12 nữ thần

Chương 280 : tinh dịch

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTrong không gian của Lục Diện, Dương ân cần dùng sinh mệnh lực chữa lành những vết thương trên khắp cơ thể Ngân Hà. Sau khi những vết thương đã dần hồi phục, Dương nhận thấy sắc mặt của Ngân Hà vẫn còn rất xanh xao, liền đoán ra nàng không chỉ bị thương mà còn trúng độc, một loại độc khá mạnh mẽ. Nghĩ đến con rết khổng lồ, Dương đoán chất độc Ngân Hà trúng phải có liên quan đến con rết, liền đi vào một gian phòng khác, nơi cất giữ những phần thưởng của Chiến Thần Điện. Dương đến bên một chiếc tủ kính chứa nhiều loại thánh đan, hắn dùng chìa khóa thành chủ giả kim thành để mở tủ lấy một viên thánh đan giải độc rồi mang đến bên giường Ngân Hà. Định đưa viên thuốc vào môi Ngân Hà, nhưng Dương khựng lại khi ngắm nhìn làn môi thơm hồng của nàng, trong đầu hắn không khỏi nghĩ đến trò mớm thuốc khá quen thuộc. Với vẻ mặt chết thèm, Dương vẫn giả vờ lắc đầu thở dài nói: "Nếu cứ thế cho thuốc vào thì nàng ta nghẹn chết mất. Đành phải làm chuyện có lỗi với nàng vậy, thật xin lỗi, ta hết cách rồi..." Cố ý nói hơi to cho Ngân Hà nghe xong, Dương cho thuốc vào miệng mình, nhai nát, lại ngậm thêm một ngụm nước rồi cúi xuống, áp môi mính vào làn môi thơm ngát của nàng và nhả thuốc vào miệng nàng. Trong khoảng khắc môi chạm môi, Dương không biết rằng mí mắt Ngân Hà khẽ giật một cái, sau đó vài giây thì hai gò má nàng dần ửng hồng. Thật ra lúc đang được Dương chữa thương, Ngân Hà đã dần tỉnh lại, nhưng cơ thể nàng chưa thể cử động, chỉ có thể nằm im cảm nhận được sự ân cần chăm sóc của hắn, tuy nhiên Ngân Hà không mở mắt nên không thể nhìn thấy ánh mắt thèm khát của Dương khi nhìn khắp cơ thể nàng. Ngân Hà cũng nghe thấy lời xin lỗi của Dương, nàng giật mình khi cảm nhận làn môi ấm áp của hắn chạm vào môi nàng, cướp đi của nàng nụ hôn đầu đời. Lúc đó, nàng muốn bật dậy tát hắn một cái nhưng cơ thể không nghe theo nàng. Rồi chất thuốc đắng truyền vào miệng Ngân Hà, không hiểu sao, giữa vị đắng ngập trên đầu lưỡi, lòng nàng lại cảm thấy có chút ngọt ngào... Sau khi bảo đảm Ngân Hà không bị sặc thuốc, Dương ân cần kéo chăn đắp lên người nàng rồi rời khỏi khối Lục Diện. Dương bước ra ngoài, cẩn thận nhìn xung quanh rồi vẫy nhẹ tay, cây nấm khổng lồ dần thu nhỏ lại thành khối Lục Diện và bay vào tay Dương. Không có khả năng chiến đấu mạnh mẽ, không có năng lực phòng thủ vững chắc, càng không có tính cường hóa hay hồi phục, nhưng Lục Diện lại thuộc vào hàng ba mươi hai siêu cấp thánh bảo vì đây là một trong những bảo vật hệ không gian lợi hại nhất. Không chỉ có không gian rộng lớn cùng khả năng ngụy trang, Lục Diện còn có thể làm điều mà hầu hết bảo vật không gian khác không làm được, đó là chứa được con người và những loài sinh