12 nữ thần
Chương 112 : mâu thuẫn
Khi Dương đang gầm lên giận dữ, con tê giác chín sừng trong cơn đau đớn phẫn nộ toàn lực lao tới húc thẳng vào người Dương.
Một đòn tấn công toàn lực của linh thú cấp Vương đương nhiên thu hút chú ý của hầu hết khán giả, hầu hết đều tin rằng sẽ có một cuộc ác chiến giữa Hắc Vũ Tiên Long và tê giác chín sừng.
RẦM!
Nhưng đáp lại sự mong đợi của khán giả chỉ là một tiếng nổ vang rền, tê giác chín sừng vừa xông vào đã lãnh trọn một đòn Hắc lôi huyết hỏa cuồng. Thời gian như ngưng lại trong khoảnh khắc, từ nơi tiếp xúc giữa cánh tay Dương và mặt của tê giác lan ra một làn sóng xung động làm cả một vùng cỏ ngã đổ, rồi tê giác chín sừng khổng lồ trượt lui lại hàng chục mét, cả tám chiếc sừng đồng loạt tan vỡ thành bụi đất.
"Bí kỹ thật lợi hại!" Khán giả còn chưa kịp bày tỏ kinh ngạc, Dương đã lao về phía kẻ đoạt lấy chiếc sừng thứ chín, cánh tay còn lại vận thêm một lần Hắc lôi huyết hỏa cuồng.
Kẻ kia là một nam thanh niên tóc bạc, tưởng chừng sẽ kinh hồn khi thấy con tê giác chín sừng cấp Linh Vương bị Dương một đòn đánh bại, nhưng không, hắn bình tĩnh xoay mình đối diện Hắc vũ tiên long đang điên cuồng lao đến, tung đấm ra cản.
Trong quá trình tung đấm, cơ thể gã thanh niên đồng thời biến chuyển, cả cơ thể bao gồm cả phần đầu mọc ra một bộ giáp rồng màu bạch kim cùng chiếc đuôi dài và 3 chiếc sừng trên đầu.
Va chạm, thêm một vụ nổ lớn rồi hai cánh tay một đen một bạc đang đối đầu nhau run lên bần bật, rồi những mảnh vảy rồng màu bạch kim trên tay gã thanh niên lạ mặt bong tróc văng ra dần theo hướng từ đầu nắm đấm lên tận khủy tay.
"Hừ!" Gã thanh niên cười lạnh, trong chớp mắt thu cánh tay lại rồi tung thêm một đấm trực tiếp vào nắm đấm của Dương.
Binh!
Cuồng tuy mạnh nhưng không bền, linh lực trên cánh tay đang tiêu tán và cú đấm của gã thanh niên quá nhanh nên Dương không kịp phòng ngự, chỉ có mảnh giáp Phù Đổng Thiên Vương kịp cản đòn nhưng không đủ khả năng triệt tiêu uy lực của cú đấm kia. Cú va chạm thứ hai này làm tay Dương bật mạnh ra sau, gã thanh niên được thế liền tung thêm một đấm thẳng vào ngực Dương.
Những tưởng Dương sẽ lãnh trọn một đòn đấm từ đối thủ, chợt một dãy lụa màu thiên thanh vút đến quấn chặt cánh tay của gã thanh niên lạ mặt, tuy không đủ ngăn cản hoàn toàn nhưng cũng làm hạn chế một phần uy lực của cú đấm và giảm được một phần tốc độ, giúp Hắc kim thánh khải kịp thời tụ hình cản lấy đòn đánh, Dương bị đẩy lui nhưng không chịu thương tổn quá nặng.
Thu dãy lụa về tay, Kiều Vô Song lướt đến đứng cạnh Dương.
Gã thanh niên trong lớp giáp rồng bạch kim kia lạnh lùng hừ lạnh: "Từ khi nào mà Thiên Hương tiểu thư thích xen vào chuyện của người khác vậy?"
Thấy Kiều Vô Song không có biểu hiện gì là quan tâm câu hỏi của mình, gã thanh niên chuyển sang hỏi Dương: "Còn Hắc Vũ Tiên Long oai hùng từ khi nào mà thích núp sau váy phụ nữ vậy?"
Dương cũng không đáp, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối thủ.
