[12 Chòm Sao] Tình Yêu Của Sự Phản Bội
Chương 55 : Không biết xấu hổ
Lục Nhân Mã hằng ngày đi ra ngoài đều dừng lại bên ngoài tiệm bánh một chút để ngắm nhìn các loại bánh đầy đủ màu sắc và hương vị bên trong cửa tiệm, lưu luyến một chút mới rời đi. Điều này vô tình lọt vào tầm mắt Lâm Bạch Dương lúc hắn đang trên đường đến công ty tham gia hội nghị, dừng xe bên đường, nhịn không được mà liếc mắt quan sát đến một lúc mới rời đi. Đây cũng không biết là lần thứ bao nhiêu hắn thấy mình thật sự hồ đồ, việc gì phải nghĩ đến cô ta? lúc này trong lòng hắn dáy lên vô số suy nghĩ phức tạp, một lúc lâu sau mới trầm thấp mở miệng, giọng điệu tuy có chút bỡn cợt nhưng chịu khó lắng nghe một chút có thể nghe ra được là hắn đang rất nghiêm túc.
-"Phỉ Luân, cậu nói xem tôi đối với Lục Nhân Mã, nếu là trên phương diện tình cảm một chút thì là có loại quan hệ gì? "
Phỉ Luân chuyên chú lái xe, những lời vừa nãy của Lâm Bạch Dương cẩn thận lọt vào tai hắn, trong lòng Phỉ Luân đột nhiên nổi lên chút bất đắc dĩ không biết phải trả lời thế nào. Im lặng một hồi mới suy nghĩ ra được câu trả lời thật sự phù hợp, cẩn trọng đáp: "Là để ý, không hẳn là thích.. Lâm thiếu, thật ra ngài đối với cô ấy hẳn là cũng có thành kiến nhưng cũng lại là có ý tốt" Phỉ Luân liếc nhìn lên kính chiếu hậu, lén nhìn gương mặt cương nghị, từng đường nét anh tuấn đến phi phàm, Lâm Bạch Dương trời sinh vốn đã có một gương mặt đẹp, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo còn có khí chất bất phàm, hắn tựa như không giống người phàm, ở hắn có gì đó vô cùng hơn người. Chính là được ông trời thiên vị hơn người khác!
Lâm Bạch Dương thu hồi suy nghĩ, đuôi mày cũng giản ra "Thôi bỏ đi, cái loại bánh khó ăn này cậu tự đem cho cô ta. Đến công ty."
Phỉ Luân giật mình một cái, không để ý đến sắc mặt tối sầm của Lâm Bạch Dương " Vâng.. " Phỉ Luân đáp nhẹ một cái, im lặng tiếp tục lái xe, hai mắt chăm chú nhìn về phía trước.
Đáy lòng Lâm Bạch Dương nhộn nhạo không hề thoải mái, hẳn là trong đầu hắn hiện giờ đều là hình ảnh của Lục Nhân Mã. Người tâm cao khí ngạo như hắn không hẳn là chưa từng chơi đùa qua không ít nữ nhân, chỉ là chơi đến phát chán cũng chỉ có cùng một loại hoàn toàn không hứng thú. Nhưng cô nhóc kia chính là vừa mắt hắn, có điều không phải là thứ dễ dàng "ăn" được..
Lâm Bạch Dương nhíu mày, tâm tính càng thêm rối loạn. Vì sao lại đem cô ta ví thành đồ ăn rồi? Chết tiệt!
...........................
"Cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh trong căn phòng rộng lớn, Lục Nhân Mã mệt mỏi trở mình một cái, không để ý bản thân nằm ở vị trí mép giường, trở mình hiển nhiên sẽ lăn xuống đất.
-"A.. " Lục Nhân Mã nhíu chặt mày, cơ thể nhỏ nhắn hứng một cú ngã bất ngờ liền đau một chút. Ngoài cửa Phỉ Luân nghe được tiếng động, khẩn trương mở tung cửa muốn xem xảy ra chuyện gì, rốt cuộc nhìn thấy Lục Nhân Mã ngồi trên mặt đất gương mặt xinh xắn như búp bê khẽ cau lại thập phần đáng yêu. Thậm chí váy ngủ mặc trên người đều in hình những nhân vật hoạt hình, đối với cơ thể cô là vô cùng phù hợp, nhìn qua chẳng có gì sai biệt.
-"Lục tiểu thư cô không sao chứ? " Phỉ Luân cẩn thận quan sát, theo như hắn biết được thì đây chắc hẳn là cô gái mà Lâm Bạch Dương để ý tới. Nếu lúc nãy hắn không nhìn kĩ một chút thì còn lầm tưởng cô chỉ là một cô bé, lúc nãy còn thiếu chút nữa gọi cô là "bé gái ". Hóa ra Lâm Bạch Dương chính là có loại sở thích này!
