1/2 Ngự Miêu
Chương 18
"Sao vậy?" Triển Chiêu khó hiểu khi thấy tôi nhìn chằm chằm vào hắn.
"Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy Triển đại ca mặc quan phục nha, cảm giác thật khác lạ."
Quan phục của Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ chính là màu đỏ, kết hợp với đai ngọc màu đen và mũ quan cùng màu, làm cho cả người Triển Chiêu toát lên vẻ oai hùng phi phàm. Tôi thích nhất chính là hai sợi dây mũ quan được thắt thành hình cánh bướm ở phía trên, đoạn còn lại rũ xuống ở hai bên cạnh mang tai, thật sự là, thật sự là...... thật đáng yêu.
Triển Chiêu đối với bộ dáng của tôi có chút dở khóc dở cười "Hành trang mà thôi, lại có chút khác trước sao." @[email protected]
Tôi lắc đầu "Đương nhiên là khác nhau."
Khác nhau ở chỗ Triển Chiêu là nam hiệp, mà đây là Triển hộ vệ, Triển đại nhân nha!
Nam hiệp có thể mang theo tôi nhảy lên tường nhà người ta, trộm bạc nhà người ta, mà Triển đại nhân thì sẽ không.
Khi đã mặc bộ quần áo này vào, hắn chính là ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, không còn là Nam hiệp Triển Chiêu nữa.
"Được rồi, chúng ta đi gặp Bao đại nhân thôi."
"Dạ" tôi lên tiếng đáp ứng
Triển Chiêu mang theo tôi tới thư phòng của Khai Phong phủ.
"Đại nhân, Triển Chiêu đã trở lại." Nắm lấy kiếm chắp tay, Triển Chiêu mặt vẫn ôn hòa, giấu đi vẻ kích động trong mắt. Hắn dừng một chút, lại là thi lễ " Công Tôn tiên sinh."
"Triển hộ vệ, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Bao đại nhân vui mừng sờ sờ râu, trong ánh mắt hẹp dài toát ra vẻ ôn nhu khó có được.
"Triển hộ vệ." trong thanh âm của Công Tôn tiên sinh không rời Bao đại nhân nửa bước, cũng tràn đầy kinh hỉ. @[email protected]
Tôi đứng ở phía sau Triển Chiêu, tò mò nhìn về phía Bao Thanh Thiên, nhân vật nổi tiếng thiên cổ.
Chỉ thấy ông có khuôn mặt cương nghị, giữa trán có hình vầng trăng lưỡi liềm, như gương sáng treo cao. Ánh mắt toát lên vẻ chính trực ngay thẳng. Giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ uy nghiêm trang trọng.
Ngàn năm thời gian, ngàn dặm không gian, chỉ có một Thanh Thiên mà thôi.
Quả nhiên không hổ danh là Bao Thanh Thiên!
Tầm mắt di chuyển nhìn về phía tiên sinh nho nhã đang đứng cạnh Bao đại nhân, đây hẳn là Công Tôn tiên sinh rồi.
"Triển hộ vệ, vị cô nương này là?" Bao đại nhân nhìn tôi ở phía sau Triển Chiêu.
"An Chi, ra mắt Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh đi." Triển Chiêu hơi hơi nghiêng người nói.
Tôi tiến lên, học bộ dáng của nữ tử nơi này, nhún người vái chào "Vu An Chi gặp qua Bao đại nhân, gặp qua Công Tôn tiên sinh."
"Vu cô nương không cần đa lễ, mau mau đứng lên đi." Bao đại nhân có chút nghi hoặc nhìn về phía Triển Chiêu "Triển hộ vệ, ngươi mang vị Vu cô nương này đến đây là có chuyện quan trọng gì sao?" @[email protected]
"Đại nhân, việc này nói ra thật là khó mà tưởng tượng nổi, nhưng những gì Triển Chiêu sắp nói ra đây đều là những câu nói thật."
