Kim Ngưu lang thang trên ngọn đồi nhỏ, tìm thú vui trong những đám cỏ ba lá. Buổi sáng mùa xuân cuối tuần, không khí trong lành. Từng đám mây trắng bồng bềnh trôi nổi bật trên nền trời xanh thẳm. Xa xa vọng lại tiếng hát hồn nhiên của đám trẻ ở một trường mẫu giáo. Bài hát ca ngợi thiên nhiên tươi đẹp. Cô nhắm mắt thưởng thức, cảm giác hương xuân đã tràn về trong từng ngọn gió khẽ luồn qua mái tóc. &quot;Choang!&quot; Tiếng động vang lên chói tai. Kim Ngưu bừng tỉnh, ánh mắt hướng về phía âm thanh vừa vang lên. Nó phát ra từ phía dưới đồi. Cô vội chạy xuống. Ngay lập tức, cô bị thu hút bởi một quán cafe nhỏ nằm ngay dưới chân đồi. Quán cafe xinh xắn, tường được sơn màu nâu gỗ ấm áp với dãy hàng rào trắng cùng cánh cổng đen được cách điệu chỉ cao đến nửa người Kim Ngưu. Bên trong hàng rào là một chiếc chong chóng xoay tít được gắn vào hộp thư. Ngước mặt lên bảng hiệu, cô lẩm nhẩm đọc: &quot;Nắng...&quot; Tò mò, cô đẩy cổng, bước vào, men theo con đường lát sỏi trắng nổi bật trên thảm cỏ ba lá xanh ngát dẫn đến cửa chính. Cánh cửa trong suốt, có tấm biển &quot;Open&quot; và hình vẽ mặt trời bằng màu nước trông rất đáng yêu. Ở giữa vùng ngoại ô yên tĩnh này, khó có thể tìm được một nơi như thế này. Phong cách quán hiện đại nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác bình yên như vùng quê đồng nội. Kim Ngưu đẩy cánh cửa kính. Tiếng chuông vang lên leng keng thật vui tai. Căn phòng được bật điều hòa mát lạnh, chìm trong ánh đèn neon vàng ấm áp. Bản soundtrack của một bộ phim xưa cũ phát ra từ đâu đó, bao trùm cả không gian phảng phất mùi thơm của bánh nướng và cafe. Cô đi xung quanh nhỏ, ngắm nghía từng bộ bàn ghế giản dị, đẹp đẽ. Trên mỗi chiếc bàn đều có một cái chậu trong suốt nhỏ bằng cái bát được đổ đầy nước. Trên mặt nước là những cánh hoa anh đào nhỏ hồng mềm mại. Bỗng từ trong có người bước ra. Một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen truyền thống được búi cao, đôi mắt đẹp nhưng lại vương chút buồn. Trên người cô là bộ cánh đơn giản và một chiếc tạp dề in thương hiệu của quán. &quot;Kính chào quý khách!&quot; Xử Nữ mỉm cười, khẽ lên tiếng và cúi chào. &quot;Xin chào!&quot; Kim Ngưu lúng túng, cúi đầu đáp lễ. &quot;Mời quý khách ngồi!&quot; Rồi Xử Nữ chạy vào trong, lấy một quyển menu ra. Kim Ngưu chọn một chiếc ghế mềm màu xanh lam, ngồi xuống. Xử Nữ lịch sự đặt quyển menu xuống, chờ đợi. Kim Ngưu mở quyển menu, liếc mắt sơ qua. Món nào trông cũng có vẻ hấp dẫn. Nhưng mà... Cô thầm nghĩ về số tiền mà mình mang theo. Cơ mà đã vào rồi mà chẳng ăn uống gì thì cũng kì. Thế là cô đành bấm bụng gọi món nước rẻ nhất trong quán. Xử Nữ ngạc nhiên: &quot;Cà phê truyền thống ạ?