung tâm Địa Tâm Cảnh lan tỏa ra khắp mọi phía khiến cho linh hồn mỗi sinh vật phải run lên. "Hành động!" Bạch Điệp hét lớn, nàng kéo tay Dương phóng lên, lợi dụng làn sóng linh lực làm không gian bất ổn, kết hợp linh trận hỗ trợ, nàng dùng toàn lực cố xé toạc không gian và lao vào. Đúng thời khắc kéo Dương lao vào khe nứt, Bạch Điệp vì cố gắng quá sức, nàng buông tay Dương và ngất đi. "Bạch Điệp!" Dương gọi to, nhưng vô ích, Bạch Điệp và hắn bị không gian hỗn loạn tách ra, và Dương hoàn toàn không có khả năng kháng cự. . ngôn tình hài Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, Dương nhận ra mình rơi. Ầm! Xoảng! "Ụ má trời sập!" Tiếng va đập và tiếng hốt hoảng vang lên, Dương rơi xuống một bàn ăn làm sập bàn, chén bát vỡ tung tóe. Dương bật dậy, hắn nhìn quanh và phát hiện ra bản thân rơi xuống một quán ăn lề đường, xung quanh là kiến trúc thành thị kiểu cổ, không có bóng dáng của Bạch Điệp. Thấy Dương ngã vỡ đồ, cô chủ quán chạy đến hỏi: "Chuyện gì vậy?" "Anh đang ăn thì thằng này hạ cánh nơi anh!" Kẻ vừa hét lên khi nãy nói. Dương nhìn "nạn nhân" cú hạ cánh, đây là một gã trung niên. "Xin lỗi, ta không cố ý..." Dương gãi đầu nói. "Xin lỗi là xong à? Đền tiền bữa ăn cho ta, thêm tiền chấn thương tâm lý vì giật mình nữa, tổng cộng một trăm linh tinh!" Nghe thế, Dương gật đầu đáp: "Được! Chỉ có một trăm... Hả? Một trăm gì cơ?" "Một trăm linh tinh!" Gã đàn ông lặp lại. Dương ngơ ngác, đây là chỗ nào, tiền tệ Việt Nam chẳng phải Việt Nam đồng sao? Thấy Dương ngơ ngác, gã đàn ông nhíu mày: "Sao? Không đền phải không? Không đền thì tao gọi công an đến làm việc! Nói đoạn, gã đàn ông cho tay vào túi, móc ra một thứ hình quả chuối to cỡ lòng bàn tay, bấm một dãy số và kê vật đó lên tai. Vài giây sau, gã đàn ông cất tiếng nói: "Mày kéo vài đứa đến giải quyết dùm anh vụ này, có thằng phá đồ anh rồi không chịu bồi thường. Chắc mạnh đó, anh không đo được cấp bậc của nó!" Lúc này, cô chủ quán xinh xắn đã dọn một chiếc bàn mới, đặt lên bàn một mâm thức ăn ngon lành và nói với gã đàn ông: "Thôi mong anh bỏ qua cho hắn, bữa ăn này em mời anh miễn phí xem như bồi thường nhé." Co chủ quán dỗ dành thêm mấy câu, gã đàn ông mới dịu đi: "Hừ! Nể tình Tịnh Nghiên, tha cho ngươi lần này." Dương đang đứng như trời trồng, hắn lạc vào nơi nào đây? Lúc này Dương sực nhớ ra: Google! Dương ra khỏi Địa Tâm Cảnh, Google đã hoạt động lại, mà đáp án của Google khiến Dương càng ngạc nhiên hơn, hắn đang ở Hoàng Thành - Huế, thời gian đúng hai năm kể từ khi hắn tiến vào Địa Tâm Cảnh. Hai năm qua đã xảy ra chuyện gì? Lúc Dương đang đứng, cô chủ quán kéo Dương vào một góc và nói: "Nhanh đi đi! Gã đó không phải người thường đâu!" Dương gật đầu nói cảm ơn rồi rời đi. Ngồi vào một góc vắng, Dương bắt đầu tiếp thu những thông tin từ Google. Thông tin thứ nhất, Bạch Điệp vẫn bình an, nàng rơi vào một nơi ở Nam Bộ. Thông tin thứ hai, hóa ra, chiếc