Bao đại nhân ngẩn ra, lập tức gật đầu "Triển hộ vệ, ngươi đi theo bản phủ cũng đã khá lâu rồi, bản phủ tất nhiên là tin ngươi."
"Triển Chiêu tạ ơn đại nhân." Triển Chiêu vén vạt áo quỳ xuống kính cẩn khấu tạ Bao đại nhân một vái.
"Triển hộ vệ, mau mau đứng lên để nói."
"Dạ"
Triển Chiêu mang chuyện không hay ho của chúng tôi từ đầu đến cuối bẩm báo cho Bao đại nhân. Vì thế, tôi liền thấy Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh, có lẽ đây là lần đầu tiên họ lộ ra biểu tình quái dị như vậy. Tôi chỉ cần nhìn thoáng qua, lại không nhẫn tâm nhìn tiếp, chỉ có thể đưa mắt lơ đãng nhìn trời, nhìn đất, nhìn đến khi mặt xấu hổ sắp đỏ như đít khỉ. @[email protected]
Khó khăn kể xong câu chuyện, Bao đại nhân đại khái đã kinh ngạc đến mức không còn kinh ngạc hơn được nữa, ông vuốt vuốt chòm râu, cau mày "Chuyện này quả thật là mới nghe lần đầu. Công Tôn tiên sinh, ngươi đã từng nghe qua chuyện kỳ lạ như thế này chưa?"
"Này… này…. đệ tử bất tài học ít hiểu nông, chưa từng nghe nói qua loại chuyện kỳ lạ như thế này." Công Tôn tiên sinh cũng là lắc đầu.
Bao đại nhân đang ở trong thư phòng thong thả đi đi lại lại, đột nhiên quay đầu về phía tôi hỏi "Vu cô nương, cô nương quả thực là từ ngàn năm sau đến sao?"
"A?" Tôi cả kinh, sau đó khóe mắt giật giật, tôi còn đang nghĩ chuyện làm cho Bao đại nhân kinh ngạc chính là chuyện tôi cùng Triển Chiêu trao đổi thân thể cho nhau, ai ngờ ông lại hỏi đến chuyện này "Đúng vậy, Bao đại nhân, quả thật là như thế."
"Có gì để chứng minh không?"
"Có, xin Bao đại nhân chờ một lát." Tôi trở về phòng của Triển Chiêu cầm ba lô của mình trở lại thư phòng "Bao đại nhân mời xem, đây là di động." Tôi đem di động vẫn tắt nguồn bật lên "Bên trong tôi có tải tiểu thuyết về máy để đọc, còn có mp3, đúng rồi, lúc mua di động, ông chủ còn khuyến mại thêm mấy Mv mp4 nữa."
Sau khi triển lãm một chút công năng của điện thoại di động, Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh trợn mắt há hốc mồm.
"Đại nhân, đệ tử lần đầu mới nghe thấy có vật kỳ lạ như thế này." Công Tôn tiên sinh nhìn không chớp mắt điện thoại di động trong tay tôi, giống như muốn đem nó ra giải phẫu cũng nên. @[email protected]
Tôi vội tắt máy, cất vào trong ba lô, lại đem mấy vật dụng khác ra triển lãm.
"Xem ra, cô nương quả nhiên là đến từ ngàn năm sau, cho nên mới có những vật kỳ lạ này." Bao đại nhân thở dài.
"Đúng vậy, Bao đại nhân, bất quá còn phải nhờ Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh giữ bí mật này hộ tôi. Mấy thứ này, không thể truyền ra bên ngoài được." Tôi đem tất cả cất vào ba lô nói.
"Bản phủ hiểu được, cô nương xin cứ yên tâm."
"Đa tạ Bao đại nhân."
"Triển hộ vệ, nếu đã biết thân phận của Vu cô nương, chuyện của hai người Triển hậu vệ định tính sao đây?" Bao đại nhân quay đầu lại, hỏi Triển Chiêu một thân hồng y từ nãy đến giờ vẫn đứng ở một bên không lên tiếng. @[email protected]
"Quay về phủ, tự nhiên là phải cố hết sức điều tra nghe ngóng việc này. Còn có… " Triển Chiêu ngập ngừng, mặt hơi hơi đỏ lên, cúi đầu chắp tay nói "Đại nhân, nếu danh dự của An Chi đã bị hủy, Triển Chiêu tự nhiên sẽ tìm bà mối mang sính lễ đến hỏi cưới nàng."
