12 nữ thần
Chương 184 : ngai vàng
Âm thanh chiến tranh vang khắp vùng trời Hoàng thành, nhưng bên trong hoàng cung, nơi hoàng đế tự xưng Dạ Vũ bệ hạ đang ngồi lại im lặng một cách chết chóc...
Dương, Bích Diệp và Vô Địch đang cực kỳ căng thẳng dù đối diện họ chỉ có một Dạ Vũ mang thương thế chưa lành.
Dạ Vũ mang thương tích, nhưng ba người Dương, Bích Diệp và Vô Địch cũng không hề lành lặn, cả ba đều gặp vấn đề và buộc phải đánh bại Dạ Vũ trong thời gian cực ngắn, hoặc là thất bại.
Rồi không nói không rằng, và khiến Dạ Vũ không thể ngờ đến, rằng kẻ xông lên tấn công nàng đầu tiên lại chính là...
Tiên Long hóa thành Hắc Vũ Tiên Long, Dương thực hiện một bước Dạ Hành áp sát Dạ Vũ trong khi một chân tích tụ Hắc Lôi và Huyết Hỏa.
"Hắc Lôi Huyết Hỏa Cuồng!"
Ngay từ đầu Dương đã Tiên Long hóa, thực hiện một bước Dạ Hành và tung ra sát chiêu mạnh nhất, điều này khiến Dạ Vũ bối rối thấy rõ.
Trong khi Dương tung cước, Dạ Vũ hoàn toàn có khả năng giết chết Dương một cách dễ dàng, nhưng chính sự dễ dàng khiến nàng bối rối, chẳng lẽ Bích Diệp và Vô Địch sẽ để nàng giết Dương? Chắc chắn là không, vậy nên đây là cái bẫy!
Xác định là bẫy, Dạ Vũ liền tránh khỏi ngai vàng.
Đúng là bẫy, nhưng là cái bẫy cực kỳ liều mạng, bởi thực tế nếu Dạ Vũ ra tay thì Dương chỉ có nước chết chắc, nhưng hắn buộc phải làm vậy, vì đây là cách duy nhất để hắn có thể thực hiện phần quan trọng nhất của kế hoạch, Dương tiếp cận ngai vàng.
Bởi vì ngai vàng triều Nguyễn hiện tại chính là con đường tiến vào nơi cất giữ cơ thể Ánh Dương.
ẦM!
Dương giậm chân xuống đất, Hắc Lôi Huyết Hỏa Cuồng bùng nổ làm nền gạch vỡ tung tóe, duy chỉ có ngai vàng vẫn trụ vững. Nền gạch vỡ tan cũng để lộ bên dưới là một hình khắc vòng tròn lấy ngai vàng triều Nguyễn làm tâm, khá giống trận đồ bát quái.
Mượn phản lực từ cú giậm chân, Dương nhảy lên ngồi vào ngai vàng trong khi cơ thể hắn giải trừ trạng thái Hắc Vũ Tiên Long.
Còn Dạ Vũ, ngay khi nhận ra mình bị lừa thì nàng liền bị Bích Diệp trong dạng trưởng thành xông vào tấn công tới tấp.
"Hừ! Hay lắm!" Bị Bích Diệp ngăn cản, Dạ Vũ vừa phản đòn vừa tìm cơ hội tấn công Dương, nàng tạo ra kiếm bóng tối bắn thẳng về phía Dương trong khi tên này đang ngồi nhắm mắt trên ngai vàng.
Nhưng còn có Vô Địch, theo kế hoạch, Vô Địch cũng biến lớn và tiến đến đánh chặn những đợt tấn công của Dạ Vũ để bảo vệ Dương trong khi hắn mở cổng.
Hoàng cung không ngừng rung chuyển trước linh lực khủng khiếp của Bích Diệp và Dạ Vũ. Dương ngồi trên ngai vàng, dù sợ muốn tè ra quần nhưng vẫn cố tập trung dùng linh lực hệ Ánh Sáng vừa có được để khai mở phong ấn. Phải nói thêm là từ sau khi hấp thụ Thiên Cực Thánh Quang, Dương cũng đã có thể dùng lại Google dù vẫn còn những hạn chế, ví dụ như thông tin về các dị năng tối hậu.
Theo linh lực Ánh Sáng được truyền vào ngai vàng, hình vẽ dưới nền đại điện bắt đầu phát sáng.
Đang đánh với Bích Diệp, phát hiện ra hiện tượng lạ khiến Dạ Vũ vừa mừng vừa lo, mừng vì mục đích nàng chiếm Hoàng cung này chính là để mở phong ấn lấy thể xác của Ánh Dương nhưng chưa được, còn lo là vì sợ Dương sẽ tiến vào và cứu sống Ánh Dương thành công.
Mắt thấy vòng sáng dưới nền bắt đầu chuyển động, còn những đòn tấn công của mình vào Dương đều bị cản phá, Dạ Vũ chợt gọi to: "Đại Phú!"
"Có thuộc hạ!"
Lập tức, một quầng tối đen lướt đến và hình thành một cơ thể người già nua, một Chúa Tể khác của Âm Đạo hội, Đại Phú.
Dạ Vũ không ngu ngốc một mình đối đầu với Bích Diệp và Vô Địch, vậy nên Đại Phú được giấu sẵn để phòng tình huống nguy cấp như hiện tại.
Nhìn Dương đang ngồi trên ngai vàng, Đại Phú nói: "Vậy ra đây là kẻ đã hại chết hai đứa cháu của lão sao..."
Có Google nên Dương biết trước Đại Phú đang nấp sẵn, và cũng biết hai đứa cháu mà lão nói đến, chính là hai gã thành viên Âm Đạo hội mà Dương và Bão cùng Phong Linh Nhi đ-ng độ ở rừng Pù Mát, Đại Vũ và Đại Du.
Duyên số, Dương tham gia cuộc thi do Nữ Thần Sinh Mệnh - Bích Diệp sáng lập và đ-ng độ Âm Đạo hội, một thời gian sau, Dương và Hoài Bão lần nữa đ-ng độ Âm Đạo hội và được Bích Diệp cứu mạng, rồi giờ đây, hắn lại cùng Bích Diệp đối đầu những cao thủ mạnh nhất của Âm Đạo hội, liệu thù oán sẽ được giải trong trận đánh này hay lại kết dài thêm thù hận?
Dương không có đáp án, và cũng không quan tâm, bởi vì lúc này, Đại Phú đảm nhận nhiệm vụ ám sát hắn đã bắt đầu hành động...
Bích Diệp không kịp quay lại, Vô Địch còn bận cản phá phía sau, Đại Phú đang ở trước mặt Dương, thanh đao dài giơ lên rồi bổ thẳng xuống đầu Dương một cách cực nhanh và dứt khoát...
Chết chắc, nhưng lúc lưỡi đao sắp chạm tóc, Đại Phú thấy Dương mỉm cười...
Rồi Đại Phú kinh ngạc phát hiện giữa trán Dương từ lúc nào đã xuất hiện một dấu ấn trông như một tia sét màu đen.
Là biểu tượng của trạng thái Giác Ngộ.
"Dạ Hành!" Đại Phú dù đã được báo trước về Dạ Hành nhưng cũng không khỏi kinh ngạc khi thấy Dương biến khỏi đường đao của lão trong gang tấc.
Khi Dương biến mất, Đại Phú càng thêm kinh ngạc khi thấy một luồng sáng thần tốc bắn vào mình...
BINH!
Đòn đánh thần tốc của Vô Địch khiến Đại Phú trọng thương văng xa, còn Dương sau khi Dạ Hành lên cao đã rơi xuống ngai vàng, tiếp tục quá trình khai mở phong ấn.
Chợt có tiếng vỗ tay vang lên, Vô Địch giật mình nhìn vào một góc, nơi có một kẻ bịt mặt không biết xuất hiện từ lúc nào, và đang đứng trên không...
Vừa vỗ tay, kẻ bịt mặt vừa tán dương: "Hay! Đúng là một kế hoạch cướp ngai vàng xuất sắc!"
Kẻ bịt mặt nói tiếp: "Vô Địch phải không? Nghe danh đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp mặt..."
Khi kẻ bịt mặt đang nói, Vô Địch lại quay sang bảo vệ Dương khỏi những đợt tấn công của Dạ Vũ.
"Vô Địch cẩn thận!" Dương quát lên khi thấy kẻ bịt mặt xông đến tấn công Vô Địch.
BINH!
Vô Địch vội quay sang đỡ đòn của kẻ bịt mặt, một vụ va chạm khủng khiếp khiến Vô Địch văng ra sau, va lưng vào tường, còn kẻ bịt mặt cũng lùi lại mấy bước mới có thể đứng vững.
"Ngươi là ai?" Vô Địch hỏi, kẻ bịt mặt đã dùng linh lực vô hệ đánh ngang linh lực quang hệ của gã, đây là điều mà Vô Địch cho rằng trong cấp Chúa Tể gần như không ai làm được.
"Một kẻ vô danh!" Gã bịt mặt hờ hững đáp, sau đó lần nữa xông vào đối đầu với Vô Địch.
Và lúc này thì Dương không còn sự bảo vệ của Vô Địch, còn vòng sáng dưới nền nhà đang xoay chuyển càng lúc càng nhanh, ngai vàng cũng sáng lên rực rỡ, dấu hiệu cho thấy cổng dịch chuyển sắp hoạt động.
Nhưng rồi, một thanh kiếm bóng tối khổng lồ hiện ra trên đỉnh đầu Dương và bắt đầu đâm xuống...
Với thực lực hiện tại, tuy không còn chịu ảnh hưởng xấu của Dạ Hành nhiều như trước, nhưng Dương vẫn không đủ khả năng dùng được bước Dạ Hành thứ 3...
Vô Địch bị đánh văng đi xa, Bích Diệp cũng đang yếu thế...
"Ta xem lần này ai cứu được ngươi!" Dạ Vũ đắc ý nói, thanh kiếm do nàng tạo ra đâm xuống...
