12 nữ thần
Chương 190 : đỉnh bạch mã
Cơn mưa tan trả lại thanh bình cho màn đêm, trên bầu trời có ba bóng người xinh đẹp, họ cùng nhìn xuống con thuyền tre đang trôi theo dòng nước.
Tử Linh với đôi mắt tím ma mị không rõ vui buồn quay lưng rời đi.
Bích Diệp tay cầm một hình nhân vải có gương mặt gian ác cùng một sợi tóc trên đầu, đây là hình nhân do Dạ Vũ thêu trước khi nàng và Dương bị bắt đi, gương mặt trên hình nhân là gương mặt mà Dạ Vũ cho là mặt của Dương và sợi tóc duy nhất trên đầu hình nhân cũng là tóc của hắn. Đây không phải hình nhân bình thường, và càng không phải thứ tốt đẹp, hình nhân này mang một lời nguyền khiến cho mỗi khi Dạ Vũ tác động lên hình nhân cũng sẽ khiến Dương nhận được cảm giác tương tự, và mối liên kết giữa hình nhân với Dương và Dạ Vũ đã giúp Bích Diệp, Ánh Dương và Tử Linh tìm được đến đây.
Bên cạnh Bích Diệp, Ánh Dương thở phào nhẹ nhõm vì biết Dương và Dạ Vũ đã an toàn: "Xem ra họ đã thoát được bằng cách nào đó, ta không cảm nhận được bất cứ điều bất thường gì trên hai người họ..."
Bích Diệp gật đầu: "Khi vừa thấy họ, ta cứ sợ là Dạ Vũ đã phá giải "lệnh cấm" để đánh bại Thủy..."
Ánh Dương lắc đầu: "Không thể nào, trước đây ta đã tìm đủ mọi cách để phá giải lệnh cấm nhưng không thể nào làm được... Có lẽ trong chúng ta sẽ không ai làm được...
Nhưng Bích Diệp đáp: "Trong thời gian ngươi gặp nạn đã có người thành công, tuy nhiên, cô ta đã chịu sự trừng phạt nặng nề..."
"Vậy sao? Cô ta là ai và đã bị trừng phạt thế nào?"
"Về nhà ta kể cho nghe, cứ mặc kệ hai tên phía dưới."
Mưa đã tan và trên bầu trời bắt đầu hé lộ những ánh sao, mặt nước long lanh theo những cơn sóng gợn. Trong lúc Bích Diệp và Ánh Dương trò truyện rồi rời đi, trên thuyền, Dạ Vũ và Dương đều đã mặc lại quần áo, hai người ôm chặt lấy nhau, nỉ non tâm sự mặc kệ con thuyền cứ trôi...
Sau một hồi tâm sự sến chảy nước, Dương nhìn khung cảnh xung quanh và nói: "Có lẽ chúng ta nên về Cường Dương cung, chắc Bích Diệp, Ánh Dương và Tử Linh đang lo lắm..."
"Vâng." Dạ Vũ ngoan ngoãn đáp trong khi cơ thể nàng vẫn dán chặt vào Dương.
Muốn về Cường Dương cung thì phải biết phương hướng, Dương tra Google và phát hiện ra hắn đang trôi trên một con sông nhỏ chảy từ một hồ nước gần rừng Bạch Mã.
"A!"
"Sao vậy ạ?"
Dương đáp: "Chúng ta đang trôi về hướng rất gần núi Bạch Mã..."
Điều khiến Dương bất ngờ không chỉ vì núi Bạch Mã là nơi tọa lạc của Âm Đạo hội do Dạ Vũ đứng đầu mà còn vì vị trí của chiếc kén đã dịch chuyển không quá xa so với vị trí trước đây Ánh Dương mô tả, vẫn trong khu vực vườn quốc gia Bạch Mã, điều này chứng tỏ khả năng che giấu tuyệt vời của kết giới bảo vệ chiếc kén, khiến cho Ánh Dương không thể nào tìm thấy được.
Nhưng điều này đã không còn quan trọng vì chiếc kén đã nói sẽ thay đổi vị trí lần nữa.
Và Dương lại nhớ ra một chuyện quan trọng khác, liền hỏi Dạ Vũ: "Có phải nàng quen biết một người tên là Hồ Mị Như không? Cả cái kẻ giấu mặt đã xuất hiện trong hoàng cung nữa?"
Dạ Vũ gật đầu: "Mị Như là do kẻ khác phái đến, ngoài mặt là hỗ trợ nhưng thực chất là muốn có những thông tin do Âm Đạo hội nghiên cứu được, còn kẻ kia có lẽ cùng phe với Mị Như."
"Kẻ khác? Tức là còn một thế lực ngang ngửa với chiếc kén và Thủy?"
Dạ Vũ gật đầu: "Theo ta biết thì Thủy chỉ là một thành viên của nhóm Ngũ Hành, còn có bốn kẻ Kim, Mộc, Hỏa và Thổ, mỗi kẻ phò tá một chủ nhân..."
