12 Chòm Sao Và Ngôi Trường Cấp 3
Chương 20 : Ngõ cụt
P/s: Chap này lại có sự giúp đỡ của pạn Junbaobinh. Chúc các bạn đọc truyện zui zẻ nha!
- “We will die… together…”
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
Trời đã về trưa, những tia nắng chói chang chiếu thẳng xuống đoàn người đang lê từng bước chân xuống vực. Bất ngờ, Bảo Bình ngồi phịch xuống đất mệt mỏi, cô thều thào nói:
- Mình mệt quá. Các cậu cứ đi trước. Mình sẽ đuổi kịp mà!
- Không được. Mình không thể bỏ cậu ở lại đây một mình. Nếu cậu ở lại mình cũng sẽ không đi tiếp đâu.
Song Tử liền căn ngăn còn Sư Tử thì lại dở cái tính ngạo mạn ra.
- Đúng là con gái. Đi theo chỉ tổ phiền phức mà!
- Nè! Cậu ăn nói cho cẩn thận đó. Mình cũng sẽ ở lại với Bảo Bảo.
Bạch Dương tức giận nói rồi cô chạy đến bên Bảo Bình để chăm sóc cho cô để lại anh chàng Sư Tử đúng đơ ra một hồi.
- Giờ các cậu tính sao? Đi hết nguyên một quãng đường dài này à. Nếu mà không tìm thấy Thiên Bình thì tụi mình lại đi ngược lên chắc.
Nói rồi, Sư Tử ngồi phịch xuống rồi ngao ngán lắc đầu trong khi Song Tử dắt Bảo Bình đi tìm chỗ râm để nghỉ ngơi. Bất chợt, Bảo Bình bỗng đứng khựng lại. Cô ngồi xuống, đưa bàn tay trắng trẻo, mềm mại lần mò thứ gì đó. Bạch Dương thấy thế liền thắc mắc:
- Bảo Bình à! Cậu làm gì thế?
- Hình như… mình cảm nhận được cái gì đó dưới lớp đất đá này…
Nói xong, cô lại tiếp tục đào bới trong khi Sư Tử than thở:
- Cậu đào được cái gì hả? Có vàng hay kim cương không? Đúng là…
- Cậu có im ngay không hả?- Song Tử tức giận la lên.
- Mình không im đó. Cậu làm gì được mình nào?
Sư Tử kiêu căng nói còn Bạch Dương thì can ngăn:
- Thui đi hai ông tướng. Đây không phải là lúc cãi nhau đâu.
- Nể tình Bạch Dương ra can mình tha cho cậu lần này đó.
- Chứ không phải cậu sợ à?
Hai anh chàng đang cãi nhau thì bỗng dưng Bảo Bình la lên:
- Mấy cậu ơi…
Cả đám chạy đến xúm vào thành quả sau một hồi đào bới của Bảo Bảo. Sư Tử lên tiếng:
- Cái này… là… cái gì vậy?
- Trời ạ. Cái hang đó. Đúng là công tử nhà giàu chưa bao giờ thấy cái hang bao giờ à?- Bạch Dương bĩu môi.
- Cúng ta xuống dưới thôi.
Song Tử nói rồi anh nhảy xuống ngay và đỡ Bảo Bảo cùng Bạch Dương. Cả nhóm đang ở trong một cái hang tối om, lạnh lẽo và thỉnh thoảng lại có những tiếng động kì lạ… Bất chợt, Bạch Dương vấp té ngã uỵch xuống. Cô nàng la lên:
- Aish! Cục đá chết tiệt!
- Cậu có sao không vậy? Con gái gì mà chẳng ý tứ chút nào.- Sư Tử nói.
- Song Tử, cậu bật đèn pin lên đi.
