" Cự Giải, chào mừng đến chợ quỷ " Thiên Yết nói xong thì cười nhẹ, đưa tay ngoắc Cự Giải đang sững sờ phía trước. Nghe tiếng gọi của Thiên Yết, Cự Giải mới thôi lơ đãng do ngắm nhìn xung quanh. Khung cảnh chợ quỷ phi thường náo nhiệt, tiếng cười cười nói nói vang lên khắp nơi, thật sự không khác lắm với cảnh tượng phồn hoa của nhân giới. Chỉ khác là, nơi đây có đến tận mười mặt trăng đỏ tươi như máu. Những người họp chợ cũng mang hình dáng kì dị, thi thoảng lại vang lên vài tiếng gào rú cùng tiếng khóc thút thít đầy thê lương. Cự Giải đi đến bên cạnh Thiên Yết. Không biết khi nào, bên tay anh đã cầm một cây cờ chiêu hồn, phối cùng chiếc hồn đăng trên tay Cự Giải, thật giống một đôi hắc bạch vô thường. Cả hai đi thêm một đoạn ngắn, hàng quán của chợ quỷ đã hiện ra trước mắt, cực kỳ nhộn nhịp. Tuy khắp nơi đều là tiếng nói cười, nhưng kỳ lạ là Cự Giải dường như không nghe hiểu âm thanh họ nói. Lại thấy nét vui đùa trên mặt họ trông giả tạo vô cùng. Chợ quỷ đúng là một cái chợ thứ thiệt. Nơi đây cũng bán đầy đủ những thứ cần thiết, nhưng là dành cho người chết. Cự Giải liếc thấy một hàng quán ăn, ông chủ nơi đó nhìn qua cũng khá bình thường, trừ chiếc lưỡi dài quá cỡ đang quấy không ngừng nghỉ trong nồi nước sôi sùng sục. Đối diện cũng là một hàng quán ăn. Trên bàn bày đủ các phần cơ thể đang nhỏ máu tí tách. Một đám tiểu quỷ xúm lại tranh giành ăn ngon lành. Cự Giải rùng mình, quyết định không nhìn lung tung nữa, tập trung đi về phía trước. Thế nhưng càng đi, đường sá dần trở nên kì quái. Cự Giải cứ cảm thấy có ai đó dưới mặt đất đang nhìn chằm chằm lên đây. Biết đâu bất chợt sẽ có một cánh tay xương trắng hếu mò lên túm lấy chân cô bất kỳ lúc nào. Tôi nhìn sang Thiên Yết, quả thật không phải người thường, anh ta vẫn giữ một bộ dạng thật thong dong. Cự Giải dường như được tiếp thêm dũng khí, cô hít một hơi sâu rồi tiếp tục đi. " Dừng lại một chút. " , Thiên Yết đưa tay ra giữ lấy vai Cự Giải , " Sư Tử có nói cho tôi chỗ bán vũ khí, cũng gần đây thôi. Nắm lấy tay tôi. " Cự Giải ngờ nghệch làm theo lời Thiên Yết. Kể từ khi nắm lấy tay anh, cô liền nghe hiểu thứ ngôn ngữ ở Quỷ giới. Đã không hiểu thì thôi, một khi đã hiểu, Cự Giải chỉ muốn bịt chặt tai mình lại. Tiếng kêu gọi bán quần áo tẩm liệm, mũ liệm, vàng bạc giấy... thi nhau vang lên, như muốn nổ tung não cô. Cự Giải thoáng nhăn mặt. Bất chợt Thiên Yết dừng bước chân, Cự Giải không kịp đề phòng liền đâm sầm vào lưng anh. " Nhìn, đến rồi. " Cự Giải nhìn theo hướng Thiên Yết chỉ, liền thấy một gian hàng trưng bày đầy các loại vũ khí đủ mọi hình dáng và kích cỡ. " Sư Tử nói cho tôi biết, chủ cửa hàng này là một thương nhân thời chiến tranh. Sau khi chết thì ở đây buôn bán, vẫn chưa chịu đầu thai. " Cự Giải gật gù ra hiệu đã biết. Thiên Yết đi nhanh đến quầy hàng, đảo mắt tìm kiếm khắp nơi. Thấy có khách đến, lão chủ từ sau tấm màn rách bò ra. Chính xác là bò, vì dưới thân gã không có chân, chỉ có một chiếc đuôi rắn thật dài. Cự Giải liếc mắt liền biết người này thuộc Xà