Mà khán giả thì đang xôn xao kinh ngạc:
"Vừa rồi là sao? Hắc vũ tiên long dùng bí kỹ một đòn đánh bại linh thú cấp Vương, vậy mà cũng bí kỹ đó lại bị một thí sinh khác dễ dàng đánh bại, lại còn là kẻ có Long thể quý tộc thua Long thể bá vương đến hai bậc?"
"Long tộc tại sao lắm nhân tài như vậy?"
"Hắn là ai, sao chưa từng nghe nói đến?"
Ở ngoài thì xôn xao, trong khu vực thi đấu lại là một vùng yên lặng, các thí sinh đang theo dõi cuộc chiến không ai không kinh ngạc. Tuy không thể đo được cấp độ chính xác nhưng qua trận đánh vừa rồi, ai cũng đoán được kẻ trong bộ giáp rồng bạch kim kia chính là một Linh Vương!
Khoác lên mình bộ áo mới trong khi trở lại hình người, gã thanh niên lấy chiếc sừng tê giác có đính mảnh thần giáp ra huơ qua huơ lại trên tay và nói với Dương: "Cái sừng này hình như đối với ngươi rất quan trọng? Người nhà mắc bệnh nan y nên nghe lời lang băm mài sừng tê giác ra uống sao? À cái thứ bị ruồng bỏ như ngươi làm gì còn người nhà, ha ha..."
Thấy Dương vẫn lạnh lùng không nói, gã thanh niên tiếp tục châm chọc: "Ngươi đang muốn biết ta là ai phải không, muốn hỏi tại sao ta đoạt chiếc sừng của ngươi nhưng lại sợ không dám hỏi vì ta mạnh quá phải không?"
Nhưng trái với suy nghĩ của gã thanh niên, lúc này Dương lại cười nhẹ và hỏi: "Đầu ông nội ngươi sao rồi? Có còn nát bét như trước không?"
Gã thanh niên giật mình nhưng vờ không hiểu: "Ý ngươi là sao? Ông nội ai?"
Dương cười lạnh đáp: "Chẳng lẽ ông nội Long Hán của ngươi không dặn dò khi gặp ta phải cúi đầu xuống như lão đã từng sao? Long Địch!"
Gương mặt đắc ý của Long Địch tắt lịm, hắn ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi biết ta? Ta..."
Dương chen ngang: "Ngươi là đối tượng bí mật của Long cung, được che giấu tuyệt mật để thực hiện quá trình chuyển giao linh lực thu được từ quá trình chiết xuất linh hồn. Chính nhờ vậy mà chỉ mới 26 tuổi đã trở thành Linh Vương cấp 4."
Long Địch càng thêm kinh ngạc: "Làm sao ngươi biết?"
"Làm sao ta biết ư? Ngươi nói xem ngoài trưởng lão hội và tộc trưởng Long tộc ra thì còn ai có thể biết danh tính thật của ngươi?"
Long Địch lắc đầu: "Không còn ai..."
"Không chỉ biết về ngươi, ta còn biết trong nhà ngươi có một linh cảnh mà chỉ có ngươi và ông nội ngươi biết mật mã linh cảnh ấy. À, ta cũng biết, là như vầy đây..."
"Không phải! Không có! Ngươi nói láo!" Thấy Dương vẽ vài đường lên không khí, Long Địch lắc đầu phủ nhận, nhưng gương mặt kinh ngạc tột cùng của hắn nói lên điều hoàn toàn ngược lại.
Dương được nước lấn tới: "Láo hay thật là tự ngươi biết, Long Hán thật ra đã bị ta thu phục từ trận đánh ở Long thành rồi! Tất cả cơ mật của Long tộc hắn đều nói cho ta biết hết, như chuyện Long Ngạo cũng đang trong quá trình tiếp nhận linh lực chiết xuất chẳng hạn..."
Nghe câu này, không riêng Long Địch mà ngay cả tộc trưởng Long Thiên Đạo cùng các trưởng lão cũng kinh ngạc nhìn sang Đại trưởng lão, chuyện Long Ngạo là tuyệt mật và biểu hiện của Long Địch cũng cho thấy những gì Dương nói đều hoàn toàn chính xác.