Rồi khựng lại...
Vì bên cạnh Dương, từ lúc nào đã xuất hiện một cô gái vô cùng xinh đẹp, mái tóc vàng óng, cơ thể sáng rực...
"Ánh Dương?" Dạ Vũ kinh ngạc nói, nhưng sau đó nhận ra là không phải...
Là bản sao của Ánh Dương do Thiên Ảnh Dị Thú tạo ra, nhưng không phải một bản sao tầm thường, mà là bản sao cấp Chúa Tể...
Phong ấn mà Ánh Dương đặt lên Thiên Ảnh Dị Thú đã được phá giải, bên cạnh Dương là một Thiên Ảnh Dị Thú với toàn bộ thực lực, trong hình dạng của Ánh Dương, Thiên Ảnh đang ngăn cản thanh kiếm bóng tối liền trừng mắt nhìn sang Dạ Vũ và nói, là nói, bằng tiếng người: "Hôm nay dù ta có chết ở đây thì cũng phải chết sau khi chủ nhân đã sống lại!"
Rồi Thiên Ảnh gào lên, toàn lực bộc phát làm thanh kiếm bóng tối khổng lồ bắt đầu vụn vỡ...
Ngai vàng mà Dương đang ngồi cũng tỏa sáng chói lóa...
Dạ Vũ đánh văng Bích Diệp, điên cuồng lao đến...
Thiên Ảnh chắn giữa Dương và Dạ Vũ, cất tiếng dặn dò: "Người nhất định phải hồi sinh chủ nhân..."
Dương gật đầu, rồi cảnh vật trước mắt hắn thay đổi...
Dương vẫn ngồi trên ngai vàng, nhưng ngai vàng đang nằm bên trong một quả cầu, trông như mặt trời thu nhỏ, và trước mặt Dương là một chiếc giường, nơi một cô gái có hình dạng giống hệt như hình dạng cô gái mà Thiên Ảnh Dị Thú biến thành, đang yên ngủ.
Dương tiến đến ngắm nhìn cô gái xinh đẹp hoàn mỹ, nàng dù ngủ nhưng môi vẫn mỉm một nụ cười rạng rỡ khiến Dương tự hỏi rằng, có phải khái niệm "nụ cười tỏa nắng" là từ nàng mà ra?
Rồi Dương lấy quả tim của Ánh Dương ra từ Lục Diện, quả tim này sau khi được Dương cứu khỏi chiến trường Lê - Mạc thì đã trở nên ảm đạm. Nhưng trong quá trình Dương tiếp nhận Thánh Quang tẩy lễ ở Cường Dương cung thì lại sáng lên nhờ tiếp thu một phần Thánh Quang. Và khi đó thì quả tim lại có thể nói chuyện và đã cùng Dương giải phong ấn cho Thiên Ảnh Dị Thú rồi lại trở nên ảm đạm như hiện tại.
Nhưng Dương đã có cách cứu chữa, chính là truyền Thiên Cực Thánh Quang vào quả tim.
Sau một thời gian, ánh sáng của quả tim sáng dần lên, và có giọng thều thào phát ra: "Đa tạ công tử đã cứu giúp..."
Cách xưng hô có phần quái lạ trong thời đại này, nhưng Dương biết đây là do Ánh Dương bị giam cầm trong bí cảnh suốt vài trăm năm qua nên vẫn chưa biết những thay đổi ở hiện tại.
Hắn ấp úng đáp: "A... đừng bận tâm, giờ ta làm thế nào với trái tim nàng đây?"
Ánh Dương đáp: "Phiền công tử tiếp tục nạp Thiên Cực Thánh Quang, khi đủ lực thì ta sẽ tự lo liệu phần còn lại..."
Dương tiếp tục truyền Thiên Cực Thánh Quang vào quả tim, đến một lúc sau thì quả tim chợt lơ lửng bay khỏi tay Dương và tiến vào vị trí ngực trái trên cơ thể Ánh Dương,
"Phiền công tử nhắm mắt lại..."
"Được!"
Dương gật đầu rồi nhắm hờ mắt chứ không nhắm chặt vì hắn nghĩ sắp được lén chiêm ngưỡng ngực trần của Ánh Dương. Nhưng hắn đã lầm to! Cả cơ thể và trái tim Ánh Dương chợt bùng phát ánh sáng chói lóa đến nỗi Dương choáng váng bật ngửa ra sau rồi mất một lúc lâu mới hồi phục, cũng là lúc ánh sáng kia tắt hẳn, cơ thể Ánh Dương cũng bắt đầu có dấu hiệu sống lại...
Cơ thể xinh đẹp khẽ động theo từng hơi thở, nhưng nàng vẫn nằm yên...
Dương biết Ánh Dương cần thời gian để khôi phục, hắn cũng không còn cách nào đành ngồi tranh thủ vận công khôi phục linh lực trong lúc chờ đợi...
Hết chương 184
Truyện khác cùng thể loại
361 chương
501 chương
41 chương
60 chương
11 chương
91 chương