12 nữ thần

Chương 170 : thiên bất như ý

Khi trái tim Nữ Thần tỏa sáng, con quạ trên vai Lục Văn Minh đột nhiên tung cánh bay đi, đồng thời những luồng bóng tối bị đẩy khỏi trái tim liền tụ vào con quạ, khiến con quạ lớn dần và thay đổi hình dạng thành hình một bộ cung tên rơi vào tay Lục Văn Minh. Tiếng rên la đã im, từ trái tim phát ra một tiếng nói thê lương: "Tử Linh, Ma Nham, cảm ơn... vì thời gian qua... đã... bảo vệ ta... Dạ Vũ... kết thúc... đi..." Thời cơ đã đến, Lục Văn Minh cầm cung đen, kích hoạt Thần lực vượt qua Dương và giương cung ngắm vào trái tim ánh sáng. Nhưng chưa hết, mũi tên đen tối trên tay Lục Văn Minh sau khi được giương lên liền tỏa ra ánh sáng xanh lục... Hai loại Thần lực, một là Thần lực hệ Bóng Tối để hủy diệt trái tim Ánh Sáng, hai là Thần lực hệ Sinh Mệnh để vượt qua rào cản Tử Vong... Mũi tên lao thẳng vào trái tim của Nữ Thần... Nhưng lúc này Lục Văn Minh quên mất một điều, rằng kẻ vốn luôn áp sát hắn đã nhanh chóng rời đi và đang chạy đến gần trái tim kia và chuẩn bị chặn đường tên bắn, hóa ra hắn tiếp cận Lục Văn Minh chỉ là giương đông kích tây. Nhưng Lục Văn Minh không lo lắng, bởi vì mũi tên của hắn có mang Thần lực, kẻ ngu si kia dù có dùng thân đỡ cũng chẳng làm thay đổi được gì... Mũi tên đâm vào và phá tan vùng Tử Vong khí... Chợt Lục Văn Minh giật mình khi thấy Dương nhếch mép cười, tay hắn tụ lực rồi tung một đòn Tử Vong cuồng thẳng vào mũi tên... ẦM! Một vụ nổ khủng khiếp đến mức cả mảng chiến trường nghiêng ngã khi nắm đấm của Dương va vào mũi tên của Lục Văn Minh, mạnh đến nỗi cả khu vực sụp xuống thành một cái hố khổng lồ, dư chấn đẩy bay cả đất đá lẫn dung nham ra xa hàng trăm mét, linh cảnh này cũng không chịu nổi và bắt đầu sụp đổ. "Không... thể nào..." Lục Văn Minh khó tin nói, sau đó cũng không chịu nổi dư chấn, bị đánh bay đi. Có thể, bởi vì Dương đã đánh đổi bằng thứ quý giá nhất trong Chiến Thần điện cho lần này, Thần lực đan. Đúng như tên, viên Thần đan này sẽ cho người ăn nó một lượng Thần lực, và Dương đã dùng Thần lực này tạo ra một đòn Cuồng đủ mạnh mẽ để đánh tan mũi tên của Lục Văn Minh. Nhưng đồng thời, cánh tay còn lại của Dương cũng vỡ nát... "Hộc... hộc..." Đau đớn và mệt mỏi, Dương quỳ gục xuống, Thiên Ảnh Dị Thú được hắn thả ra liền vội vàng nhảy lên ôm lấy quả tim ánh sáng. Linh cảnh đang dần sụp đổ... Lục Văn Minh sau khi bị đẩy bay liền đuổi đến, dù không còn sức lực và bị thương nặng nhưng hắn vẫn quyết phải giết chết kẻ đã phá hỏng kế hoạch của Dạ Vũ... "Tên khốn kiếp... Tao sẽ cho mày chết không toàn thây..." Thiên Ý cũng quay lại sau khi bị thổi bay, nhìn thấy Hữu Thực đã mất luôn cánh tay còn lại, lòng nàng đau đớn không nói nên lời, vội vàng tiến lại... Thấy Thiên Ý tiến về phía