Còn Đại trưởng lão Long Hán toát mồ hôi hột, những gì Dương nói quá chính xác, ngay cả mã khóa linh cảnh chỉ ông cháu lão biết cũng vẽ đúng y hệt, khiến lão phải lục lọi trí nhớ một đợt rồi mới dám khẳng định mình không phải nội gián, nhưng biết giải thích thế nào và tại sao Dương lại biết?
Chủ động trêu chọc người, không ngờ bị phàn đòn đến nỗi ông nội mình cũng bị lôi ra chọc, Long Địch có thể nói là đang vừa điên tức vừa hoảng loạn, nhưng bên cạnh Dương hiện tại còn có Thiên Hương tiểu thư Kiều Vô Song, tuy Long Địch tự tin có thể đánh bại cả hai nhưng sẽ tổn hao không ít, mà nhiệm vụ đoạt ngôi vô địch cuộc thi mới là ưu tiên hàng đầu, đành nghiến răng trấn tỉnh:
"Hừ! Rồi sẽ có lúc tao vả nát bét cái mồm bịa đặt của mày!"
Để lại một câu đe dọa, Long Địch quay lưng tiến thẳng về khu rừng.
Dương không đuổi theo, ban đầu vì giận quá mất khôn mà dùng đến hai lần Cuồng, nếu tiếp tục đánh với Long Địch thì hắn biết sẽ phải dốc toàn lực và lộ hết bài tẩy, mà nhịn thì nhục cho nên mới dùng mồm mép trả thù, cũng may tên kia không giận quá mất khôn như hắn.
Quay sang Kiều Vô Song xinh đẹp tuyệt trần, Dương gật đầu bày tỏ lòng biết ơn: "Cảm ơn nhiều nhé, có muốn tiếp tục cùng ta cưỡi con xe lúc nãy không?"
Kiều Vô Song phân vân rồi gật đầu, nhưng sau đó nàng huơ tay như muốn nói gì đó với Dương.
"Ý nàng là muốn chạy chậm lại một chút?"
Kiều Vô Song gật đầu, Dương liền lấy Truy Ảnh ra, hai người phóng đi trong ánh mắt hâm mộ của những thí sinh phía sau. Khi cục diện miền tây thảo nguyên trở nên bình lặng, ở khu vực phía bắc thảo nguyên, con sư tử có bộ lông màu lửa ngoan ngoãn cúi người cho gã thanh niên áo lông thú trèo lên cưỡi, rồi nó gầm lên và tiến thẳng về phía khu rừng.
Khán giả có người cảm thán: "Đặng Vô Tâm quả là một luyện thú sư thiên tài, con linh thú cấp Vương mà có thể kết bạn không mấy khó khăn."
Ở miền đông, một gã thanh niên mang kính cận đang la hét thảm thiết vị bị con đại bàng bốn cánh khổng lồ quắp lấy bay lên cao, may mắn được hai người mặc trang phục Cường Dương cung hợp sức đánh bại con đại bàng và cứu mạng trước khi bị nuốt mất. Tên này thoát chết và không bị loại nên mừng quá bù lu bù loa khóc như mưa.
Ở miền nam thì không có gì để nói, bởi con sói hai đầu xui xẻo đ-ng ngay Lương Vô Thường và Kinh Vô Nguyệt nên đã sớm toi mạng trước khi kịp thể hiện.
Hành trình còn lại tuy khó khăn hơn lúc đầu nhưng không còn xuất hiện thêm linh thú cấp Vương nào nữa, và Dương thì đã nhận ra lý do tại sao khu rừng phía trước kia trông như gần nhưng đi mãi không đến, bởi đấy là một khu rừng khổng lồ, mỗi thân cây, mỗi ngọn cỏ đều to lớn gấp hàng chục lần bình thường.
Dương tiến đến và thấy gã trọng tài Thi Danh đang đứng ngoáy mũi ngoài bìa rừng, bên phải gã có một cây mâu mũi nhọn cắm trên đất, bên phải gã thì có một tấm thuẫn bằng gỗ.
"Hai vị vui lòng chờ đợi ở đây cho đến khi những thí sinh khác đến nơi đã nhé!"