"Như thế rất tốt." Bao đại nhân vuốt vuốt chòm dâu dài "Vu cô nương, cô hiện tại ở nơi này cũng không có thân nhân, bản phủ liền chỉ biết hỏi ngươi, lời đề nghị của Triển hậu vệ, ngươi có bằng lòng hay không?"
"Này......" nghe Bao đại nhân hỏi, tôi quay đầu lại nhìn về phía ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ cao ngất như trúc kia. Tuấn nhan của hắn đỏ ửng, ánh mắt lại vẫn là trong suốt kiên định nhìn tôi. Nếu gả cho hắn, hắn nhất định sẽ đem toàn lực đối tốt với thê tử của mình. Yêu nàng, bảo hộ nàng, coi nàng là trách nhiệm cả đời này của mình.
Chính là, từ ánh mắt trong suốt kiên định kia, tôi lại không nhìn ra được một chút tình ý nào, như thế tôi sao có thể xuất giá được đây?
"Bao đại nhân......" Tôi muốn nói lại thôi. @[email protected]
"Có chuyện gì cứ nói ra, đừng ngại." Bao đại nhân mỉm cười, lại mở miệng nói.
"Bao đại nhân" tôi cắn cắn môi dưới, hướng Bao đại nhân thận trọng hành lễ nói "Xin cho tôi cùng Triển đại ca nói chuyện riêng một lát."
Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu, Bao đại nhân gật đầu "Nếu như thế, Vu cô nương cùng Triển hậu vệ lui xuống trước đi."
"Đa tạ Bao đại nhân."
Phía sau hoa viên ở Phủ Khai Phong, tràn ngập hương hoa thơm ngát. Nhưng cảnh đẹp trước mắt mà tôi không có tâm trạng để mà thưởng thức, tôi cắn cắn môi, suy tư xem nên nói với Triển Chiêu như thế nào mới tốt.
Thấy tôi không nói gì, Triển Chiêu cũng trầm mặc.
Nhìn dáng vẻ của hắn, tôi thở dài "Triển đại ca, tôi luôn nghĩ phải cùng huynh nói chuyện này một lần, nhưng vẫn chưa tìm ra cơ hội." Tôi hít sâu một hơi "Triển đại ca, tôi không thể gả cho huynh."
Triển Chiêu ước chừng như cũng đã đoán ra được kết quả như vậy, nhưng vẫn là chấn động, hắn hơi hơi nghiêng đầu "Vì sao? An Chi, sự trong sạch của muội đã bị hủy, muội có gì khó nói sao? Hay là do Triển Chiêu......" @[email protected]
Tôi lập tức lắc đầu cắt ngang lời hắn, ngước mắt lên, nhìn lướt qua Triển Chiêu, hắn đứng ở đối diện tôi, không có nhìn tôi, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì. Tuy rằng bộ dáng cũng không thấy có tức giận, nhưng tôi lại cảm thấy hắn tựa hồ có chút tức giận. Nhịn không được hơi hơi nhếch khóe miệng, Ngự miêu đại nhân cũng có lúc dỗi a~
"Triển đại ca, tôi không phải là có chuyện gì khó nói. Triển đại ca cũng không phải là không tốt. Triển đại ca tốt lắm, tướng mạo nhân phẩm đều là số một, kỳ thật chính là tôi không xứng với huynh."
Triển Chiêu nghe vậy, bỗng dưng ngẩng đầu lên.
Tôi lại lắc đầu với hắn, tiếp tục nói "Chính là như vậy, cho nên tôi mới không thể gả cho huynh."
_________________
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
85 chương
33 chương
52 chương
15 chương
4 chương