Ngay lúc đó, ánh đèn yếu ớt bật mở và soi rọi xung quanh…
- AAAAAAAAAAAAAAAA…
Một tiếng hét chói tai vang lên. Bạch Dương vội nhảy cẵng lên và ôm chặt lấy Sư Tử mà không hề biết(Ax.Cừu ngay thơ quá hen!) làm anh chàng đỏ cả mặt nhưng cũng ôm lại(O…M…G!). Bảo Bình lên tiếng:
- Chỉ là cái đầu lâu thui mà(AAAA…). Hai cậu làm gì mà… hihihi…
Bảo Bình như không kiềm chế được đành phải bật cười làm Bạch Dương nhận ra và ngay tức khắc, Sư Tửnhận nguyên một cú đấm Karate sở trường của Cừu Con. Anh hét lên:
- Cái con nhỏ này. Tự nhiên ôm chầm lấy người ta rồi lại còn giở võ nữa. Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà.
- Mi…mình… xin lỗi… tại mình cuống quá nên…
- Trời ạ. Đánh người ta cho đã rồi xin lỗi. Chắc tui điên quá!
Sư Tử càu nhàu còn Song Tử thì can ngăn:
- Thôi thôi. Còn đầy lúc để tâm sự mà.
Trong khi đó, cô nàng Bảo Bình xinh xắn lại nghiên cứu cái đầu lâu mà Bạch Dương vừa vấp phải rồi cô lầm bầm:
- Chết do mất máu…
- C…cái gì…?
Bạch Dương sợ tái xanh mặt khi nghe Bảo Bảo nói vậy. Bàn tay lạnh ngắt của cô nắm chặt lấy tay Sư Tử(lại nữa!). Ngay lúc đó, một con dơi bay qua…
- AAAAAAAAAAA…
- Đừng hét lên như thế. Cậu sẽ đánh động lũ dơi đó.
Bảo Bình hét lên. Ngay sau lời nói của Bảo Bảo, một đám dơi đen kịt từ đâu bay ào đến. Những chiếc răng sắc nhọn nhe ra như một con dã thú khát máu. Bảo Bình và Bạch Dương sợ đến cứng đơ cả người. Hai cô nàng chỉ biết hét lên và nhắm mắt lại. Lập tức, Song Tử nắm tay Bảo Bình, Sư Tử kéo Bạch Dương. Cả bốn người cùng chạy thục mạng mà không biết rằng họ đang chạy theo hai hướng khác nhau…
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
Trở lại với nhóm đi tìm Kim Ngưu. Họ đang băng qua rừng rậm để đến chỗ chiếc xe. Vừa đi, Nhân Mã vừa nhảy múa tung tăng(OMG!) và ca hát yêu đời như chẳng có chuyện gì xày ra làm Xử Nữ bực mình:
- Nè! Cậu không thể đi như một con người được à?
- Thôi mà Xử Nữ. Nhân Mã lâu lâu mới được tự do như thế này kể từ khi quen cậu đó.
Cự Giải ghẹo Xử rồi quay sang Thiên Yết:
- Yết à. Chúng ta còn đi bào xa nữa vậy?