&quot; &quot;Vâng&quot; Kim Ngưu gật đầu quả quyết, mặc dù trong lòng không mấy phần tin rằng mình có thể uống được thứ nước đắng ngắt đó. Xử Nữ đi vào trong quầy, bắt đầu pha chế. Cô nhìn một lúc rồi quay đi, hướng mắt ra cửa sổ. Từ chỗ ngồi này, cô có thể thấy được ngọn đồi cỏ ba lá. Cô lại suy nghĩ về những tháng ngày thanh xuân của mình đã bị bỏ lỡ bởi ngọn đồi này, khi cô mải mê trong việc tìm kiếm ngọn cỏ bốn lá. Xử Nữ đã bước ra, tay cầm chiếc khay, trên chiếc khay là hai ly nước: một cafe và một trà đá. Cô đặt hai miếng lót ly xuống rồi đặt hai ly nước lên, thật thận trọng. Rồi cô cúi nhẹ đầu, quay lưng bước đi. Kim Ngưu nhìn ly cafe hồi lâu. Sau đó vẫn quyết định cầm lên, nhấp môi. Vị ngọt lan tỏa nơi đầu lưỡi mang theo chút hơi lạnh của đá. Cô giật mình, nhìn lại ly cafe, rồi lại nhìn Xử Nữ đang đứng trong quầy. Cô rụt rè cất tiếng gọi: &quot;Dạ... Xin lỗi...&quot; Xử Nữ ngước lên, bước về phía Kim Ngưu. &quot;Vâng ạ?&quot; &quot;Ly cà phê này... có đường ạ?&quot; &quot;Không có&quot; Xử Nữ nhẹ nhàng đáp. Kim Ngưu thở phào. Cô chỉ sợ người ta sẽ tính tiền cả phần đường. Nhưng tại sao không có đường mà cafe vẫn gọt được nhỉ? &quot;Không có đường trong cafe&quot; Xử Nữ lại nói &quot;Nhưng có sữa đấy ạ. Cafe sữa&quot; Trong phút chốc, tư duy của Kim Ngưu đã bay đến một nơi thật xa. Cô ngước lên nhìn Xử Nữ, cười như mếu: &quot;Nhưng lúc nãy, em gọi... cafe truyền thống mà?&quot; &quot;Vâng. Tôi biết.&quot; &quot;Thế...&quot; Kim Ngưu thấp thỏm, bắt đầu hoài nghi về kiến thức của mình &quot;Cafe truyền thống ở đây có... sữa ạ?&quot; &quot;Không ạ. Cafe truyền thống ở đây cũng giống ở những nơi khác thôi&quot; Xử Nữ khẳng định &quot;Tức là nguyên chất, không có đường&quot; &quot;Vậy tại sao... chị lại...?&quot; &quot;Vì tôi biết quý khách không uống cafe đắng được&quot; Xử Nữ mỉm cười. Kim Ngưu đỏ mặt, trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện tiền bạc. Xử Nữ dường như cũng đọc được nỗi lo lắng của cô, liền vui vẻ: &quot;Qúy khách cứ yên tâm. Qúy khách chỉ cần thanh toán theo số tiền của cafe truyền thống thôi&quot; &quot;Thật ạ?&quot; Mắt Kim Ngưu sáng lên, nhưng khi tiếng khúc khích vừa vang lên, cô đã biết mình bị hố &quot;Nhưng mà...&quot; &quot;Không sao đâu&quot; Xử Nữ mỉm cười ấm áp. Ánh mắt Xử Nữ trong trẻo và đẹp đẽ. Kim Ngưu lúng túng nhìn xuống ly cafe: &quot;Ưm... Chị ngồi xuống đi.&quot; Xữ Nữ ngồi xuống, không nói gì. Không gian im lặng bao trùm cả hai người. Đích đến của đôi mắt Kim Ngưu vẫn là ly cafe sữa đá. Tiếng nhạc du dương vẫn vang lên chầm chậm. Kim Ngưu chợt cảm thấy như có cái gì đó nao nao khi những những tia nắng ngoài kia đã lên cao, soi vào căn phòng qua khung cửa kính. &quot;Em cảm ơn chị!&quot; Kim Ngưu quyết định phá tan sự im lặng bằng câu nói đã được suy nghĩ thấu đáo từ nãy đến giờ. &quot;Không lẽ nhìn mặt tôi già lắm sao?&quot; Câu hỏi của Xử Nữ làm cô giật mình. Cô nhìn lên khuôn mặt đối diện với mình. &quot;Đâu có&quot; Xử Nữ mỉm cười dịu dàng. &quot;Chị rất trẻ... và rất đẹp&quot; Lần này, tiếng cười khúc khích đã vang lên. Kim Ngưu bắt đầu cảm thấy mình thật ngu ngốc. &quot;Em mới học năm nhất đại học...