Lúc này Phỉ Luân đích thị không còn cảm thấy hoài nghi nữa, chỉ cần tỉ mỉ quan sát một chút liền nhận thấy cô gái trước mặt sẽ không chịu yếu thế trước người khác. Điều đó có thể thấy được từ cái lần Lâm Bạch Dương mang một bộ mặt âm trầm từ Lâm Trạch trở về, người như Lâm Bạch Dương cô cũng đã chọc giận rồi, lá gan lớn như vậy còn có thể để cho Lâm Bạch Dương dung túng nhiều lần như vậy quả thực không tầm thường chút nào, đáng để cho Phỉ Luân thán phục một câu.
Lục Nhân Mã lần nữa bất ngờ, quay sang quan sát người đàn ông cư nhiên nửa đêm đột nhập vào phòng mình, vô cùng cảnh giác đứng phắt dậy cẩn thận lùi về sau hai bước. Ánh đèn ngủ trong phòng nhàn nhạt đủ để tô điểm bóng dáng cao lớn của Phỉ Luân, nhìn qua tựa hồ như Lâm Bạch Dương nhưng dường như có gì đó nhẹ nhàng hơn so với Lâm Bạch Dương, không hề lạnh lùng giống như hắn. Sườn mặt anh tuấn dưới ánh đèn càng thêm phần sắc sảo, đôi mắt ánh lên sự sắc bén, thâm thúy vô cùng. Tuy bề ngoài không thể so được với vẻ tuyệt sắc của Lâm Bạch Dương nhưng ít nhất cũng là dạng người mà đa số phụ nữ ao ước muốn có được.
-"Anh là ai? "
Nhìn ra sự cảnh giác trong mắt của cô, còn có hành động đứng lên cẩn thận lùi về sau đều vô cùng nhanh nhẹn, quả là có chút không tầm thường, thân thủ rất tốt. Phỉ Luân bất đắc dĩ cười nhẹ, tay trái đột nhiên nâng lên "Xin lỗi, dọa cô rồi! Cái này, là tôi vô tình mua được xem như là quà gặp mặt cũng thay cho lời xin lỗi vì nửa đêm đã làm phiền cô. Thứ lỗi cho tôi vì hành động thất lễ vừa rồi."
Hai mắt cô mở to, giống như con mèo nhỏ bị hành động và lời nói của người đàn ông trước mặt dọa sợ một phen. Người này, quả nhiên là lễ nghĩa thật tốt nha, cô thiếu chút nữa bị những lời cẩn trọng vừa rồi của hắn làm cho thất thần. Không biết đã trải qua đào tạo như thế nào..
Lục Nhân Mã nhìn hắn rồi lại dời mắt xuống chiếc hộp xinh xắn trên tay Phỉ Luân, vài giây sau đó cô như nhìn thấy thứ mà mình yêu thích nhất thiên hạ nay đã ở tước mắt, hai mắt to tròn đều sáng lên như đứa trẻ con chờ được nhận quà. Nhìn thấy bộ dáng này của cô, Phỉ Luân đột nhiên tim đập mạnh một cái, sau đó mới phát hiện điều bất thường của chính mình mà ho khù khụ vài tiếng. May mắn cho hắn là ánh sáng không đủ để cho cô phát hiện ra điểm bất thường của hắn, đối với người nhiều năm rèn luyện thân thể thì thật sự mà nói rất giỏi về việc kiềm chế cảm xúc nhưng mà hiện giờ chính sự đáng yêu của cô gái trước mặt khiến cho hắn đỏ mặt rồi!
-"Anh không sao chứ? " Lục Nhân tiền gần Phỉ Luân vài bước, cư nhiên vẫn giữ khoảng cách an toàn vì trước mắt cô vẫn chưa biết được thân phận của người đàn ông này, vạn nhất phải đề phòng.
Phỉ Luân đưa ngón tay che miệng, bất giác cả cơ thể cứng đơ không biết làm gì, đáp nhẹ một câu "Không sao" sau đó đưa chiếc hộp lên trước mặt cô, cô thuận thế mà đón lấy. Chưa kịp để cô phản ứng hắn đã chào tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi không hề nói cho cô biết tên của mình đã gấp gáp đi rồi. lúc ra khỏi cửa hắn còn không khỏi kinh ngạc, bình ổn nhịp thở. Ở cô không đơn thuần chỉ là một cô gái bề ngoài non nớt, rõ ràng là một loại hương liệu mê hoặc người khác. Hiện tại hắn cũng có chút nhận ra vì sao Lâm Bạch Dương thường ngày âm lãnh đối với nữ nhân luôn không thích tiếp xúc nhiều nay lại có hứng thú với Lục Nhân Mã. Nhưng cô là khiến đàn ông muốn che chở, không phải làm nổi lên dục vọng trong người nam nhân.