vật có linh hồn kích thước lớn tương đương. Khả năng này phụ thuộc vào cấp bậc của người sử dụng, với bậc Linh Vương cấp 3 của Dương hiện tại, chứa một người trong hình thái Lục Diện thu nhỏ đã là tối đa. Còn khi Lục Diện phóng to, không gian trong Lục Diện kết nối trực tiếp với không gian bên ngoài nên không còn chịu giới hạn này, chỉ cần diện tích đủ rộng thì bao nhiêu người vào cũng không thành vấn đề. Sở dĩ Dương để Ngân Hà một mình trong Lục Diện một phần vì hắn muốn nàng có không gian yên tĩnh để hồi phục, phần khác vì hắn cần tranh thủ thám hiểm Địa Tâm Cảnh. Bão đã tan, Dương mang khối Lục Diện lên cổ như một mặt dậy chuyền, nhắm mắt cảm nhận những biến đổi trong linh hồn. Từ khi bước vào Địa Tâm Cảnh, linh hồn Dương đã phải chịu một áp chế kì lạ, áp chế này không giống phong ấn làm giảm cấp bậc linh hồn, Dương vẫn còn đang ở bậc Linh Vương cấp ba, nhưng lại cảm giác như linh lực bị kềm hãm không thể nào phát huy tối đa thực lực vốn có. Thực tế thì linh lực bị kềm hãm hay bị phong ấn đều khiến Dương yếu đi, nhưng khác biệt ở chỗ, linh lực bị kềm hãm thì Dương vẫn có thể tu luyện và thăng cấp linh hồn như bình thường, còn khi bị phong ấn thì tốc độ tu luyện cũng chịu ảnh hưởng lớn. Và mục đích chính Dương đến nơi này cũng là để tu luyện. Dương bước về phía một bụi nấm rậm rạp mà hắn đã để ý từ trước, hắn lấy Nghịch Thiên Kiếm chém một đường làm đứt ngang bụi nấm, để lộ ở giữa là một miệng hang lớn bằng ô cửa. Nhìn xuống miệng hang, Dương lại lấy ra một chiếc nỏ vàng, chiếc nỏ tỏa sáng rồi nhanh chóng biến đổi hình dạng thành một khẩu súng lục nhỏ gọn vừa tay. Vốn là người sáng tạo ra Hắc Kim Thánh Khải muôn hình vạn trạng, Thạch Thần Sư Cao Lỗ cũng đã muốn tạo cho Linh Quang Thần Cơ khả năng thay hình đổi dạng, nhưng ngài chỉ hoàn thành dạng nỏ và một phần của dạng cung, chỉ đến khi được nữ thần ánh sáng Ánh Dương mang về rèn lại, Linh Quang Thần Cơ mới hoàn thành thêm dạng cung và nền tảng các dạng còn lại, riêng hình dạng các dạng khác thì Ánh Dương để cho Dương tự sáng tạo theo ý thích. Và dựa vào kiến thức thế giới trước đây, Dương chọn dạng súng lục, với hình dạng nhỏ gọn, tốc độ bắn cực nhanh và kèm theo yếu tố bất ngờ. Một tay cầm kiếm đen, một tay cầm súng vàng, Dương bước vào miệng hang. Trong hang không hề tăm tối, lí do là vì ánh sáng màu đỏ tía không biết bằng cách nào lại có thể chiếu thẳng vào trong hang. Từ khi tiến vào Địa Tâm Cảnh, Google lại không hoạt động nên Dương chỉ có thể cẩn thận đi từng bước mò đường. Đi được một đoạn, Dương phát hiện hai sinh vật trông như kiến với kích thước to bằng con chó đang hung hăng bò về phía mình, hắn liền chỉ súng bắng thẳng vào đầu từng con kiến. Với hai phát súng, Dương đã dễ dàng hạ gục hai con kiến khổng lồ ghê rợn. Vẻ mặt căng