- Sắp đến rồi. Chỉ cần mấy cây số nữa là tới. Mà ở gần đây có rất nhiều vũng lầy nên…
- Cứu mình với…
Yết chưa kịp nói hết thì tiếng hét của Nhân Mã chen vào. Hóa ra là anh chàng vì mải mê ham chơi nên mới bị rớt xuống bùn lầy(Hix!). Xử Nữ ngao ngán nói:
- Cái tên Mã Mã này đúng là… Thôi được, để mình đi giúp hắn…
Xử Nữ vừa nói vừa ném cho Nhân Mã một cái rễ của cây cổ thụ gần đó. Sau khi lên bờ an toàn, Nhân Mã bịXử giảng ột bài hết mấy tiếng đồng hồ(A á à ). Cự Giải ngồi nghỉ bên gốc cây rồi lấy nước ọi người uống. Nhưng cả đám đâu biết rằng, đằng sau những bụi cây rậm rạp là một mối nguy hiểm đang cận kề…
- Một phát… thế là xong
Bất ngờ, Thiên Yết vội lao tới ôm chặt Giải nằm xuống đất và nói với Xử Nử và Nhân Mã:
- Các cậu… nằm xuống nhanh lên…
Ngay tức khắc, Nhân Mã liền kéo Xử trốn vào tảng đá to gần đó. Một tiếng “Đoàng” vang lên trước sự khiếp sợ của mọi người. Theo sau đó là hang loạt viên đạn khác được bắn ra từ mọi phía. Một cơn mưa đạn rơi xuống trên đầu mọi người. Bất chợt, Nhân Mã la lên:
- Xử Nữ, cẩn thận…
Tức khắc, anh đẩy Xử vào một bụi rậm rồi ngã soài xuống đất. Một viên đạn đang lao tới… và một tiếng hét thất thanh vang lên:
- Nhân Mã…
Xử Nữ vừa nói vừa chạy ra đỡ Mã dậy. Khắp người anh bê bết máu nhuộm đỏ cả chiếc áo. Nhân Mã cố nói:
- Mình không sao… cậu mau trốn đi… nhanh lên…
- Không… mình không đi đâu hết…
Xử Nữ vừa nói vừa bật khóc. Bàn tay cô nắm chặt lấy tay Nhân Mã. Cự Giải liền hét lên:
- Xử Nữ, Nhân Mã, mấy cậu không sao chứ?
Nói xong, Thiên Yết cùng Cự Giải len lỏi qua các nhánh cây đến chỗ Xử Nữ. Bất chợt, Yết nói:
- Nhanh lên… đưa Mã vào cái hang kia đi. Tụi mình sẽ tạm ở đó vậy?
Nói xong, Xử Nữ dìu Nhân Mã đang bị thương đi theo Thiên Yết.
- Sắp tới rồi, Nhân Mã à, cậu rang chịu thêm một chút nữa thôi.
Xử Nữ thều thào nói khi cái hang chỉ cách cả đám vài bước chân. Bỗng nhiên, Cự Giải đẩy Yết ngã xuống đất. Đôi chân thon nhỏ của Giải nhuốm đầy máu, cô ngã khụy xuống. Thiên Yết liền đứng bật dậy xé áo mình ra và băng lại cho Cua(Sr vì khúc này nó hơi pị…nhảm). Anh nói như trách mắng:
- Cậu ngốc quá. Sao cậu lại làm vậy?
- Mình không thể để cậu bị thương được, Yết à, cậu mau dẫn mọi người đi đi. Mình không sao…
Cự Giải thúc giục còn Yết thì hét lên đầy giận dữ:
- Cậu đúng là ngang bướng mà. Chân cậu bị trúng đạn mà nói là không sao à. Nhanh lên, mình sẽ cõng cậu.
- Nhưng…
Cự Giải ngập ngừng còn Yết thì như mất hết kiên nhẫn:
- Không nhưng nhị gì hết. Leo lên nhanh.
Sau khi cảm thấy Cự Giải đã leo lên, Thiên Yết chạy một mạch và hang. Xử Nữ đang chăm sóc cho Nhân Mãthì thấy Thiên Yết chạy vào liền đứng bật dậy:
- Cự Giải đâu?
- Đây…
Thiên Yết quay người lại và phát hiện từ nãy đến giờ mình đang cõng… chiếc ba lô của Giải. Anh lập tức vứt chiếc ba lô xuống rồi tính chạy ra ngoài nhưng liền bị Xử Nữ kéo lại:
- Chúng ta hãy đợi chúng hết đạn rồi hang ra. Mình tin là Giải sẽ an toàn mà.
Thiên Yết đang định nói lại thì bắt gặp ánh mắt giận dữ của Xử nên đành cho qua nhưng lòng anh như lửa đốt…
- “Tại sao cậu lại làm vậy chứ… Cự Giải ngốc nghếch…”
Truyện khác cùng thể loại
8 chương