tộc, một trong các tiểu tộc. Dưới cằm gã có một chùm râu nhỏ, khi cười trông đặc biệt lưu manh. Bộ dạng hào sảng thoải mái nhưng lại khiến người khác thấy sâu không lường được Gã trông thấy bộ dạng Thiên Yết, nhìn thấy vật trên tay hai người thì mặt mày liền giãn ra, tươi cười tiếp đón " Mời vào mời vào, Bạch đại nhân... " , Hắn khom lưng cúi người cười hề hề chào Cự Giải, xong đó lại nhìn thấy vẻ mặt người lạ chớ gần của Thiên Yết, sửa giọng cho đúng rồi cũng cúi chào, " Hắc đại nhân " Cự Giải thầm rơi lệ trong lòng, không hiểu con rắn này nhìn thế nào lại bảo cô và Thiên Yết giống Vô thường quỷ. Lưỡi cô cũng đâu có dài đến vậy *. [ Bạch Vô Thường thường được miêu tả là người mặc đồ trắng và có lưỡi thè rất dài (theo quỷ thoại của mình ) vì trước kia ông chết do tự tử. ] " Hai vị đại nhân, chẳng phải tháng trước ta đã nói rồi sao, ta không đi đầu thai đâu. " Thiên Yết nhíu mày nhìn gã, đương lúc gã đang định lên tiếng thì lại nghe Thiên Yết nói tiếp. " Ta lần này đến là để xem vũ khí. " Gã chủ tiệm nghe thấy thế thì ánh mắt sáng lên, gã nhìn một lượt từ đầu đến cuối cả hai người. Thiên Yết lặp tức trừng mắt, đến lúc này hắn mới thỏa mãn dời tầm mắt. " Ở đây của chúng tôi có tất cả các loại vũ khí, từ to như đại chùy hay nhỏ như kim châm, nặng nghìn tấn hay mỏng như cánh ve...Không biết, các vị đại nhân muốn loại nào ? " " Thanh đao màu đen mà ngươi treo trên kệ đâu rồi ? " , Thiên Yết ngại nhiều lời, trực tiếp nói rõ yêu cầu. " À, cái này... " , Gã chủ lộ ra vẻ mất tự nhiên, " Thật ngại quá, đã có người mua mất rồi. " , Gã dùng tay áo lau lau mồ hôi. Thiên Yết nhìn gã chăm chăm, Cự Giải hơi hoang mang suy nghĩ, cây loan đao đó thiếu mất hắc trân châu chẳng khác nào một cây đao cùn không có vẻ gì đặc biệt, vậy mà vẫn có người để mắt đến ư ? Không biết người này chỉ đơn thuần là hứng thú... hay thật sự là có suy nghĩ khác. " Ai ? " , Thiên Yết hơi mất kiên nhẫn, anh cử động ngón tay. " À, haha ... Cái này... " , Gã chủ tiệm trông cực kỳ khó xử, gã lắp bắp, " Thật sự tiểu nhân không nói được đâu đại nhân à ! " Dường như Thiên Yết nhận ra vẻ mất tự nhiên trong lời nói của gã, mày kiếm thoáng giãn ra. Anh thì thầm vào tai Cự Giải, " Nhóc thấy sao ? " Cự Giải cảm thấy hơi thở ấm nóng quấn quýt quanh tai, nhanh chóng hiện lên một mảnh đỏ rực. Thế nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh như cũ. Cô nghiêm túc nói cho Thiên Yết phán đoán của mình, " Hắn nhận nhầm chúng ta là Vô thường quỷ, có sự e ngại và tôn trọng nhất định. Bản thân lại mang trên mình tội danh không chịu đầu thai, thế nên việc tiên quyết chắc hẳn phải là nịnh nọt chúng ta hết sức mới đúng. Thế nhưng... khi anh hỏi hắn lại ấp úng, chứng tỏ thật sự không thể trả lời. Theo tôi đoán, hẳn có liên quan đến người mua kia, chắc hẳn hắn đã ra lệnh lão chủ tiệm không được nói ra thân phận. " , Cự Giải nói một hơi dài, sau đó hít khí, nhỏ giọng nói tiếp, " Thân phận người kia chắc chắn không tầm thường. Ít nhất, khiến lão sợ hắn hơn anh. " Thiên Yết xoa