Phỉ Luân nhíu chặt mi tâm, suy nghĩ bây giờ của hắn hoàn toàn không đúng với tính chất công việc. Đã hoàn thành nhiệm vụ Lâm Bạch Dương giao cho bây giờ vạn nhất phải nhanh chóng trở về.
Bên trong phòng, Lục Nhân Mã hiện giờ đang rất cao hứng, cô bỏ mặc việc thân phận của Phỉ Luân mà nhảy lên giường có ý đồ muốn "xâm phạm" hộp bánh.
Là bánh ngọt, thật sự là bánh ngọt!
Đôi mắt xinh đẹp như dòng nước nhẹ nhàng chuyển động, óng ánh lên tia sáng mê người. Bất chợt ngưng đọng một chút, hành động tiếp theo cũng dừng lại. Người đàn ông xa lạ kia đích thực chỉ đơn giản là tặng quà gặp mặt, hay còn có ý đồ gì khác? Càng rất có khả năng là người do Lâm Bạch Dương ở đằng sau sai khiến muốn độc chết cô, ép cô phải chết để trả giá vì đã chọc giận hắn!
Cô biết rõ hắn là người có dã tâm nhưng cũng không đến nổi giở thủ đoạn hèn hạ này chứ.
Dòng suy nghĩ thoáng qua khiến đầu óc Lục Nhân Mã trống rỗng, cái bánh này dù không có tí sát thương nào nhưng khiến cô bất an.
Lâm Bạch Dương không phải quân tử, cô biết, nhưng người vừa nãy nhìn qua cũng không đáng sợ, ánh mắt không toát ra sự lạnh lẽo như Lâm Bạch Dương chỉ rất dịu nhẹ trầm ổn. Rốt cuộc là có phải người do hắn phái tới hay không thì cô tuyệt đối cũng không được buông lõng cảnh giác.
Lục Nhân Mã giờ khắc này đối với cái bánh đáng thương kia tỏ ra thành kiến, vô cùng cẩn thận quan sát.
Chết tiệt! Rốt cuộc là có độc hay là không?
Cuối cùng vì không chịu nổi sự cám dỗ của bánh ngọt, Lục Nhân Ma nhịn không được đều đem nó chậm rãi thưởng thức. Dù sao đi nữa, mọi việc cũng thành ra như vậy rồi, là cô cam tâm tình nguyện. Ăn một cái bánh ngọt trước khi chết quả đúng là điều tuyệt vời.
Lục Nhân Mã hoàn toàn không nghĩ ngợi gì, vô tư như một đứa trẻ lăn trên chiếc giường lớn, khép lại mi mắt cong dài. Bộ dáng như trẻ con sau khi nghịch phá, mệt mỏi mà liền lăn ra ngủ, thật sự có chút buồn cười.
Hôm sau..
Lục Nhân Mã bị tiếng ồn bên ngoài làm cho tỉnh giấc, lúc này mới khó chịu mà trở mình, lười biếng không muốn mở ra mi mắt. Vài phút sau tiếng động bên ngoài biến mất thay vào đó là tựa như có một lực nặng đè lên người, nặng nề và áp lực vô cùng. Không khí xung quanh tựa hồ như bị rút đi hết khiến cho rèm mi cong vút khẽ động, từ từ mở ra..
Hai mắt Lục Nhân Mã sau khi thích nghi được với ánh sáng, liền ngay sau đó đập vào mắt cô là một gương mặt đẹp đẽ, những đường nét anh tuấn trên gương mặt toát ra sự cao quý, trầm lãnh..
Rất gần! Cơ hồ cái mũi nhỏ của cô sắp chạm vào sóng mũi kiêu ngạo của người đàn ông trước mặt.
Lâm Bạch Dương đưa ngón tay thon dài đặt lên đôi môi anh đào của cô, nhíu mày dùng động tác vừa rồi ra lệnh cho cô im lặng, cô cảm nhận được ngón tay hắn rất lạnh, chạm vào khiến môi cô khẽ run. Lục Nhân Mã lúc này rơi vào hoang mang, lo sợ nhìn người đàn ông ngang nhiên đè lên người cô. Hắn từ lúc nào lại ở đây còn lợi dụng lúc cô đang ngủ chui vào đây chơi trò thần bí gì không biết, đúng là tên hỗn đản!
