12 nữ thần
Chương 149 : hữu danh vô thực
Sau cuộc chạm mặt Liêu Thiên Ý, ba người bọn Dương, Phúc Pháp và Thu Thúy tiếp tục di chuyển, tiến sâu vào vùng khói tím u ám.
Dọc đường đi thỉnh thoảng lại gặp vài xác âm binh, Bành Thu Thúy nuốt cơn buồn nôn chực trào cổ họng rồi nói: "Gớm quá! Tất cả bọn này đều do Liêu Thiên Ý xử lý hay sao?"
Dương lắc đầu: "Không hẳn, có nhiều loại vết thương, hẳn là nhiều người tham gia vụ này. "
Phúc Pháp tán đồng: "Ta cũng nghĩ vậy, nhưng lạ một điểm, theo ta quan sát thì có khoảng một nữa số trường hợp âm binh bị diệt bằng cách chém ngang hốc mắt, còn một nữa số còn lại bị diệt theo nhiều cách khác nhau..."
Dương giả ngơ hỏi: "Tại sao phải chém vào hốc mắt mà không phải nơi khác?"
Phúc Pháp đáp: "Khi chết đi, dù linh hồn tiêu tán những vẫn có thể còn chút ý chí sót lại, đối với những chiến sĩ ở chiến trường này thì ý chí giết địch lập công cực kỳ mãnh liệt, bị tử vong khí đánh thức và trở thành âm binh vô hồn. Với người sống thì đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, còn với âm binh này thì hốc mắt chính là nơi tồn tại của ý chí, dùng sát thương linh lực phá tan ý chí này là cách kết liễu âm binh nhanh nhất."
Phúc Pháp nói tiếp: "Nhưng vấn đề không phải chỗ đó! Các ngươi nghĩ xem, chém ngang hốc mắt chắc hẳn là Liêu Thiên Ý làm, còn một nữa lượng âm binh còn lại do những người khác xử lý, vậy nói lên điều gì?"
Dương vờ như bừng tỉnh: "Vì Liêu Thiên Ý quá mạnh!"
Thu Thúy mắng: "Ngu! Không phải cô ta mạnh, mà vì cô ta là người phe Mạc!"
"Ách! Là sao?" Dương hỏi.
Phúc Pháp giải thích: "Thu Thúy nói đúng, trong những người vào bí cảnh đợt này chỉ có mình Liêu Thiên Ý thuộc phe Mạc, cho nên tất cả những âm binh nhắm vào cô ta hẳn là âm binh phe Lê, còn một nữa số còn lại là âm binh phe Mạc nên bị những người phe Lê tiêu diệt. Vậy mục tiêu của bọn họ là diệt càng nhiều âm binh phe địch càng tốt..."
Dương gãi đầu ngờ nghệch: "Nghe mông lung khó hiểu vãi!"
Thu Thúy mắng nhiếc: "Còn không phải do ngươi đẩy sập Chiến Thần trụ? Người khác thì trực tiếp nhận thông tin từ trụ, chỉ có chúng ta như bọn ngáo ngơ mò đường!"
Phúc Pháp can ngăn: "Đấy cũng không hẳn là chuyện xấu..."
"Ý ngươi là sao?" Thu Thúy hỏi.
Phúc Pháp nói: "Cô nghĩ xem, diệt âm binh phe địch để làm gì? Hẳn là lấy chiến tích, phe Lê quá đông nên lượng âm binh diệt được sẽ ít hơn, trong khi đó phe Mạc ít người, hơn nữa người mạnh nhất trong số chúng ta là Liêu Thiên Ý là ở phe Mạc, vậy thì vào phe nào lợi hơn?"
"Phe Lê!" Dương và Thu Thúy cùng đáp.
"Ặc!" Phúc Pháp sặc một tiếng: "Sao lại là Lê?"
"Vì nàng ta mạnh quá, tranh sao lại?"
Phúc Pháp nói: "Các ngươi nghĩ xem, đông nhất trên chiến trường là gì? Không phải quân sĩ mà là người chết! Còn sợ gì phải tranh giành với nàng? Hơn nữa nếu có đ-ng độ giữa hai phe thì về phe Liêu Thiên Ý vẫn tốt hơn!"
Thu Thúy đáp: "Sao ngươi không nghĩ đến trường hợp sắp tới, khi mà những kẻ còn mạnh hơn Liêu Thiên Ý tiến vào, đa số vẫn sẽ tò mò chạm vào trụ phe Lê..."
