[12 Chòm Sao] Tình Yêu Của Sự Phản Bội
Chương 50 : Cuồng loạn
Ngọc Bảo Bình vốn không nghĩ rằng, một năm sống ở đây cùng với hắn, tuy rằng không thể nói đến loại tình cảm nam nữ, cô đối với hắn cũng chỉ như là một người bạn nói đúng hơn là một vị ân nhân đã có ơn lớn với mình và vì thế nên cô muốn báo đáp hắn và ở lại đây...
Còn hắn, đối với cô rốt cuộc là có loại quan hệ gì, cô không biết! Nhưng mà, Cơ Linh Tuyết hiện tại mới là người mà hắn đang nhớ đến, không phải cô. Loại cảm giác bị nhận nhầm thành người khác thực sự không thoải mái chút nào, cô cũng không ngoại lệ, điên cuồng giãy giụa muốn thoát lại bị hắn nhanh chóng giữ chặt.
Đôi mắt sâu thẳm như đáy hồ vốn lạnh lẽo nay lại càng thêm âm trầm, còn có một chút gì đó tàn khốc...
-"Tiếp tục giãy giụa đi, tôi tuyệt đối không để em một lần nữa rời xa tôi!"
Cô có thể cảm giác rõ ràng hơi thở lãnh khốc phát ra từ hắn, cùng với đôi mắt chứa đầy tia máu, đôi con ngươi như ánh lên ngọn lửa có thể thiêu rụi người khác ngay lặp tức. Và cô biết, hắn là đang tức giận! Cũng đồng nghĩa với việc có một điều gì đó chẳng lành sẽ xảy đến.
Mặc Song Ngư thô bạo kiềm chặt hai cổ tay gầy yếu của Ngọc Bảo Bình ở trên đỉnh đầu. Đôi mắt ánh lên tia tán khốc, trong giọng nói lạnh như băng không có nửa điểm thương xót.
-"Em rời xa tôi lâu như vậy, Tuyết Nhi, em hoàn toàn không nghĩ đến tôi đã chịu nhiều thống khổ thế nào! Tôi muốn cho em nếm thử loại tư vị cảm giác không hề dễ chịu đó, để cho em muốn cũng không thể không nhớ đến tôi."
Cô không biết vì sao hắn lại đột ngột nổi giận, còn thô bạo như vậy. Khi nghe được từ đôi môi ưu nhã kia của hắn phun ra những lời lẽ đó, cô dường như cảm thấy bản thân như mất đi tri giác, không thể cử động được...
Những lúc cô có ý định vùng vẫy hay đá loạn hai chân hoặc là hét lên đều bị hắn hung hăng cảnh cáo bằng những hành động thô bạo, điên cuồng gần như mất đi lí trí.
Mỗi một lần bị hắn vuốt ve cô đều không thể đè nén mà run rẩy, sợ hãi cắn chặt môi. Đôi mắt được bao phủ bởi tầng tầng hơi nước, nước mắt vào bất cứ lúc nào cũng có thể tuôn ra.
-"Ngư, tôi xin anh đừng làm như vậy! Làm ơn dừng lại, tôi xin anh!"
Mặc Song Ngư nghe cô nức nở cầu xin, nhàn nhạt nở nụ cười, lạnh lùng nhìn cô, gương mặt đẹp đẽ của hắn dưới ánh trăng lành lạnh một chút cảm xúc đều không có, không chút thương hoa tiếc ngọc hung hăng xiết chặt cổ tay cô.
-"Không muốn? Là vì cảm thấy ghê tởm, hay là thân thể này từ sớm đã thuộc về người khác rồi, hả?"
Hắn gằn từng chữ. Cô trợn to mắt không dám tin nhìn gương mặt dữ tợn của nam nhân nay lại có chút xa lạ trước mặt. Trong bóng tối gương mặt cô tái nhợt nay lại càng thêm tái nhợt như bị rút cạn huyết sắc. Mặc Song Ngư chậm rãi nói tiếp:
-"Tuyết Nhi, em lúc nào không phải cũng đều ngoan ngoãn nghe lời tôi hay sao? Bây giờ lại kháng cự, muốn chạy trốn?"
Đôi con ngươi đen láy trong suốt ngấn lệ ánh lên tia nhìn sợ hãi, cô điên cuồng lắc đầu, mặc dù bản thân mình không phải là cô gái đó nhưng cô vẫn muốn giải thích nhưng miệng lại không thể thốt ra lời, cổ họng như có thứ gì chặn lại khiến cho cô nửa chữ cũng không thể cất lên được. Đau khổ nhìn hắn. Mà hắn lại không chút để tâm đến vẻ mặt đau khổ đó của cô, ôm chặt lấy cô, lửa nóng từ trong cơ thể hắn như muốn dung hòa cùng với thân thể lạnh lẽo, gầy yếu hoàn toàn không có sức lực để kháng cự của cô.