cằm, ánh mắt toát nên vẻ thú vị. Anh thầm nghĩ trong lòng, Cự Giải so sánh như vậy, ắt hẳn là vì không biết được thân phận thật sự của anh. Cũng phải, nếu lão chủ biết anh là ai thì chắc hận không quỳ xuống kêu cha gọi mẹ, ngay cả tổ tiên chôn ở đâu cũng nói cho anh biết mất. Đương nhiên, đây là Thiên Yết nghĩ chứ cũng không thật sự nói ra. Thiên Yết gật đầu đồng ý với suy đoán của Cự Giải, chính anh cũng nghĩ như thế. Thế nhưng tạm thời không đoán được người đó là ai. Quỷ sai cấp cao ? Phán quan ? Hay Diêm Vương lão gia tử ? Thiên Yết mò tay vào trong túi áo, lấy ra một viên hắc trân châu đen, nhẹ nhàng đặt lên quầy. Không đợi lão chủ chạm vào, đã rất nhanh cất lại vào trong túi. Lão chủ trố mắt nhìn theo động tác của anh. Cằm há to đến nỗi có thể chứa một quả trứng đà điểu, đồng thời, cái lưỡi mỏng cũng đảo liên tục. " Thì ra là người có duyên. Thất lễ thất lễ, tiểu nhân có tội. " . Hắn nói rồi thở phì phò, phải lấy tay xoa xoa ngực một hồi mới có thể ổn định hơi thở. " Giờ thì nói cho ta biết ai là người mua đao được chưa ? " " Là... " . Lão chủ dường như khá rối rắm, một hồi lâu vẫn chưa dám nói ra cái tên này, chỉ khi thấy ánh nhìn bất mãn của Thiên Yết mới miễn cưỡng thốt ra : " Là Ngài ấy " " Ngài ấy ? " . Cự Giải có thể nghe ra giọng điệu run sợ của lão chủ. Cô vô cùng tò mò với người mà lão chủ tiệm đề cập. Không nói ra một cái tên, liệu bọn cô biết đi đâu tìm người đây ? Thế nhưng trái ngược với cô, Thiên Yết dường như đã biết người đó là ai. Anh nhíu mày thật chặt, hồi lâu vẫn chưa giãn ra. Cự Giải thầm đổ mồ hôi trong lòng, cô toan mở miệng hỏi thì Thiên Yết đã lên tiếng : "Đi thôi. " Cự Giải kéo góc áo anh, thì thầm nói nhỏ : " Nhưng hình như chúng ta vẫn chưa tìm được người. " Thiên Yết yên lặng vỗ đầu cô, nhanh chóng nắm tay kéo người đi. " Không lo, hắn tự sẽ đến tìm chúng ta. " /// Thiên Yết mở mắt choàng tỉnh, cả hai đã quay lại căn phòng nhỏ trong nhà Cự Giải. Thiên Yết nhìn xuống, thấy Cự Giải vẫn nằm im nhắm mắt, gối đầu lên gối mình, anh thầm cảm thấy không đúng. Cự Giải đáng lý ra phải tỉnh trước anh chứ nhỉ ? Tại sao đến giờ vẫn im lìm thế kia ? Thiên Yết cúi xuống, kiểm tra hơi thở của Cự Giải, không có nhịp đập, cả người mềm oặt. Anh vội bế cô lên phòng khách. Thiên Yết nắm lấy tay, miệng liên tục gọi tên Cự Giải. Không biết anh lấy từ đâu ra một cái chuông nhỏ màu đen tuyền. Anh để nó bên tai Cự Giải mà lắc lắc, vừa lắc vừa niệm chú. Qua một lúc, người trên sofa vẫn không có động tĩnh. Thiên Yết nhíu mày. Nhà Cự Giải vì để liên kết đến âm lộ dẫn đến Chợ Quỷ thì đã hoàn toàn đóng kín. Thiên Yết nhớ tới cây nến ở dưới nhà kho, nếu cháy hết nến mà hồn phách vẫn còn ở Quỷ giới thì sẽ phiền phức to. Không phải anh không thể trực tiếp đi đến đó đòi người, vì dẫu sao bọn họ cũng là người chủ động tiến vào địa phận của người ta trước. Bây giờ việc cần làm là phải đưa hồn phách của Cự Giải trở lại ngay, nếu để chậm trễ thì sẽ gây ra ảnh hưởng đến cơ thể. Đang lúc Thiên Yết vừa định quay lại đó một chuyến