[ 12 Chòm Sao ] Sát Mệnh.

Chương 8 : [chương 7] Sát Mệnh Thị Uy.

Đến khi trời tờ mờ sáng thì cơn cuồng phong mới dần suy giảm mức độ nguy hiểm của nó, ngay lập tức một tổ đội có năng lực siêu nhiên được điều động tới thành phố A để xử lý các hậu quả mà trận gió đêm qua để lại. Họ rà sát kỹ lưỡng mọi góc ngách để chắc chắn rằng không có người nào bị thương nhưng chưa được phát hiện, kề đó có một số khác phụ trách khai thông các tuyến đường chính đã bị cây xanh đổ ngã chắn ngang, để trong thời gian sớm nhất người dân có thể bắt đầu sinh hoạt trở lại bình thường. Về phía ngôi trường Thượng Nhất Hoa dường như không có quá nhiều thiệt hại, chủ yếu là các loại cây kiểng, hoa cỏ bị dập nát và những dụng cụ dùng để chơi các môn thể thao như bóng đá, bóng rổ bị hư hại. Nhiều giáo viên ở gần trường nên có thể đi bộ đến xem thử thì vô cùng bất ngờ vì với mức độ gió nặng như thế, cứ nghĩ những tấm kính cửa sổ ở các lớp học khả năng cao sẽ bị đập vỡ nên là đã chuẩn bị tinh thần dọn dẹp để tránh cho các em học sinh bị thương, nhưng không ngờ lần này chúng vẫn chẳng si nhê gì, có người đoán hẳn đây là loại kính cường lực chắc chắn vô cùng. Vì thế, trong khi ngoài kia thành một bãi chiến trường thì bên trong Thượng Nhất Hoa vẫn gọn gàng sạch sẽ có thể đón học sinh lúc nào cũng được. Nhưng vì để các học sinh có thể sử dụng phương tiện giao thông, nhà trường đã gửi tin nhắn hàng loạt tới thông báo giờ học sẽ bắt đầu vào 13 giờ chiều. Rồi nhờ vào những siêu năng lực gia, thành phố A trong nửa ngày đã ít nhiều khôi phục lại được vẻ phồn hoa vốn có của nó. ~~~ Lớp 12A. Mọi người đang cao hứng trò chuyện đêm qua đúng là ông trời làm một cú khiếp vía, kề đó tất nhiên không thể thiếu chủ đề chính về trò chơi Sát Mệnh. Nhiều học sinh lớp khác nghe nói lớp 12A được giáo viên tặng tiểu thuyết Sát Mệnh Truyện thì không khỏi ganh tị lẫn hiếu kỳ muốn biết nội dung của nó như thế nào, sau khi bọn họ ba lần bảy lượt đến năn nỉ thì một thành viên trong lớp 12A là Tống Tường Quân, vì muốn gây sự chú ý nên đã đồng ý mở ra một buổi kể chuyện cho tất cả mọi người cùng thưởng thức. -Nè, cậu nên hỏi ý kiến của cô chủ nhiệm rồi hãy đồng ý chứ, dù sao thì đó là cô viết tặng cho chúng ta thôi mà. Giản Hồng Thi là bạn nữ ngồi bàn bên cạnh Tống Tường Quân lên tiếng nhắc nhở, có điều Tống Tường Quân không hề lưu ý tới việc mà cô bạn đề cập, lúc này bởi vì những ánh mắt mong đợi của các học sinh lớp khác khiến cho cậu ta cực kỳ cao hứng, phất tay gạt phanh ý tốt của Giản Hồng Thi sang một bên. -Cậu nghĩ nhiều quá, tiểu thuyết thì phải chia sẻ rộng rãi để người ta còn biết tới tài năng của chủ nhiệm nữa chứ. Nói rồi, Tống Tường Quân hiên ngang dẫn đầu một nhóm người di chuyển đến hội trường chuẩn bị thay đổi phong tục nhiều năm liền của Thượng Nhất Hoa, thay vì sẽ cùng bàn tán, hù dọa nhau thì năm nay ai ai cũng đồng lòng giữ im lặng ngồi bên dưới tập trung nghe một người kể chuyện. Giản Hồng Thi đứng bên ngoài cửa phòng hội trường, nhìn trên sân khấu Tống Tường Quân đang huơ tay múa chân để minh họa cho từng chi tiết trong tiểu thuyết thêm hấp dẫn, khẽ thở dài lắc đầu ngán ngẫm. Đúng lúc khi Giản Hồng Thi tính quay người trở về lớp thì bất ngờ thấy Xử Nữ đứng ở sau lưng mình từ lúc nào, bởi vì đang trong thời điểm Sát Mệnh hoành hành nên Giản Hồng Thi bị yếu bóng vía giật bắn cả mình. -Cậu... Cô ôm ngực, thở mạnh một hơi để bình tĩnh lại.  