thẳng của Dương dãn ra, thay vào đó là vẻ vui mừng thấy rõ. Tuy hiện tại Google không hoạt động, nhưng từ trước khi xuống Thế Giới Ngầm, Dương đã được trang bị những kiến thức cơ bản về Địa Tâm Cảnh. Địa Tâm Cảnh còn được xem là thế giới của côn trùng. Trong Địa Tâm Cảnh, đủ loại côn trùng làm tổ hoặc sống đơn lẻ khắp nơi, đa phần là dưới lòng đất, dù còn có một số loại sinh vật không phải côn trùng như rết, nhện, bọ cạp... nhưng không đáng kể. Nói về tổ côn trùng, là những nơi tập trung nhiều côn trùng cùng loài, tổ côn trùng được chia thành sáu cấp gồm Sĩ, Úy, Tá, Tướng, Vương và Đế. Việc phân chia này dựa vào cấp bậc trung bình của các cá thể trong tổ và cấp bậc của cá thể đầu đàn, nhằm mục đích đánh giá mức độ nguy hiểm của tổ đối với người thám hiểm. Bằng kiến thức có được từ trước cùng với việc cảm nhận cấp linh lực của hai con kiền vừa bị diệt chỉ bằng Linh Sĩ cấp thấp, Dương đoán được con đầu đàn của tổ này, hay kiến chúa, chỉ ở khoảng Linh Sĩ cấp cao. Vậy nên đây là một tổ kiến cấp Sĩ. Vậy sao Dương lại mừng? Vì hắn chết nhát, nên chỉ muốn thử thám hiểm một tổ cấp thấp nhất trước khi đi tìm thử thách khó hơn. Và mục đích của những chuyến thám hiểm này chính là tìm Tinh Dịch. Dương tiến về phía hai con kiến đã chết, từ đỉnh đầu mỗi con kiến, một giọt chất lỏng màu trắng sữa nhỏ li ti hiện ra rồi bay lên, bị Dương nhanh tay dùng một cái lọ nhỏ thu lấy. Nhìn hai giọt chất lỏng như hai chấm nhỏ đang lơ lững trong lọ, Dương thầm than: "Ít quá!" Hai giọt này chính là tinh dịch, không phải thứ những đầu óc đen tối đang nghĩ đến, mà là chất dịch tinh hoa của linh lực tự nhiên. Chất dịch này vốn có nguồn gốc là linh lực tự nhiên, được các loài côn trùng trong Địa Tâm Cảnh tích tụ trong thời gian dài tạo thành chất lỏng, có hiệu quả tăng tốc tu luyện, tương tự với Tinh Tú Linh Châu mà Dương từng có được trong Tứ Linh Cảnh, và giờ đây Dương cũng đã biết rằng Tứ Linh Cảnh cũng là một trong thất đại tuyệt địa, xếp hàng thứ sáu trong bảy tuyệt địa. Lại nói về tinh dịch, tuy hiệu quả tu luyện của tinh dịch không thể so sánh với Tinh Tú Linh Châu của Tứ Linh Cảnh, nhưng bù lại, nguồn tinh dịch có thể nói là cực kỳ dồi dào, nhất là lượng lớn tinh dịch thường tập trung ở cá thể đầu đàn. Dương còn là người tu luyện công pháp Thôn Thiên Địa nên có thể sử dụng đạt hiệu quả tối đa. Nghĩ đến cảnh ngửa cổ uống tinh dịch ừng ực để lên cấp mà mồm Dương đã chảy đầy nước dãi thèm thuồng... Chưa kể còn kết hợp ăn cức của Bỉ Ổi thì cấp lên vèo vèo chịu gì nổi. Lúc Dương đang mơ tưởng, hàng trăm con kiến từ trong hang đã kéo đến tấn công hắn, tất cả kiến đều chỉ ở bậc Linh Sĩ. Tuy cấp bậc lũ kiến thấp nhưng quá đông, đánh không khéo sẽ hao tốn rất nhiều linh lực, Dương liền gọi Hắc Phù Đổng ra, giao nó niệm vụ cản đường lũ kiến, còn bản thân hắn chuyển Linh Quang Thần Cơ về dạng nỏ, mỗi lần giương nỏ là hàng chục mũi tên ành sáng bay ra tiêu diệt lũ kiến. Vừa bắn nỏ, Dương vừa dùng linh lực hữu ý điều khiển mấy cái lọ nhỏ bay đi thu lấy tinh dịch. Cứ thế, một người một máy càn quét khắp mọi ngõ ngách, sau khoảng một giờ, Dương cất Hắc Phù Đổng vào nhẫn và tiến vào gian phòng của kiến chúa. Chỉ với một phát bắn Dương dễ dàng diệt gọn kiến chúa cấp Thượng Sĩ, thu được một lượng tinh dịch gấp hàng trăm lần so với những con khác. Sau khi tổng hợp lại, Dương thu được tổng cộng lượng tinh dịch bằng nửa tách trà, không nhiều nhưng cũng đủ để gọi là thành công cho lần đầu tiên. Lúc Dương đang ngắm chiến lợi phẩm, chợt có tiếng vỗ tay lộp bộp vang lên, một gã thanh niên vừa vỗ tay vừa bước vào gian phòng kiến chúa. Nhìn lọ tinh dịch trên tay Dương, gã gật gù tán thưởng: "Khá lắm! Ta chưa từng nghĩ một tên Mặt Đất có thể một mình dọn sạch tổ kiến cấp Sĩ trong thời gian ngắn như vậy." Gã thanh niên dừng vỗ tay và nói tiếp: "Nhưng đơn độc một mình được bao lâu, linh lực của ngươi không lẽ không cạn kiệt?" Sau đó, gã chìa tay về phía Dương như ban ơn: "Gia nhập đội Thiên Hạ đi, ta sẽ xin đội trưởng cho ngươi vào. Nhưng với điều kiện... lọ tinh dịch đó phải thuộc về ta, xem như quà ra mắt." Dương nhìn gã thanh niên nhìn có vẻ nho nhã trước mắt, vẻ mặt không chút biểu cảm, miệng mở nói đúng một từ: "Cút!" Nét mặt gã thanh niên liền lạnh đi, gã chỉ tay vào nặt Dương và nghiến răng nói: "Võ Phi Dương, mày dám!" Nhưng ngay lúc này, từ vách hang sau lưng gã, Hắc Phù Đổng chôn mình trong đất chợt lao ra tung đấm vào lưng gã. Dương cũng chớp thời cơ lao đến bồi thêm một đòn Cuồng vào ngực gã thanh niên, khiến gã trọng thương quỳ gục xuống. Thực ra Dương có linh hồn tư chất khác thường vốn đã cảm nhận được sự theo đuôi của gã thanh niên, còn gã thanh niên ỷ mình là Linh Vương cấp năm, hơn Dương hai cấp nên nghĩ là Dương không phát hiện ra mình. Sau đó Dương cứ giả vờ không biết, lợi dụng góc khuất giả vờ thu Hắc Phù Đổng vào nhẫn không gian, nhưng thật ra là cho Hắc Phù Đổng ngưng hoạt động để gã thanh niên không cảm nhận được linh lực rồi nhanh tay đem chôn trong vách hang. Chờ thời cơ thích hợp liền kích hoạt lại để tung chiêu đánh lén. Một phần do bất cẩn, gã thanh niên cay đắng ôm ngực nhìn Dương, vẫn cố đe dọa: "Võ Phi Dương, tao đã biết mày là Bình Thường vì mày có Hắc Phù Đổng, nếu mày không muốn ai khác biết..." Dương thản nhiên đáp: "Cứ nói thoải mái! Nhưng mà ở đây chỉ có tao với mày..." Nói đoạn, Dương cầm Nghịch Thiên Kiếm chỉ chỉ vài giữa hai chân gã thanh niên, miệng lẩm bẩm: "Tinh dịch mày giấu chỗ này đúng không?" Nghe thế, gã thanh niên xanh mặt hiểu ra, lần này trộm không được gà còn mất luôn nắm thóc...