mình, Dương cố mỉm cười, nhưng chợt một khối dung nham trồi lên... "Thiên Ý! Chạy!" Dương gầm lên, nhưng đã quá muộn, Độc Nhãn Ma Nham giận dữ trồi lên há cái miệng khổng lồ đớp lấy Lục Văn Minh, Thiên Ý gần đó không kịp tránh, cũng bị vạ lây... "KHÔNG!!!!" Dương đau đớn gầm lên, tiếng gầm vang vọng đất trời, đau đớn thể xác, đau đớn linh hồn, đau đớn tâm can, hắn gục ngã giữa mảnh linh cảnh đang sụp đổ... Khu vực bên ngoài cổng bí cảnh. "Kính chào đại trưởng lão." Thấy Long Hán đến, những người quản lý bí cảnh đồng loạt ra chào. "Đại công chúa đâu?" Long Hán hỏi. Một lão già chỉ tay vào một căn lều và đáp: "Dạ, công chúa vẫn đang trong doanh trại." Long Hán gật đầu, vừa lầm bầm vừa tiến đến căn lều của Diễm: "Công chúa này cũng thật là... ta vừa đi vắng liền ra ngoài..." Nhưng vừa đến cửa lều, Long Hán quay lại gọi lão già: "Đại công chúa đâu?" Lão già khó hiểu nói: "Dạ? Đại công chúa trong lều mà?" Nói xong, lão tiến lại mở rèm che, Diễm đang ngồi xếp bằng trong lều. Long Hán giận dữ mắng: "Ngu ngốc! Đây không phải đại công chúa!" Lão già kinh ngạc: "Không thể nào! Thuộc hạ đã kiểm tra kỹ, đây là gương mặt thật, hơn nữa còn có thể áp chế thực lực xuống cấp Tá mà thuộc hạ không thể xác định đẳng cấp thật, vậy không phải đại công chúa thì là ai?" Long Hán nghiến răng: "Đây đương nhiên là mặt thật! Hơn nữa cấp Tá cũng là thật chứ không phải áp chế! Bởi cô ta chính là em ruột của Long Chúc Diễm, tiểu công chúa Long Chúc Băng!" "Diễm" ngồi xếp bằng trong lều cười nhạt, nàng đúng là Băng, nhưng chỉ cần trang điểm một chút là thành Diễm, và lúc nàng nói rằng Băng đang giam mình trong điện thờ Long Mẫu chỉ là để đánh lạc hướng lão già... "Vậy... vậy đại công chúa thật đang ở đâu?" Trong bụng của Độc Nhãn Ma Nham, nơi mà dù là Linh Đế trung cấp cũng khó sống sót, nhưng Thiên Ý thì không chết, bởi nàng không phải Linh Đế trung cấp, mà là Linh Đế cao cấp lĩnh ngộ Hư Hóa, và mang thuộc tính Hỏa... Dù không chết, nhưng nàng lúc này cũng không thể thoát ra, bởi sức mạnh nàng vẫn đang bị phong ấn... Ký ức của Thiên Ý hiện về... Nàng băng qua một quãng đường dài để đến một nơi vì bị ai đó kêu gọi. Trong quá trình này, nàng vô tình chạm mặt một người, ấn tượng đầu tiên là nàng cảm thấy quen mặt, sau đó là cảm giác quen thuộc, nhưng nàng chỉ lướt qua vì lòng nàng đang tò mò vì tiếng gọi kỳ lạ... Rồi sau đó, nàng vào một linh cảnh, nơi có một căn nhà trông quen thuộc mà nàng không thể nhớ ra, nàng gặp kẻ thù, muốn giết hắn nhưng bất thành... "Ngốc! Tuy ta không nhớ ngươi, nhưng ngươi lại khiến ta có cảm giác rất thân quen..." Nàng từng nói với hắn câu này, là một câu thật lòng... Sau đó hắn có nói một câu: "Đó là vì mẹ kết hôn với con người..." Nàng cười: "Ha ha! Long tộc