"Tức là... có ít nhất n... năm chiếc kén như vậy?" Nghĩ đến đây, mặt Dương xám ngoét và thậm chí còn cảm thấy thốn như sắp tè ra quần, chỉ một mình Thủy đã khiến 4 Nữ Thần liên thủ chật vật, vậy mà còn đến 4 kẻ tương đương, mà thậm chí bốn kẻ này chỉ là phận tôi tớ, vậy thì thế lực kia khủng khiếp đến mức nào?
Thấy Dương trầm tư, Dạ Vũ khẽ hỏi: "Chàng đang lo lắng sao?"
Dương gật đầu: "Đúng vậy... ta sẽ cần phải trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều để có thể bảo vệ nàng..."
Giọng điệu hùng hồn và ánh mắt rực cháy của Dương khiến Dạ Vũ hạnh phúc mỉm cười, nhưng nàng không biết sự thật trong lòng hắn đang bâng khuâng: "Nếu lần sau gặp lại... mình có nên xin làm đệ của tên kén kia không nhỉ? Nếu có quỳ xuống van xin hắn mấy cái thì chắc cũng không ai biết đâu nên không sợ mất hình tượng..."
Dòng suy tư của Dương bị cắt ngang khi thuyền va chạm nhẹ với một thứ gì đó, Dương đưa mắt nhìn và thấy một khối trôi nổi trên dòng nước, xác một con chó to tướng...
Ngay sau đó, từ ven sông vang vọng tiếng gọi của một cô gái: "Leng Keng! Leng Keng! Em ở đâu?"
Theo tiếng gọi, một nhóm người tiến đến bờ sông, đi đầu là một cô gái trẻ tuổi trông khá xinh nhưng có nét mặt chanh chua, nàng giật mình khi thấy Dương và Dạ Vũ đang trôi trên sông nhưng nhanh chóng vuốt ngực lấy lại bình tỉnh và hỏi: "Cho hỏi... hai ngươi có thấy con chó nào quanh đây không?"
Dương vẫn còn rất trẻ, và Dạ Vũ thì tươi tắn chẳng thua gì gái 18 nên cô gái hỏi bằng giọng điệu ngang hàng nhưng hơi xấc xược.
Khá khó chịu vì bị làm phiền, Dương cộc lốc đáp: "Có con chó chết trôi nè! Xem phải nó không?"
Theo hướng Dương chỉ, cô gái sai người đến vớt cái xác con chó lên, nhìn kĩ rồi òa khóc: "Leng Keng! Đúng là em rồi! Là ai? Là ai đã khiến em ra nông nỗi này? Là ai?"
Tất nhiên không phải do Dương hay Dạ Vũ, nhưng quanh đây không có ai khác nên cô gái liền chỉ định Dương là hung thủ: "Là ngươi! Là ngươi đã hãm hại Leng Keng của ta!"
Dương trợn mắt: "Ặc! Con điên này, ta giết chó của ngươi làm gì?"
"Ngươi... ngươi thèm thịt chó, thấy Leng Keng béo bở nên... nên... Hu hu..."
"Hự! Con chó ghẻ hôi hám của cô có cho ta cũng không thèm ăn đâu!"
Cô gái òa khóc: "Tên bỉ ổi! Dám sỉ nhục Leng Keng của ta, ta sẽ giết ngươi!"
Miệng thì hô ta sẽ giết ngươi, nhưng hành động của cô gái lại là lùi lại cho ba tên thuộc hạ xông lên tấn công Dương.
Dù hiện tại đã bị Thủy phong ấn sức mạnh nhưng một cú phất tay của Dạ Vũ vẫn đủ khiến ba tên kia tan xác, Dương biết điều này nên đã sớm nắm tay Dạ Vũ, ý bảo nàng đừng ra tay, còn hắn tự mình đứng lên thể hiện...
Binh binh binh!
Ba tên Linh Tướng văng trở ra ngay khi trúng những đòn đánh đơn giản của Dương...
"Linh... Linh Vương!" Một tên kinh ngạc nói rồi ngất xỉu theo hai đồng bọn.
Chỉ còn cô gái đứng cô độc bên bờ sông...
"Linh Vương? Trông hắn còn trẻ hơn anh mình?" Cô gái thầm nghĩ, biết không phải là đối thủ của kẻ trước mặt nên nàng lùi lại trong khi thuyền của Dương trôi xa dần, miệng hùng hổ quát: "Lần này ta tha cho ngươi, nhưng thù của Leng Keng ta nhất định sẽ trả! Đừng tưởng Linh Vương là ngon, anh trai ta cũng là Linh Vương, còn là một trong Tứ Siêu Tân Tinh!"
"Ghê vậy sao?" Dương giả vờ hết hồn để trêu chọc, Dương nghĩ nếu nàng ta biết những thành tích hiển hách của hắn như chặn âm mưu đánh lén vô hình của Lương Vô Thường, một phát súng bắn hạ Đặng Vô Tâm, góp phần giết chết Kinh Vô Nguyệt và... lén nhìn ngực Kiều Vô Song thì đã không dùng Tứ Siêu Tân Tinh ra dọa...