Dương cắt lời: "Trụ đó sập rồi!"
"Ừ nhỉ! Nói vậy thì..."
"Tốt nhất là thấy trụ nào gần nhất thì chọn trụ đó!"
Và cuối cùng cũng đến nơi, nhưng không phải một, mà là hai trụ một trắng một đen nằm gần nhau...
"Giờ sao?" Phúc Pháp hỏi.
Dương đáp: "Mạnh ai nấy chọn thôi! Ta vào phe Mạc!"
Một phần là vì ăn hành của trụ nhà Lê quá nhiều, một phần là vì tò mò về Liêu Thiên Ý, Dương không mấy khó khăn để quyết định về phe Mạc.
Vấn đề là cái tên...
Hắn tiến đến trụ đen, đặt tay lên và hồi hợp chờ đợi, một tiếng nói có phần khá rè và chập chờn phát ra: "Hãy khai... bíp... báo... bíp... danh tính."
"Trụ này hỏng rồi!" Dương vừa mừng vừa lo, đánh liều khai báo tên giả lần nữa: "Lý Hữu Thực!"
"Bíp... bíp... Lỗi... không xác định... bíp... Xác nhận...."
Trên thân trụ, một dòng chữ hiện ra: "Mạc - 1 - Lý Hữu Thực - 0"
Trên mu bàn tay Dương xuất hiện chữ Mạc và những thông tin về chiến tích cũng được truyền vào hắn, đồng thời, trên cao gần đỉnh trụ cũng xuất hiện một dòng chữ duy nhất "Mạc - 1 - Lý Hữu Thực - 0"
"Được rồi!" Dương mừng rỡ, may mắn là trụ này hỏng khá nặng nên không thể xác định Dương nói dối hay thật.
Phúc Pháp thắc mắc: "Nhưng sao chỉ có một mình ngươi thế kia? Ta nhớ Liêu Thiên Ý có số hơn ba mươi rồi cơ mà?"
"Ặc! Vậy là sao nữa? Trụ này hỏng nặng rồi!" Dương hoang mang.
Phúc Pháp tò mò: "Để ta thử xem sao..."
Phúc Pháp tiến lên, không lâu sau thì một dòng chữ hiện ra: "Mạc - 2 - Phan Phúc Pháp - 0"
Trên đỉnh trụ, ngay dưới dòng tên Lý Hữu Thực cũng hiện ra tên Phan Phúc Pháp.
Phúc Pháp và Hữu Thực nhìn nhau, sau đó gọi Thu Thúy: "Cô lại thử xem sao? Hình như lỗi nặng rồi!"
Thu Thúy từ chối: "Ta không muốn vào phe Mạc!"
Dương nói: "Yên tâm! Trụ có nói sau khi chọn vẫn có thể tạo phản để đổi phe, chỉ là thử xem phải trụ này hỏng nặng hay không thôi..."
"Chắc không?" Thu Thúy nghi ngờ.
Dương và Phúc Pháp cùng gật đầu: "Chắc mà! Thử xem!"
Phúc Pháp nói thêm: "Nhớ dùng tên giả thử xem sao nhé..."
"Tên giả? Được không đấy?" Thu Thúy tò mò tiến đến đặt tay lên trụ đen...
"Mạc - 3 - Sùng Hạo - 0"
Nhìn dòng chữ hiện ra trên trụ, Dương và Phúc Pháp cùng vỗ trán: "Rồi! Lỗi nặng!"
Thấy tên Sùng Hạo ở vị trí thứ 3 trên đỉnh cột, Thu Thúy reo lên: "Xem kìa! Ta thành Sùng Hạo rồi!"
Hí hửng một lúc, Thu Thúy tiến đến trụ trắng phe Lê để đổi phe, vừa đặt tay lên vài giây liền bị đánh văng ra.
Nàng ngồi dậy, trợn trừng mắt nhìn Dương và Phúc Pháp như muốn ăn tươi nuốt sống: "Trụ nói: Phát hiện người phe Mạc, kích hoạt tự vệ..."
"Và lúc nãy ta cũng không hề nghe có thông tin nào gọi là tạo phản... Hai ngươi dám gạt ta..."