vượt xa người thường, lấy lý do gì mà ta lại đi yêu con người?" Nói vậy, nhưng lòng nàng không hề nghĩ vậy... Rồi lúc đó nàng lại ngất đi, lúc tỉnh lại thì hắn đã hôn mê, liền chớp thời cơ định giết hắn trả thù... "Dừng tay!" Người nói là một người nàng từng gặp qua, một cô gái xinh đẹp tự nhận là sư phụ của nàng... "Ngươi là người tự nhận là sư phụ ta?" Cô gái kia đáp: "Ta chính là sư phụ ngươi! Và đứa trẻ ngươi định giết chính là con trai ngươi!" Nàng lắc đầu: "Đừng gạt ta, hắn là kẻ đã giết chồng ta!" Cô gái kia hỏi: "Ngươi có thấy điều đó không?" Nàng lắc đầu: "Ta không thấy, cũng không nhớ, nhưng người thân của ta nói vậy..." Cô gái đáp: "Người thân của ngươi thì ngươi tin, nhưng con trai ngươi thì ngươi không tin? Ngươi mất đi ký ức nhưng không mất đi trí tuệ, thay vì tin vào cái gọi là người thân thì ngươi hãy tự tin vào chính mình. Muốn biết người khác tốt hay xấu, hãy tự đánh giá." "Tin vào chính mình? Đến ký ức còn không có, ta có thể tin ai, hơn nữa, kẻ thù biết ta mất trí tất nhiên sẽ tìm cách gạt ta..." Cô gái kia đáp: "Vậy thì ngươi đừng là người mất trí, hãy trở thành người khác để đối diện với kẻ mà ngươi muốn tìm hiểu..." Cô gái ném cho nàng hai thứ, một là một mặt nạ da người, một là cây tiêu bạch ngọc rồi nói tiếp: "Tiêu là của bố chồng ngươi tặng cho mẹ chồng ngươi, còn mặt nạ là của Thiên Ý. Thay vì cố tìm lại ký ức từ người khác, hãy tự tạo ký ức cho mình... Nhưng trước hết, ta buộc lòng phải phong ấn sức mạnh mà ngươi nhận được từ mẹ chồng ngươi, cô ta chắc chắn không muốn con dâu dùng sức mạnh của mình để giết chết cháu nội mình..." Một thời gian sau đó, nàng đột nhập Liêu gia Long thành. Nhìn lão đàn ông đang ngồi đọc sách, nàng tiến đến hỏi: "Ngươi là gia chủ Liêu gia, Liêu Thiên Đạo?" Lão đàn ông giật mình: "Đại công chúa! Tên này chỉ là trùng hợp, ta không cố ý giả danh tộc trưởng..." Nàng gật đầu: "Ta biết, ông có một cô con gái thất lạc tên là Liêu... Thiên Ý." Liêu Thiên Đạo lắc đầu: "Không hề! Ta làm gì có..." Nàng mang chiếc mặt nạ của Thiên Ý lên mặt rồi đáp: "Bây giờ thì có rồi!" Rồi với thân phận mới, nàng dạo chơi, tình cờ gặp và quen biết Long Hiện... Tiếp sau đó, ở điện Long Mẫu... Cô gái lạnh lùng kia là Băng, em gái út của nàng, nhưng nàng khác với Long Hán, luôn cho rằng Long Hán gạt nàng và bị kết tội phản nghịch... "Ngươi còn đến làm gì?" Băng lạnh lùng nói. "Chị muốn tự mình kiểm chứng, nên cần nhờ em một chuyện..." Sau đó, ở bí cảnh dưới đáy biển, không lâu sau khi Băng giả dạng nàng để tiến vào khu doanh trại, nàng cũng tiến đến cổng bí cảnh dưới danh Liêu Thiên Ý... Rồi nàng gặp Lý Hữu Thực, và yêu hắn... Thiên Ý là Diễm, và vẫn không biết Hữu Thực là Dương... Hết chương 170 THỨ 7- CN VÀ THỨ 2 KHÔNG CÓ CHƯƠNG MỚI.