Cô không tiếp tục phản kháng, vì mọi nổ lực của cô hiện tại đối với hắn đều như vô nghĩa, mặc kệ cho hắn tùy ý ngược đãi.
Ngọc Bảo Bình cảm thấy mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ mơ hồ hồ, mọi lời nói khiêu khích, nhạo bán từ hắn cô đều nghe không được một chữ. Lỗ tai như ù đi, tất cả như chìm vào vô thức...
Bỗng nhiên, một cỗ đau đớn to lớn như muốn đem cô trực tiếp xé rách đột ngột công phá tới khiến cô từ trong vô thức bừng tỉnh lại, vùng vẫy muốn thoát ra lại vì bị hắn mạnh mẽ khống chế nên cô căn bản là lực bất tòng tâm. Đau đớn liên tục truyền tới khiến cho cô muốn hét lên, hận không thể ngay lập tức ngất đi...
Hắn điên cuồng luật động, như một con sói đói khát cắn xé con mồi.
Khóe mắt Ngọc Bảo Bình phiếm hồng, một dòng chất lỏng trong suốt nóng hổi chảy xuống, thấm đẫm ga giường trắng tinh, cánh môi anh đào khô khốc run lên, lại nhận ra cô căn bản là không thể kêu thét, một chút âm thanh cũng không thể phát ra, tất cả đều bị chặn lại ở cổ họng.
Cô tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, cố gắng vùng vẫy cũng chỉ càng thêm đau đớn, càng thêm thống khổ. Cắn chặt môi chịu đựng từng trận, lại từng trận dau đớn thấu xương liên tục công kích. Nhưng cô vốn là yếu ớt, không đủ sức chịu đựng loại hành hạ này. Mấy ngày hắn không có ở nhà không cùng ăn cơm cùng với cô cô đều nuốt thức ăn không trôi cũng không có hứng thú ăn uống nên thành ra cơ thể có chút suy yếu, tiều tụy, hiện tại không có sức lực để đối phó hắn.
Dần dần, ý niệm của cô dần tiêu tán, đau đớn đến muốn ngất đi. Cô từ trước đến nay chưa từng trải qua loại thống khổ như bị xé rách như thế này. Rốt cuộc cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khóe môi của hắn nở một nụ cười cuồng dã, ánh mắt tàn nhẫn không chút nhân tính, điên cuồng giày vò thân thể cô.
Hốc mắt Ngọc Bảo Bình đỏ hoe, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Ngư, mau dừng lại, tôi cảm thấy rất đau!
Ngư, tôi không phải là Tuyết Nhi!
Ngư, tôi chưa từng thấy anh như vậy, mau tỉnh lại đi!
Những lời đó cô thật sự rất muốn nói, nhưng hiện tại ý thức của cô đã dần tan biến, bất tỉnh ở trong lòng hắn.
Mặc Song Ngư hoàn toàn mất đi ý thức. Chỉ vì hắn đã quá yêu và quá hận người con gái tên là "Tuyết Nhi" nay lại lấy Bảo Bình ra làm một thứ để cho mình hành hạ, tổn thương. Ôm Ngọc Bảo Bình vào trong lòng, nhìn thấy nước mắt trong suốt chảy dài trên gò má xinh đẹp nhợt nhạt chậm rãi chảy xuống mu bàn tay của hắn.
Đôi môi thiếu huyết sắc có chút tái nhợt khẽ mấp máy, vẻ mặt thống khổ tột cùng khiến cho người ta động lòng thương xót. Cô hiện tại không biết có bao nhiêu là thê thảm, thân thể yếu ớt bị dày vò không chút thương tiếc, hưởng thụ cơ thể gầy gò đang không ngừng run lên vì đau ở trong lòng mình.
Cuối cùng, Ngọc Bảo Bình không thể chống đỡ nổi mà chìm vào hôn mê, thân thể ốm yếu xụi lơ nằm trong vòng tay rắn chắc của Mặc Song Ngư, làn da trắng nõn in đầy dấu vết xanh tím vừa thê thảm, đáng thương lại vừa tố cáo người đã gây nên vết tích này ra tay quá tàn nhẫn.
Mặc Song Ngư dường như phát điên, cũng may là hắn vẫn còn giữ được phần nào ý thức, cảm giác thân thể của thiếu nữ trong lòng mình gần như chỉ còn có nửa cái mạng, suy yếu nhắm chặt hai mai mắt, lông mi cong dài ướt át. Nhận ra hơi thở cô dần trở nên yếu ớt hắn mới chậm rãi buôn cô ra.
20/11/2017
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
108 chương
8 chương
21 chương
7 chương
35 chương