[ 12 Chòm Sao ] Sát Mệnh.
Chương 7 : [chương 6] Gió Lớn Bất Thường.
Một đoạn thời gian tiếp theo, thoắt cái đã sắp được ba tuần kể từ lúc nhập học, mọi thứ đều trải qua yên bình và vui vẻ. Cũng như sau ngày hôm nay, sáng mai chính là thời điểm mọi người bắt đầu rộ lên muôn vàn câu chuyện về Sát Mệnh.
Vù!!
Ầm Ầm!
Nhưng trước khi đến giai đoạn đó, tất cả phải đột ngột đối mặt với một trận gió kỳ lạ chưa từng thấy trước giờ, sự bất thường của nó gây hoang mang cho tinh thần người ta không ngừng nôm nốp lo sợ đây là điềm báo tai họa nào đó sẽ ập đến trong tương lai. Cây cối ngã nghiêng bị gió lớn quật gãy cành rụng lá, tệ hơn là hoa cỏ mềm yếu không thể chống chọi lại cuồng phong hủy hoại và những âm thanh đổ vỡ hư hỏng đồ đạc không ngừng vang vọng cùng tiếng gió dữ gào thét. Dòng người trên đường, xe cộ đều buộc phải ngừng di chuyển để tìm nơi an toàn tránh gió. Tuy nhiên vẫn có nhiều người không kịp trốn đã bị thổi bay lên cao gây ra thương tích không nhẹ, lực lượng cảnh sát và một đội sở hữu năng lực làm việc cho chính phủ cũng nhanh chóng ra tay giúp đỡ người dân giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất.
Trên TV cũng đang phát sóng thời sự trực tiếp về cơn gió lần này, có vài chuyên gia được mời đến phân tích ngọn nguồn vấn đề để trấn an tâm lý người dân thành phố X nơi duy nhất mà cơn gió cuồng nộ kia quét đến. Mặc dù họ đang lý giải một cách rất khoa học nhưng trước việc chỉ có thành phố X là chịu trận thì nhiều người đang có xu hướng đi theo con đường tâm linh, thắp nhang cầu nguyện bình an, vuốt giận thần phong.
~~~
Song Tử nhìn ra bên ngoài cửa sổ cơ hồ thấy được hình như không gian đã bị méo mó do gió dữ vây hãm, hiện tại trong tầm nhìn của cô nó giống hệt bức tranh vẽ nguệch ngoạc của một đứa trẻ lên ba vậy. Song Tử chợt nhíu mày dụi mắt, nghĩ rằng mình vừa bị hoa mắt nên nhìn nhầm nhưng rồi cô mới sựt nhớ rằng bản thân cũng sở hữu một loại năng lực đặc biệt, biết đâu vô thức cô đã kích hoạt năng lực của mình nên mới thấy dị dạng của không gian mà mắt thường không thể nhìn ra.
Tuy là biết mình cũng đặc biệt nhưng Song Tử vẫn chưa hoàn toàn làm chủ được năng lực, đôi khi cô sẽ tự động kích hoạt nó ra ngoài nhưng cũng hên là năng lực của Song Tử không thuộc vào dạng nguy hiểm gây tổn hại tới người xung quanh nên cô không lo lắng lắm.
Trong khi đó ở nhà của Kim Ngưu, cậu buồn bực nhìn mẹ mình đang bày biện rất nhiều thứ trừ tà bùa chú gì đó đầy nhà rồi bà ngồi trước chúng lẩm bẩm đọc một loạt câu từ mà cậu không tài nào hiểu nổi.
-Con còn đứng đó làm gì, lại đây thành tâm xin thần linh phù hộ cho thành phố mau qua kiếp nạn này đi.