&quot; Cuối cùng, Kim Ngưu vẫn quyết định khai tuổi của mình &quot;Tôi mới học cấp ba&quot; Xử Nữ cười. Kim Ngưu có cảm giác quai hàm của mình đã cứng đờ rồi. Như vậy không phải là đang gián tiếp chê người ta già sao? Trời ạ! Người ta đã giảm giá tiền cafe cho cô đó a~~~~ &quot;Em thú vị thật đấy!&quot; Xử Nữ thích thú quan sát nét mặt của Kim Ngưu lúc bấy giờ. &quot;Hả?&quot; &quot;Thật ra... tôi học năm bốn rồi.&quot; &quot;Năm bốn? Cấp ba làm gì có năm bốn?&quot; &quot;Tôi là sinh viên&quot; Một lần nữa, Kim Ngưu có thể trút được tiếng thở phào nhẹ nhõm. Nói chuyện với Xử Nữ, thât giống như đi tàu lượn siêu tốc. Cảm xúc cứ lên xuống liên tục. Không khéo cô phải đeo máy trợ tim mất. &quot;Cửa tiệm dễ thương quá!&quot; Kim Ngưu buột miệng khen. Thế là cả hai người nói chuyện với nhau. Xử Nữ kể cửa tiệm này là của anh trai cô ấy, qua một tuần rồi mà không có ai phụ. Những buổi chiều đông nghẹt chạy đến ná thở. Hay những hôm có tiết học, phải đóng cửa tiệm, thành ra rất khó khăn trong việc giữ khách. Tiếng chuông vang lên vui tai. Như một phản xạ tự nhiên, cả hai cô gái cùng quay ra cửa. Một nhóm ba người bước vào quán. Xử Nữ vội đứng lên: &quot;Kính chào quý khách!&quot; Nhìn cái dáng người mảnh khảnh của Xử Nữ, Kim Ngưu lại bất chợt nhớ đến mẹ. Bỗng nhiên trong lòng cô lại dậy lên mong muốn giúp đỡ. Nhưng giúp như thế nào bây giờ? Kim Ngưu còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo thì hai nhóm khách khác lần lượt bước vào quán. Một nhóm hai người và một nhóm bốn người. Cô đưa mắt nhìn về phía quầy, nét lúng túng đã hiện rõ trên khuôn mặt Xử Nữ: &quot;Kính chào quý khách!&quot; Rồi Xử Nữ chạy ra ngoài, lấy bốn quyển menu chia cho hai nhóm người. Lại chạy vào pha chế mấy món nước lúc nãy. Kim Ngưu quyết định đứng dậy, tiến về phía Xử Nữ: &quot;Em sẽ giúp chị!&quot; Bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của chị chủ quán, cô lấy xấp giấy nhỏ và cây bút để trên quầy, tiến về phía nhóm người thứ nhất. &quot;Qúy khách dùng gì ạ?&quot; Kim Ngưu nhỏ bé cố gắng bắt chước thái độ lịch sự và thân thiện lúc nãy của Xử Nữ Sau khi ghi lại tất cả những món nước mà nhóm người thứ nhất yêu cầu, cô chạy vào trong quầy, đính tờ giấy đã được xé ra trên chiếc bảng gần khu pha chế bằng nam châm có vẻ chuyên dùng cho việc này. Rồi cô lại tiến đến nhóm người thứ hai, lặp lại những hành động vừa rồi. Công việc được thực hiện một cách khá suôn sẻ trong sự ngạc nhiên của Kim Ngưu bởi cô biết chính mình không hề giỏi giao tiếp. Nhưng quan trọng nhất, cô đã thấy được nụ cười lấp lánh trên môi Xử Nữ, nụ cười ấp áp trên khuôn mặt thanh tú cùng ánh mắt ấm áp như màu nắng. Nụ cười đã làm cô thật sự rung động... <img data-original-width=600 data-original-height=796 src="https://em.wattpad.com/f6ccba639ab6b54603e6af7cd6efdedd3e962a6f/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f71576d325a6634724355355f5a413d3d2d3435393834323735362e313464643563323837373933366237333534383138393735303337322e706e67" data-pagespeed-url-hash=1331604199 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> 23/8/2017