"Cô ta nổi điên rồi! Chạy!" Phan Phúc Pháp gào lên, nhưng nhìn sang thì thấy Dương đã chạy được một quãng xa... Tuy Chiến Thần trụ lỗi nhưng Dương vẫn nhận được khá đủ thông tin về hệ thống chiến tích. Cách phổ biến nhất để kiếm điểm chiến tích chính là diệt địch, ví dụ diệt địch là một Linh Sĩ cấp 1 chỉ nhận được một điểm, nhưng diệt Linh Úy cấp 1 sẽ nhận được 10 điểm, Linh Tá cấp 1 được 100 điểm và đến Chúa Tể cấp 1, điểm nhận được là 1 triệu. Đấy là nếu đơn thân độc mã diệt địch, còn trường hợp tác chiến thì điểm số đương nhiên được chia ra. Ngoài ra, đoạt bảo, diệt linh thú hay âm binh của phe địch cũng là những cách tăng chiến tích.
Tích trữ chiến tích đương nhiên không phải vô dụng, sau mỗi cuộc chiến, binh sĩ khi tích được lượng chiến tích nhất định, ngoài thưởng lương và thăng chức, còn có cơ hội tiến vào Chiến Thần điện, dùng chiến tích đổi lấy phần thưởng giá trị như bảo vật, bảo đan, bí kíp...
"Cái Chiến Thần điện đó giờ đang ở đâu nhỉ?" Phúc pháp vừa đi vừa tò mò hỏi.
"Không chừng khi chiến tranh kết thúc thì nó bị tịch thu rồi!" Dương nói.
Lúc này bọn Dương đã qua khỏi vùng đất khô cằn, tiến vào một khu rừng chết âm u.
Đang đi, Dương ra hiệu cho bọn Phúc Pháp, Thu Thúy dừng lại: "Suỵt! Đằng trước có người!"
Như Dương nói, trước mặt là một nhóm vài người chia nhau nấp sau các gốc cây, xa hơn nữa là một nơi có tử vong khí dày đặc hơn, dường như đang xảy ra chiến đấu.
Bọn Dương lén tiến đến, giữ khoảng cảnh đủ để không bị phát hiện mà vẫn có thể theo dõi phía trước.
"Lại là Liêu Thiên Ý!"
Đúng là Liêu Thiên Ý, cô nàng đang chiến đấu với một nhóm âm binh, trông khá chật vật.
"Xem ra bọn đang nấp kia định chờ ngư ông đắc lợi..." Phúc Pháp đoán.
Thu Thúy cười gian: "Hay lắm! Chờ chúng xực Liêu Thiên Ý xong thì chúng ta xông vào xực chúng!"
Dương châm chọc: "Quả nhiên là Sùng Hạo! Có khí phách lắm!"
Thu Thúy trợn mắt: "Tin ta giết ngươi không?"
Lúc này, Liêu Thiên Ý sau một hồi chật vật đã diệt được gần hết âm binh, chỉ còn lại hai tên khá mạnh, là âm binh cấp Linh Vương.
Linh Tướng cấp 1 đấu với hai vị Linh Vương, dù chỉ là âm binh vô hồn nhưng cũng không phải chuyện dễ, Liêu Thiên Ý liên tục bị chèn ép, mồ hôi chảy xuống đôi gò má xinh đẹp...
Chợt một ngọn thương từ đâu phóng đến, Liêu Thiên Ý giật mình lách mình tránh thương rồi bị tên âm binh chưởng trúng vai. Suýt ngã nhưng kịp đứng vững lại, Liêu Thiên Ý biết có mai phục nên định bỏ chạy, chợt một nhóm gần mười người xuất hiện và lập thành rào chắn ngăn nàng lại.
"Tránh đường!" Liêu Thiên Ý quát.
Dẫn đầu là Lưu Tấn Vũ, tên này cũng chính là kẻ ném ngọn thương, gương mặt đắc ý đáp: "Xin lỗi, nhiệm vụ của ta là phò Lê diệt Mạc!"
Nói xong, Lưu Tấn Vũ lấy ra một ngọn thương khác đâm về phía Thiên Ý, nàng định hạ hắn nhưng lại bị hai tên âm binh áp sát, vội vàng chuyển hướng chạy.
Nhưng mọi phía đều có người đứng dậy, nàng bị bao vây.