Bà nghiêm túc hối thúc Kim Ngưu thực hiện theo mình, trong bà rất có niềm tin chỉ cần thành kính cầu xin sẽ được đáp ứng. Nhưng tiếc là Kim Ngưu đã chọn sẽ sống một cuộc đời khoa học chứng minh, thành ra vừa nghe yêu cầu tâm linh này của mẹ đã lập tức xoay gót bước thẳng đường về phòng.
~~~
Căn nhà mà mẹ con Bảo Bình đang ở vốn không còn chắc chắn gì nữa, nên là khi gió đến các cửa sổ đều đồng loạt run lắc kêu lạch cạch có dấu hiệu sớm muộn cũng bị thổi cho gãy nát. Nhạc Ánh Vân thấy con gái đứng quá gần cửa sổ như thế sợ lỡ không may cửa bị gió thổi vỡ thật sẽ khiến Bảo Bình bị thương liền kéo cô vào trong.
-Cẩn thận chứ, nhà mình xuống cấp rồi con có đứng đó cũng không khiến nó cao cấp lên đâu.
Bà trách cứ, nhưng thái độ của Bảo Bình rất lạ, lại còn bình tĩnh đáp lại:
-Có thể.
-...Hả? -Nhạc Ánh Vân khó hiểu.
Có thể, gì cơ?
Nói rồi, Bảo Bình lại một lần nữa bước tới bên cửa sổ đang kiên trì đỡ gió bên ngoài, đặt tay lên khung gỗ. Đáy mắt cô xẹt ngang một đường sáng mỏng, ngay sau đó cửa sổ kia đã trở nên như mới, khung gỗ biến hóa cứng cáp sáng bóng bọc lấy bốn mảnh kính vô cùng chắc chắn không còn nghe tiếng lạch cạch nào nữa.
Nhạc Ánh Vân trước một màn biểu diễn này của Bảo Bình, sững sờ hồi lâu mới lên tiếng:
-Bảo Bình, không lẽ con cũng...
Lời bà còn chưa nói hết, Bảo Bình tiếp tục dùng năng lực đã không nói cho mẹ mình biết tu sửa lại căn nhà kiên cố hơn tránh gió tránh bão không phải lo lắng nữa. Nhạc Ánh Vân trầm mặc đứng một bên xem, vì sao Bảo Bình có năng lực lại đi giấu bà như thế?
~~~
Nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ, trước đó 15 phút Sư Tử có tìm xin Phùng Hiểu số liên lạc của Ma Kết rồi thử gửi tin nhắn cho cô, chủ yếu là hỏi thăm tình hình bên cô có bị gió lớn này ảnh hưởng hay không. Tuy nói Ma Kết sinh sống ở trong một tòa dinh thự tráng lệ sao có thể chịu chút gió kia gây phiền được, rất an toàn. Nhưng mà Sư Tử vẫn muốn hỏi han Ma Kết vài lời, có thể là cậu ngốc đi nhưng nếu Sư Tử không làm gì thì đó mới là điều khiến cậu thật sự khó chịu.
Tiếc là hai người chỉ trò chuyện được một chút thì Ma Kết buộc phải dừng lại liên lạc trước bởi vì quy tắc trong nhà sau 9 giờ thì là thời gian dành cho gia đình, tất cả phải tụ hợp lại không được vắng mặt và dẫu chẳng có gì để nói với nhau, đều cùng nhạt nhẽo xem TV tới lúc đi ngủ. Ma Kết cực kỳ ngán ngẫm cái tiết mục này của Chúc gia, giống như đây là một bức màn để che mắt thiên hạ bởi vì người nhà họ Chúc nào mấy ai thật lòng muốn sum vầy, chung quy là giữ mặt giữ mũi cho mình mà thôi.
Bản thân Sư Tử sau khi nghe lý do kết thúc cuộc trò chuyện của mình với Ma Kết cũng thầm lắc đầu, chẳng thể tưởng tượng nổi khung cảnh Chúc gia mặt nặng mặt nhẹ ngồi với nhau trong một không gian đến hít thở cũng khó khăn suốt cả tiếng đồng hồ, không tình nguyện không khí gia đình căn bản là vô nghĩa.