điện thoại di động kia là một phát minh của Lương Thiên Kim, nàng dựa vào những gợi ý của Dương lúc hai người gặp nhau ở thôn Vỹ Dạ để chế tạo ra và bán đi khắp nơi, chiếc điện thoại hiệu Quả Chuối này có nhiều phiên bản, phiên bản gã đàn ông kia dùng là Quả Chuối 1 đời đầu loại rẻ nhất, chỉ có thể nghe gọi ở những khu vực nhất định, không thể sử dụng khi có chiến đấu vì bị nhiễu dao động linh lực. Cũng theo thông tin Dương nhận được, Thần Kim Tháp vừa tung ra Quả Chuối thế hệ thứ hai, gọi là Quả Chuối 2 Bi, có giá 1000 linh tinh. "Linh tinh là gì?" Dương hỏi, chỉ hai năm qua đi, hắn đã thành người tối cổ, đơn vị tiền tệ cũng thay đổi. Theo Google giải đáp, linh tinh là một loại vật chất do Thiên Địa Hội phát minh dựa trên những nghiên cứu về tinh dịch lấy được trong Địa Tâm Cảnh, đây cũng là lý do tại sao mỗi khi Địa Tâm Cảnh mở ra, Thiên Địa Hội đều tổ chức các buổi đấu giá để thu mua rất nhiều tinh dịch. Về chức năng, linh tinh có thể thăng cấp linh hồn và nạp lại linh lực giống như tinh dịch, nhưng điểm khác biệt ở chỗ, linh tinh do chính con người tạo ra. Dựa vào nhiều năm nghiên cứu tinh dịch và cách côn trùng trong Địa Tâm Cảnh sản xuất ra chúng, Thiên Địa Hội đã phát minh ra phương pháp giúp người luyện hồn tạo ra sản phẩm tương tự. Thay vì tu luyện để thăng cấp linh hồn của chính mình, một người luyện hồn có thể dùng thời gian đó để sản xuất một lượng linh tinh ngang bằng với thành quả tu luyện trong cùng khoảng thời gian. Với lượng linh tinh đó, người luyện hồn có thể sử dụng cho mình để thăng cấp linh hồn bất cứ lúc nào để bù vào thời gian bỏ ra sản xuất linh tinh, tất nhiên điều này là huề vốn. Khác biệt ở chỗ, người luyện hồn có thể trao đổi, mua bán tinh linh, đem thành quả tu luyện của người khác dùng để thăng cấp cho chính mình, hoặc đem thành quả tu luyện của chính mình đổi lấy bảo vật, đan dược, bí kíp... Đó chính là chỗ lợi hại của linh tinh, khi phương pháp sản xuất linh tinh được tung ra, người người sản xuất linh tinh, nhà nhà mua bán linh tinh, tiền đồng nhanh chóng trở nên vô giá trị và bị linh tinh thay thế hoàn toàn. Lượng linh tinh sản xuất được còn dựa vào cấp bậc của người luyện hồn, người cấp bậc càng cao sản xuất càng nhiều linh tinh, nhưng cũng cần sử dụng nhiều linh tinh để thăng cấp, khiến cho thị trường mua bán, sản xuất, trao đổi linh tinh diễn ra tấp nập chưa từng thấy. Khi kỷ nguyên linh tinh bùng nổ, ngành giả kim cũng vào cuộc, các nhà giả kim đại tài từ những tổ chức hàng đầu đã tung ra những bảo vật hỗ trợ gia tăng tốc độ sản xuất linh tinh, hay còn gọi là máy đào linh tinh, hầu như ai cũng muốn sắm cho mình một máy đào linh tinh để kiếm lời. Mà Dương, khi nhận được những thông tin này, trong đầu hắn bùng nổ một niềm phấn khởi, bằng vào linh hồn to lớn, bằng vào kiến thức giả kim vô song, bằng vào kỹ năng Thăng Linh lợi hại, đây là thời cơ hoàn hảo để hắn khởi nghiệp!