Thi Danh nói khi thấy Dương và Kiều Vô Song đến sớm. Thế là Dương tranh thủ vận công khôi phục linh lực trong lúc chờ đợi, Kiều Vô Song chẳng mấy khi phải dùng đến linh lực nên thoải mái dạo quanh ngắm nghía khu rừng to lớn đến kỳ lạ cho đến khi các thí sinh khác đuổi đến.
Không bao lâu sau, các thí sinh đã tụ họp đông đủ, bao gồm cả Long Địch, kẻ này và Dương đều muốn tạm thời tránh đ-ng độ nhau nên trong suốt chặng đường không gặp mặt.
Trải qua quá trình di chuyển trên thảo nguyên Tĩnh Lặng, khu vực miền tây chỉ còn lại 32 thí sinh bao gồm cả Dương. Sau khi nhìn quanh các thí sinh, Thi Danh lên tiếng:
"Chúc mừng các bạn đã vượt qua vòng thi thứ nhất."
Vượt qua vòng một nhưng chẳng thí sinh nào cảm thấy vui vẻ, bởi bọn hắn biết vòng đầu này vốn chỉ là một màn dạo đầu đúng như cái tên vòng, dạo đầu.
Thi Danh nói tiếp: "Trước khi bắt đầu vòng thi thứ hai, tôi xin phép kể cho các bạn nghe một câu chuyện nhỏ:
Ngày xưa, có một vị giả kim thuật sư, lão tạo ra một cây mâu và bảo cây mâu này có thể đâm thủng mọi thứ, đồng thời lão tạo ra một chiếc thuẫn và bảo chiếc thuẫn này không thể bị bất cứ thứ gì xuyên thủng."
"Vậy tôi đố các bạn, dùng cây mâu đâm thủng mọi thứ đâm xuyên qua chiếc thuẫn không thể bị phá hủy thì cái nào sẽ thua?"
Nghe xong câu hỏi, các thí sinh bắt đầu lâm vào trầm tư, rõ ràng hai thứ này không thể cùng tồn tại, nhưng trong câu đố đã nêu rõ hai thứ ấy cùng tồn tại.
Để các thí sinh suy nghĩ một hồi, Thi Danh nói: "Bên phải tôi là cây mâu, bên trái tôi là chiếc thuẫn, vị nào cho rằng mâu thắng xin mời tiến lên chạm tay vào mâu, còn vị nào nghĩ rằng thuẫn thắng thì vui lòng đặt tay vào thuẫn, chúng sẽ đưa các vị đến vị trí của vòng thi thứ hai: Giao hợp."
Các thí sinh xì xầm bàn tán, còn Dương cũng bó chiếu, liền hỏi Google: "Google, chọn bên nào lợi hơn?"
Google đáp: "Chọn cả hai! Nhưng chờ khi không còn ai ở đây rồi mới chọn."
Dương trợn mắt: "Cả hai? Nghĩa là mâu đâm xuyên thuẫn nhưng thuẫn không bị mâu đâm xuyên? Hay là mâu không đâm xuyên thuẫn nhưng thuẫn vẫn bị thủng? Mà thôi nhức đầu quá..."
Đắn đo một lúc, một thí sinh can đảm tiên phong tiến lên đặt tay vào chiếc mâu. Khi tay hắn chạm vào thân mâu, chiếc huy hiệu trong suốt trên ngực gã thí sinh chợt phát sáng rồi hiện lên một vết khắc hình cây mâu, đồng thời gã thí sinh bị dịch chuyển đi mất.
Có người tiên phong, những người sau cũng tiến lên chọn lựa, từng thí sinh nhanh chóng biến mất cho đến khi chỉ còn lại mình Dương.
Nghe theo Google, Dương tiến lên dang tay đặt hai bàn tay cùng lúc vào thân mâu và mặt thuẫn, chiếc huy hiệu của hắn phát sáng rồi hiện ra một hình bầu dục như hình thuẫn cùng một vết gạch hình cây mâu ở giữa, nhìn na ná như cái mà ai cũng biết là cái gì đó.
Ở các khán đài theo dõi, khán giả lại một trận bàn tán bởi trong tất cả các thí sinh, một kẻ chọn cả hai, một kẻ không chọn bất cứ thứ nào.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
37 chương
35 chương
501 chương
71 chương