~~~
Gió lớn bên ngoài thì vẫn chưa có dấu hiệu ngừng sớm, Cự Giải đang sống trong một chung cư cao cấp tầng 9, từ trên cao nhìn xuống mới thấy rõ được cơn gió điên rồ này đang cà̀n quét khắp thành phố X không nhân nhượng thế nào. Ở phòng của Cự Giải thì cô chỉ nghe tiếng gió hơi nặng một tí ngoài ra không mấy đáng lo gì cả. Thế nên khi Cự Giải đang tính mở tủ lạnh lấy bánh ngọt ăn đỡ buồn lại có điện thoại gọi tới, là mẹ cô ở nước ngoài.
Cự Giải chỉ vừa bắt máy, đầu dây bên kia mẹ cô đã khẩn trương lo lắng tình hình của cô bên này đang ở một mình thế nào. Bà vô tình biết chuyện khi đọc từ báo mạng về gió lớn bất thường, sợ Cự Giải xảy ra điều gì đó không hay.
Cự Giải biết mẹ mình có tính lo xa, vừa bóp mi tâm vừa trấn an bà rằng cô vẫn bình an vô sự mãi hồi lâu mới xoa dịu được vị mỹ nữ này an tâm. Trong lúc nói chuyên với mẹ, Cự Giải còn nghe được loáng thoáng tiếng bất đắc dĩ của bố mình liền phì cười, xem kìa một người mệnh danh bất khả chiến bại trên đấu trường lại phải chịu thua với người phụ nữ của đời mình.
~~~
Nằm trên sofa ngắm trần nhà mãi cũng chán, Nhân Mã bật dậy nghe âm thanh ù ù bên ngoài không khỏi buồn bực. Bình thường giờ này cậu còn muốn ra chạy bộ tập thể dục rèn luyện một chút, lần trước nói với mẹ Bảo Bình phải giữ vóc dáng cũng không phải cậu bịa đại lý do mà thật sự Nhân Mã khá để ý tới ngoại hình của mình. Nhưng hôm nay không thể ra ngoài Nhân Mã đành tập luyện thứ khác, cậu mở ngăn tủ lấy ra một quả bóng tưng vừa lòng bàn tay cùng theo một cây súng có đạn nhựa. Kế đó liền ném đập quả bóng xuống sàn để nó tưng lên lung tung, nó di chuyển tới đâu đồng tử Nhân Mã nhanh nhạy nhìn theo tới đó, đồng thời dùng súng đạn nhựa nhắm bắn quả bóng không hề đứng yên.
Pốc!
Đạn nhựa chuẩn xác trúng quả bóng lần một, tiếp đó lần hai và lần ba, Nhân Mã một phát hụt cũng không hề có.
~~~
Thiên Yết vừa cùng mẹ mình là Lý Trân Phương gọt trái cây xong, tính mang lên phòng để ăn với Thiên Bình thì bất chợt thấy chị gái ngồi bên bàn đang vẽ viết cái gì đó, tuy cửa phòng đang mở nhưng Thiên Yết vẫn vươn tay gõ hai cái để báo cho Thiên Bình biết sự có mặt của mình.
Thiên Bình nghe cửa gõ, xoay đầu nhìn ra lên tiếng:
-Vào đây.
Hình như những thứ cô đang làm cũng không có gì bí mật phải che giấu nên cứ để thẳng ra đó, Thiên Yết đặt đĩa trái cây xuống cũng quét mắt nhìn qua, mà nhìn rồi càng thêm mờ mịt.
-Chị làm gì vậy?
Trên bàn, vài mảnh giấy được Thiên Bình vẽ lên đường nét rất cổ quái, ký tự khó hiểu lại còn cảm giác khá u ám đáng sợ.
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
34 chương
303 chương
204 chương
3 chương
19 chương
73 chương