Nhưng cô gái không biết Dương chỉ giả vờ sợ, nàng đắc ý nói tiếp: "Anh trai ta là Hắc Hổ - Đặng Vô Tâm! Anh ấy đang ở gần đây nên sẽ gặp lại nhanh thôi! Nhất định ngươi sẽ nếm mùi thống khổ! Ha ha..."
Định bật cười châm chọc nhưng ngay lập tức mặt Dương cứng ngắt lại vì nhớ ra một chuyện, hắn đánh bại Đặng Vô Tâm là nhờ mưu mẹo, Lôi Ảnh Thú hiện tại có lẽ vẫn trên ngực Đặng Vô Tâm nhưng Thiên Ảnh Dị Thú và tàn hồn Thánh Gióng đã không còn bên Dương...
"Chết mẹ rồi!" Dương bật ra một câu chửi thề gọn gẽ, với tính cách của Đặng Vô Tâm thì Dương sợ sẽ có một màn khiêu chiến phục thù, lúc đó từ chối thì nhục mà đánh tay đôi không được nhờ người khác trợ giúp thì hắn thua chắc...
Tiếng mắng chửi đã khuất, thuyền tiếp tục trôi, Dạ Vũ suy tư rồi tự hỏi: "Tại sao người của Thảo Cầm viên lại đến địa bàn của Âm Đạo hội?"
"A! Nàng cũng biết cô gái kia?"
Dạ Vũ gật đầu: "Biết chút đỉnh thông tin, cô ta là Đặng Vô Tư, thiên tài luyện thú của Thảo Cầm viên. Với thân phận cô ta thì không lí gì lại xuất hiện nơi này với chỉ vài ba tên thuộc hạ, hơn nữa cô ta nói Đặng Vô Tâm cũng ở đây..."
Dương đoán: "Chẳng lẽ có linh thú quý hiếm xuất hiện?"
Nhưng Dạ Vũ lắc đầu, với nhiệm vụ nghiên cứu di truyền nên người của Âm Đạo hội đã tìm hiểu gần như triệt để các chủng loài sinh vật quanh rừng Bạch Mã và nhiều khu rừng khác.
Nàng nói: "Có lẽ chúng nhắm đến kho thông tin về các loài quý hiếm mà Âm Đạo hội thu thập được..."
Dương gật gù, nếu là Âm Đạo hội trước đây với hai Chúa Tể hùng mạnh là Dạ Vũ và Đại Phú thì không thế lực nào dám động đến, nhưng hiện tại, Dạ Vũ mất tích, Đại Phú bị Vô Địch đánh trọng thương, Âm Đạo hội như rắn mất đầu nên trở thành mồi ngon cho các thế lực khác...
"Vậy... nàng định làm gì?" Dương hỏi, tuy bị khống chế để lập ra Âm Đạo hội và làm những điều tàn ác nhưng sự gắn bó nhiều năm chắc chắn sẽ nảy sinh tình cảm, Dương biết Dạ Vũ sẽ phải chọn lựa giữa hủy diệt và duy trì Âm Đạo hội.
Đúng là Dạ Vũ đang đắn đo...
Nàng không biết làm gì, nên Dương gợi ý: "Âm Đạo hội đã làm nhiều điều sai trái, nhưng đấy là do nàng bị người khác điều khiển làm những điều ngược với ý muốn, bây giờ nàng không còn bị điều khiển nữa, vậy hãy cùng Âm Đạo hội làm những điều đúng với ý muốn."
"Ý chàng là... dẫn dắt Âm Đạo hội sửa chữa lỗi lầm?"
Dương gật đầu: "Hủy diệt họ chỉ khiến họ chấm dứt hại người, nhưng thay đổi họ để họ cứu được người thì sẽ tốt hơn, cái khó là làm sao để thay đổi... Điều đó thì ta tin nàng sẽ làm được!"
Nếu là người khác thì sẽ chề môi khinh bỉ vì Dương giống như một thằng phản diện thích nói chuyện ngôn tình, nhưng trong mắt Dạ Vũ lúc này, Dương là một anh hùng cao cả, là một người tình ngọt ngào, biết cảm thông, biết thấu hiểu...
Vậy nên Dạ Vũ cảm động ôm chặt lấy Dương và quyết tâm dẫn dắt Âm Đạo hội khắc phục lỗi lầm quá khứ...
Chợt có một tiếng nổ vang trời từ xa vọng đến, mặt đất rung chuyển, cây rừng nghiêng ngả và chim thú hoảng loạn bay chạy khắp nơi giữa màn đêm.
Dương và Dạ Vũ cùng hướng mắt về nguồn âm, nơi có một đợi gió lớn đang lan rộng, cả một vùng trời rực sáng...
"Đó là... đỉnh Bạch Mã!"
Đỉnh Bạch Mã, đỉnh núi cao nhất dãy Bạch Mã, căn cứ của Âm Đạo hội, đang xảy ra một cuộc hỗn chiến...
Truyện khác cùng thể loại
361 chương
501 chương
41 chương
60 chương
11 chương
91 chương