Xử Nữ hạ mắt, nhàn nhạt lên tiếng. -Xin lỗi. Giản Hồng Thi xua tay ý không trách Xử Nữ làm mình sợ, cô chỉ muốn hỏi một chút. -Cậu nghĩ chủ nhiệm có giận cậu ta không? Đưa tay đẩy gọng kính, Xử Nữ ánh mắt sâu xa nhìn tiếp về phía sân khấu, chợt mi khẽ nheo lại. -Không biết. -... Giản Hồng Thi ngớ người, bởi vì cô tưởng cậu sẽ nói ra cái gì đó thuyết phục lòng người lắm chứ. Ai ngờ đâu trả lời cũng như không. -Cứ kệ cậu ta đi. Xử Nữ lười quan tâm, lạnh lùng xoay gót. Mà cho dù có ngăn được miệng của Tống Tường Quân thì cũng chẳng có khẳng định nào quản được miệng của những người khác mang tiểu thuyết kể ra ngoài. Vốn dĩ, từ đầu chủ nhiệm cũng đâu có dặn dò phải giữ bí mật, nên nhiều người suy nghĩ thoáng muốn chia sẻ với nhau là chuyện thường tình thôi. -Ê Xử Nữ, lát tan học làm vài ván game không? Tiết Minh Vương từ đâu xuất hiện, choàng cổ Xử Nữ hào hứng. -Ở đâu? -Xử Nữ hỏi. -Nhà mày đi, hôm nay bố mẹ tao đi làm về sớm. -Ừ. Kết thúc nửa buổi học cũng không mấy nặng nề, mọi người lần lượt chào tạm biệt nhau rồi trở về nhà.Lại không biết rằng căn phòng được niêm phong nằm trên tầng ba của trường, ẩn mình trong bóng tối đã lâu chợt loé lên một đôi mắt nhìn chằm chằm xuống cổng trường. Nếu quan sát kĩ, dường như còn lập lờ bóng hình một người nào đó, uốn éo y hệt lúc bóng người chúng ta phản chiếu dưới mặt nước. Nhưng nó chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, rồi lại biến mất ngay sau đó. . . . Tiết Minh Vương ở nhà Xử Nữ chơi game tới hơn 7 giờ đang tính ra về thì bất ngờ nhận được thư thách đấu của một team đối thủ, bọn họ hẹn cậu và Xử Nữ hai tiếng sau sẽ mở cuộc đấu quy mô lớn. Tiết Minh Vương vừa nghe đã lên máu chiến, quyết định chạy về nhà tắm rửa thay đồ rồi quay lại nhà Xử Nữ tiếp tục chơi. Hai người hăng say tới độ quên cả thời gian cần phải nghỉ ngơi, đang lúc trận đấu trở nên gay cấn đỉnh điểm nhất quyết định bên nào thắng thua, trước mặt Xử Nữ và Tiết Minh Vương đột nhiên chớp sáng khiến hai người giật mình hú hồn tưởng máy game phát nổ vội vàng ném đi. Cốp! Hai cái máy va đập vào nhau nhưng chúng lại không hề có dấu hiệu phát nổ gì. Vấn đề là nằm ở chỗ hai người kia. Xử Nữ cùng với Tiết Minh Vương sững sờ nhìn cái khung thoại trước mặt mình, vừa hoang mang vừa hiếu kỳ chuyện quái gì đang xảy ra. -Này,... Tiết Minh Vương quan ngại, ngó qua Xử Nữ chỉ tay. -Game thực tế ảo hả? Xử Nữ nhíu mày, thay vì giống như Tiết Minh Vương đang muốn chối bỏ một sự thật nào đó bằng cách lái nó sang sự thật khác thì biểu hiện của cậu, càng lúc càng trầm trọng hơn. Ngay vào chính lúc hai người rối rắm với khung thoại kỳ lạ nọ, nó bỗng xuất hiện thêm một dòng chữ mà càng làm tăng thêm sự căng thẳng của đối phương. [Chào Mừng Đến Với Sát Mệnh.] Vừa thấy cái tên Sát Mệnh trên khung, Xử Nữ lập tức bật đứng dậy và kể cả như thế, khung thoại vẫn di chuyển theo ở trước mặt cậu. -Minh Vương, tao nghĩ là...chúng ta sắp không xong rồi. Xử Nữ trượt mồ hôi lạnh, trực giác cậu đang điên cuồng vùng vẫy muốn nói với cậu rằng thứ này không phải là một trò đùa quá trớn của ai cả. Nó là thật!!! Một dòng chữ nữa lại từ từ được viết lên khung thoại. [Các ngươi có một giờ đồng hồ để tập hợp ở Thượng Nhất Hoa.] -...Tính sao hả mày? Tiết Minh Vương hỏi, cậu vẫn đang bán tín bán nghi về cái thứ này lắm. Nhưng Xử Nữ đã huơ tay lấy áo khoát, nghiêm túc đáp: -Còn phải hỏi sao, đi thôi. Khả năng tiếp nhận hoàn cảnh của Xử Nữ khá cao, huống hồ khi nhìn thấy khung thoại kia cậu cứ luôn có một giọng nói vang vảng trong đầu rằng Không tin không được. Cũng chẳng còn cách nào khác, Tiết Minh Vương gật đầu liều thử một phen. Tuy nhiên khi ra tới cửa, đến trường phải đi bên phải nhưng Tiết Minh Vương lại rẽ sang trái. -Mày đi sai đường rồi. Xử Nữ gọi, Tiết Minh Vương dừng bước xoay đầu reo lên. -Tao lo cho Lạc Lạc quá, đi xem cậu ấy có bị giống chúng ta không đã. -Đi. Xử Nữ cũng đổi hướng đi cùng bạn thân, khung thoại đã nói các người thì chắc chắn không thể chỉ có hai đứa các cậu được. Vả lại nếu đây thật sự là Sát Mệnh thì theo như tin đồn truyền miệng, nhất định tất cả mọi thành viên trong lớp cũng đang bị triệu tập đến trường học. . . . . . Bảo Bình đứng nhìn thứ trước mặt mình, thử vung tay tới chạm lấy nhưng đều bị xuyên qua. Cô trầm mặc đôi phút, rũ mắt hít một hơi sâu thở ra. Sau đó lẳng lặng rời khỏi nhà mà không để mẹ cô phát hiện.