12 Chòm Sao
Chương 47 : ĐẠI BÁ ??? CẬU ???
- Khoan đã, còn một câu hỏi nữa.
Người vừa nói là MA KẾT, cậu vừa nói vừa dùng ánh mắt “thâm tình” nhìn chằm chằm Triệu Lam.
- Ách…cậu muốn hỏi thì hỏi, đừng có nhìn tôi kiểu đó – Triệu Lam giật mình nói
- Tại sao ông biết ?
- Chuyện về họ sao, năm đó họ rất là nổi tiếng nga, ai mà không biết – Triệu Lam nói, trong giọng nói có phần chột dạ
- Nhưng ông biết rất rõ. Hơn nữa, ánh mắt của ông cho thấy, ông với họ có quan hệ không tầm thường
Triệu Lam im lặng nhìn MA KẾT, đôi mắt sắc bén phát ra tia nhìn đánh giá và thưởng thức. Một lát sau y cười phá lên :
- Cậu không hổ là con trai của Phi nhi
- Người bình thường sẽ không dùng hai chữ “Phi nhi” để gọi mẹ tôi - THIÊN YẾT
- Hahaha…các cậu đoán xem, ta bao nhiêu tuổi ? – Triệu Lam nheo nheo đôi mắt, bưng lên một chung trà vừa uống vừa dùng vẻ mặt xem kịch vui nhìn 12 người.
Cả nhóm đang chờ câu trả lời, đột nhiên bị phang ột câu hỏi không đầu không đuôi thì ngơ ra.
- Mau đoán đi, đoán được thì tôi nói cho – Triệu Lam nhìn cái mặt đần ra của cả đám, đột nhiên có cảm giác chiến thắng.
- Ơ, chắc là 25 đi – KIM NGƯU
- Hoặc là 30 – BẠCH DƯƠNG
- Nhìn mặt cũng còn trẻ, khoảng 28 đi – SƯ TỬ
- Nhưng mà người thời này trẻ lâu lắm, chắc là 32 – XỬ NỮ
- Đoán cái gì chứ, ông mau nói đi – THIÊN YẾT bắt đầu nổi nóng
- Nói thì nói… - Triệu Lam bỏ chung trà xuống, dùng vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nói - …ta 36 (cú dội bom thứ I)
“Choang”, chung trà trên tay BẢO BÌNH rớt thẳng xuống đất. Mười hai bạn sao ngơ ngác, gì chứ, cái mặt này mà 36. Quỷ cũng không tin.
- Không tin hả, có thể đi hỏi hoàng thượng nga. Ta thật sự 36 tuổi, nhìn không ra sao ?
Nhìn cái gì, ai bảo cái mặt ông lừa tình quá làm chi.
- Thật ra cũng có không ít người ngạc nhiên, mấy đứa không cần chịu đả kích quá lớn.
Đả kích cái đầu ông, trưng cái bản mặt này ra đường ai nói ông 36 chứ.
- Nè, chưa tỉnh hả, không muốn nghe tiếp hả ? – Triệu Lam quơ quơ bàn tay trước mấy con mắt đang nhìn mình chằm chằm
Một câu của tên “mặt lừa tình” (Triệu Lam có biệt danh mới nga) thành công gọi 12 người đang mơ màng về với hiện thực. MA KẾT bực bội nói :
- Có chuyện gì thì nói nhanh đi, tuổi của ngươi liên quan gì.
- Liên quan lớn nga, không thấy ta bằng tuổi với mẫu thân các người sao ?
- Bằng tuổi thì sao ? – THIÊN BÌNH
- Năm 15 tuổi, ta từng có duyên quen biết với mẫu thân mấy đứa, còn kết nghĩa kim lang nữa (cú dội bom thứ II)
“Không phải trùng hợp thế chứ, phim ảnh cũng không tới mức này nga” – tiếng lòng của 12 người
- Năm đó còn trẻ, gặp nhau kết nghĩa là chuyện thường. Vì ta sinh trước tháng nên được làm đại ca, tính ra bây giờ, mấy đứa phải gọi ta một tiếng đại bá nga (cú dội bom thứ III)
“Đại bá, ông nằm mơ hả ? Loại như ông mà đòi làm cậu người ta” – 12 người cùng khinh bỉ
- Thật sự chỉ là huynh muội bình thường ? – THIÊN YẾT nhìn Triệu Lam hỏi, cậu cảm giác được mối quan hệ này không bình thường. Ít nhất là…với một người.
- Cậu rất nhạy cảm, nếu Phi nhi cũng như cậu ta đã không hối tiếc nhiều như vậy – Triệu Lam ngửa mặt lên trần nhà, giọng nói đầy vẻ tiếc nuối - …Có biết tại sao lúc trước ta nhìn trúng hai người không ? – Triệu Lam chỉ THIÊN YẾT với MA KẾT
- Hở ? – gì đây, lại hỏi lung tung.
- Thân là tướng quân, ta sao lại không nhìn ra hai người có võ công. Còn là loại không nên dây vào. Chỉ có điều,… - thở dài một hơi, ông nói tiếp - …khuôn mặt của các ngươi quá giống Phi nhi.
Ngơ ngẩn một lúc, 12 người đại khái cũng đã đoán được một ít chuyện xảy ra.
- Ông…thích Thần Phi ? – SONG TỬ
- Nếu chỉ là thích đã không đến nỗi này.
- Ông…yêu cô ấy – SONG NGƯ
- Phải (cú dội bom thứ N)
Nhất thời cả đại sảnh im lặng. Không ai biết phải nói gì trong tình huống này. Lát sau, Triệu Lam mở miệng :
- Ta từ lúc 15 tuổi quen biết Phi nhi. Lúc đó chỉ biết, muội ấy cá tính cao ngạo, lại một thân võ công ít có đối thủ. Lúc đầu có lẽ do bị một nữ nhân đánh bại nên có tâm chấp nhất. Nhưng mà không biết khi nào, ánh mắt lại dõi theo muội ấy, tâm lại cứ nhớ tới gương mặt ấy. Đơn phương bao nhiêu năm không dám nói, đến lúc mất rồi mới thấy hối hận sao không sớm bày tỏ. Ít nhất, sẽ không như bây giờ, hối hận như vậy.
Cả nhóm không nói gì, có lẽ không ai muốn phá hủy hồi ức tốt đẹp kia. Hồi sau, Triệu Lam lại cười cười nói :
- Nhưng mà, các muội ấy đi rồi cũng để lại cho ta mấy đứa cháu tài giỏi nga. Mau gọi một tiếng đại bá đi – Triệu Lam cười cười, vẻ mặt trăm phần trăm là đang giỡn mặt.
12 người vốn muốn cho ông ta một cú, ai biết mà xui quỷ khiến thế nào lại đồng loạt mở miệng :
- Đại bá !!!
Triệu Lam ngây người trong chốc lát, tiếp theo lại cười lớn lên, cười đến mức đôi mắt cũng ẩm nước :
- Ngoan, quả thực là ngoan. Không ngờ Triệu Lam ta cuối đời lại có tới 12 đứa cháu. Hahaha…
Cười thật lớn, mắt cũng thật ướt, một lần phóng túng, coi như cho quá khứ một cái kết cục.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
96 chương
13 chương
67 chương
66 chương
48 chương
83 chương