Chỗ bọn Thu Thúy, Phúc Pháp đang nấp, chợt Dương cất lên một tiếng thở dài: "Lại phải đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân rồi..."
Nói xong, hắn tiến về phía Thiên Ý trước ánh mắt kinh ngạc của Thu Thúy và Phúc Pháp...
Thiên Ý lại lãnh thêm một vết thương, vừa chiến đấu với hai tên Linh Vương vừa bị bọn người ngoài ném ám khí quấy rối khiến nàng rất khó chịu...
Chợt vô tình, nàng nhìn thấy một bóng người đang tiến đến, là hắn, tên hèn nhát nhu nhược đó...
Bọn người Lưu Tấn Vũ cũng nhận ra, tên mặt khỉ nói: "Là thằng dính bẫy của ta lúc trước, nó định đến ăn hôi à?"
Lưu Tấn Vũ không thèm liếc Dương, chỉ nói một từ đơn giản: "Xử nó!"
Tên mặt khỉ gật đầu rồi bước tới trước cúi mình đập tay xuống đất để tạo ra những dây leo định trói Dương lại: "Này thì ăn hôi!"
Binh!
Tên mặt khỉ còn chưa kịp nhận ra chuyện gì thì đã văng ngược ra sau, rơi ngay chỗ Lưu Tấn Vũ đang đứng, răng môi lẫn lộn.
Bọn Lưu Tấn Vũ giật mình nhìn đến, không ngờ Dương đã đến ngay chỗ gã mặt khỉ vừa đứng, chân vẫn còn giơ lên, rõ ràng vừa dùng đầu gối tẩn vào mặt gã mặt khỉ.
"Tốc độ thật khủng khiếp!"
Có người kinh ngạc hô lên, nhưng đấy là Dương chỉ dùng Ngự Lôi thuật mức độ thấp để không lộ ra Hắc Ma Đế Lôi...
Liêu Thiên Ý cũng ngạc nhiên, nhưng chính lúc sơ ý này khiến nàng trúng thêm một chưởng văng ra...
Một trong hai tên âm binh cấp Vương liền xông tới định vồ chết nàng...
Chợt một bóng người lướt đến, tung một đòn Cuồng đánh nát đầu gã âm binh, rồi hắn đưa tay ra đỡ lấy nàng...
Tên âm binh còn lại xông đến...
Dương nhìn nàng, nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Muốn diệt âm binh, không nhất định phải chém vào hốc mắt!"
Rồi hắn giơ tay hướng về phía gã âm binh đang xông đến, tay hắn tỏa ra một luồng khí tím, đậm đặc hơn, thực chất hơn gấp nhiều lần so với tử vong khí xung quanh...
Dương bóp nhẹ tay...
Tử khí trong hốc mắt gã âm binh tan ra rồi bay về phía Dương, gã âm binh cấp Vương sụp đổ, tan thành bụi đất...
Im lặng...
Một cơn sởn tốc gáy lan khắp những người xung quanh...
Rất lâu sau mới có người lên tiếng: "Đó... đó... đó... là Tử Vong hệ!"
"Không thể nào! Hắn chỉ khoảng Linh Tướng cấp 1!"
"Linh Tướng luyện thành Tử Vong hệ, lại còn đậm đặc thuần túy như vậy, hắn là thứ quái vật gì chứ?"
Không quan tâm đến tiếng bàn tán xung quanh, Dương nhìn Thiên Ý, lại mỉm cười nói thêm: "Ta là đàn ông, và không hề hèn nhát..."
Nhìn vào ánh mắt Dương, gương mặt xinh đẹp của Thiên Ý có chút ửng hồng, tim nàng cũng đập nhanh hơn...
Nàng chợt tò mò mãnh liệt, trong tình huống không nên hỏi vẫn rất muốn hỏi...
"T... tên của ngươi là gì?"
Dương vẫn ngắm nhìn đối mắt nàng, hắn đáp: "Lý Hữu Thực!"
Thiên Ý nhận ra mình bị ánh mắt Dương thu hút, vội liếc sang hướng khác để thoát khỏi mắt hắn, nàng tò mò hỏi tiếp: "Hữu Thực? Hữu Thực của hữu danh vô thực?"
Dương lắc đầu: "Là Hữu Thực của hữu thực vô danh!"
Hết chương 149
Truyện khác cùng thể loại
361 chương
501 chương
41 chương
60 chương
11 chương
91 chương