Lục Nhân Mã bị làm cho bất ngờ, sau đó là kinh sợ nhịn không được muốn hét lên, ngay lập tức bị Lâm Bạch Dương bắt thóp liền dùng bàn tay bịt miệng cô lại, thái độ của hắn hung dữ như muốn đe dọa cô, buông lời cảnh cáo " Cô ngoan ngoãn im lặng một chút, nếu không đừng trách tôi. "
Sự nghiêm túc đến đáng sợ của hắn dọa cô một trận, trợn mắt dữ tợn nhìn hắn, rốt cuộc cũng ngoan ngoãn nghe theo lời hắn dù không biết chuyện gì đang diễn ra chỉ biết cô đang vô cùng ghét loại cảm giác nặng nề khi bị đè lên như thế này, hoàn toàn có chút thở không nổi.
Lục Nhân Mã nhíu chặt lông mày, hai bàn tay nhỏ nhắn đặt lên ngực hắn, muốn dùng tí sức lực không đáng để chú ý của mình đẩy Lâm Bạch Dương ra. Hắn liếc nhìn bộ dáng bị dọa đến sắp khóc đến nơi của cô thì nhịn không được có chút buồn cười, đường nét anh tuấn trên gương mặt dịu xuống, sau đó mới từ từ buông tay ra.
Lục Nhân Mã như được giải thoát, hơi thở của cô dồn dập. Nhưng mà, ngay bây giờ gương mặt cương nghị của người đàn ông gần trong gang tấc khiến cho tâm trí cô đều trở nên rối loạn đến mặt cũng đỏ ửng..
Ánh mắt cô nhìn hắn như đang lên án hành động bất chính của hắn bây giờ, hận không thể đạp hắn một cước đoạn tử tuyệt tôn.
-"Lâm thiếu a, mới sáng sớm sao ngài lại ở đây, muốn làm gì? Không phải ngài không có hứng thú với phụ nữ sao? " Lục Nhân Mã giễu cợt một câu, nhìn thẳng vào đôi mắt mang đầy từ tính của hắn, cư nhiên chính là loại câu hồn đoạt phách, hắn vì sao lại có một đôi mắt đẹp như vậy? Lục Nhân Mã cụp mi mắt, né tránh cái nhìn không hề e ngại từ hắn, đúng là không biết xấu hổ!
Lâm Bạch Dương hoài nghi nhìn cô, "Ai nói với cô những điều như vậy?" Là ai ở sau lưng hắn tung lên tin đồn thất thiệt như vậy? Cô nhóc này chính là lá gan quá to không sợ bị ăn đòn, ba lần bảy lượt chọc tức hắn!
Lục Nhân Mã khó chịu trừng mắt nhìn hắn, dồn hết sức lực đẩy cơ thể to lớn của hắn ra. Tư thế này là quá mờ ám rồi, dù không biết mục đích hắn ở đây là gì nhưng cô đối với hắn là vô cùng bài xích, đến cả thái độ với hắn cũng không hề thoải mái.
-"Anh.. Tốt nhất là ra khỏi đây, còn không đừng trách tôi! "
Là đe dọa, ra lệnh cho hắn sao? Hừ, nha đầu này vì sao lại không biết thân biết phận như vậy? Hắn cũng không tài nào trừng trị cô được. Nhất định sẽ không cho cô cứ đơn giản sống yên ổn như vậy.
Lâm Bạch Dương giữ chặt hai tay cô "Bây giờ không thễ ra ngoài..." " Tiểu Bạch Dương, ta tìm ra con rồi đấy, đừng trốn nữa, mau ra đây cho mẹ! " Bên ngoài cửa phòng vang lên giọng nói mềm mại của người phụ nữ, cùng với tiếng đập cửa..
Mẹ? Tiểu Bạch Dương? Lục Nhân Mã ngờ nghệch nhìn hắn, một lúc sau liền hiểu ra vấn đề, cơ thể vì nhịn cười đến phảt run.
Tiểu Bạch Dương a ~
Lâm Bạch Dương nhíu mày nhìn cô, như cảm giác được mối nguy hiểm, kéo chăm chùm kín người, ôm chặt cô vào lòng không cho phát ra lời chế giễu nào.
-"Cô im lặng cho tôi, nếu còn dám cựa quậy tôi liền cho người cởi sạch đồ cô ném ra đường lớn cho mọi người đều nhìn thấy! " Lâm Bạch Dương cảnh cáo cô, không cho cô kịp phản ứng.
Mùi hương nam tính ngay lập tức quấn lấy cô, loại mùi hương khiến người khác tâm loạn ý mê. Tựa như muốn cô trầm luân không thể thoát khỏi. Nhưng rơi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ này cũng là do cô không có đề phòng, cũng chỉ vì những lời kia của hắn mà không hét ầm ĩ lên, cư nhiên không muốn bị hắn ôm như vậy, như con sóc nhỏ không yên phận cựa quậy lung tung. Hai mắt Lâm Bạch Dương càng thêm tối sầm lại..
25/11/2018
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
121 chương
78 chương
74 chương
45 chương
22 chương