thì cửa chính được mở ra. Ánh trăng sáng chiếu vào, một bóng đen cũng theo đó mà luồn vào. " Ồ, đã xong chưa ? " . Bóng đen này chính là Sư Tử. Hắn nhìn thấy hai người đang ngồi ở bên sofa thì cũng nhanh chóng đi qua đó : " Gì...gì thế này ? " Sư Tử sững sờ nhìn Cự Giải, nói đúng hơn là nhìn thân xác của cô. " Không biết, không trở về được. " . Giọng Thiên Yết lạnh băng. Anh đã cảm thấy hối hận khi dẫn theo Cự Giải vào đó : " Tôi dự định sẽ xuống đó lần nữa, đem cô ấy về. " Sư Tử hơi nhíu mày ra vẻ suy ngẫm, song dường như nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt ngưng trọng, nghiêm túc nói với Thiên Yết. " Không được, đêm nay là đêm Bách quỷ dạ hành (*). Quỷ môn quan đóng cửa, không tiếp kẻ ngoại đạo. " (*) Bách quỷ dạ hành (百鬼夜行) là một truyền thuyết được lan truyền qua nhiều thế hệ Nhật Bản. Bách quỷ dạ hành có nghĩa là một trăm con quỷ cùng nhau tập hợp lại, đi diễu hành trong đêm thanh vắng nhằm hù dọa con người. Chúng thực hiện cuộc diễu hành này để thu lấy nỗi sợ hãi của con người, nhờ đó mà trở nên hùng mạnh hơn. Người xưa cho rằng nhìn thấy Bách quỷ dạ hành sẽ chết. Thiên Yết nghe xong cũng liền nhíu mày đầy suy tư. Anh đương nhiên biết ngày này. Đây là dịp lễ hội lớn nhất của Quỷ giới. Kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm. Hầu như tất cả những con quỷ nổi tiếng của Quỷ giới đều tham gia vào cuộc diễn hành này. Tất cả lối vào Quỷ giới đều đóng lại, nếu nói Chợ quỷ bình thường tiếp đủ tộc nhân của ba nghìn đại thế giới, thì hôm nay lại đặc biệt không chấp nhận có ngoại tộc xuất hiện ở địa phương của bọn họ, vào dịp lễ quan trọng thế này. " Không phải bình thường sẽ tổ chức vào dịp nguyệt thực à ? Hôm nay vẫn chưa đến ngày ấy mà ? " " Tên đó, ừm... là cái tên khó ưa đó đó, hắn nổi điên đòi đổi ngày tổ chức lễ hội sang vào ngày này hằng năm. Tôi cũng mới nghe được gần đây thôi. " Thiên Yết : ... Thế nhưng sau khi nghe Sư Tử nói là do người nọ đứng sau lễ hội này, trong lòng cũng yên tâm hơn đôi chút. Anh tin tên đó sẽ không làm hại Cự Giải, đối với hắn hoàn toàn không có lợi. Thế nhưng anh vẫn phải mau chóng đem linh hồn Cự Giải quay về. Nếu ở đó quá lâu, cơ thể chắc chắn sẽ ảnh hưởng ít nhiều. Thế nhưng dựa theo tình hình này, ngay cả anh cũng không thể quay lại Quỷ giới lần nữa. Nếu cưỡng ép mở một cánh cửa mà lẻn chạy vào, chưa kịp quay về thì đã gây ra náo loạn khắp các đại thế giới. Vì thế Thiên Yết đành cưỡng ép chính bản thân mình bình tĩnh chờ đợi đến khi mặt trời mọc. Khi ấy thì lễ hội chắc đã kết thúc. /// Cự Giải lúc ấy vốn dĩ đang theo sau Thiên Yết. Thế nhưng khi đi hết đoạn đường lúc đầu vào chợ, cô bỗng thấy bản thân dường như chạm phải một lớp màng trong suốt, dù làm thế nào cũng không thể bước qua được. Cô cứ thế đứng đó nhìn Thiên Yết chỉ cách mình có một đoạn, trong nháy mắt biến mất. Cự Giải ngẩn người, mình đây là bị kẹt ở đây rồi sao ? Cự Giải không dám tin, hết chạy rồi lại dùng tay xé rách bức màn, thế nhưng bức màng đó vẫn mảy may không động. Cô yểu xìu, ôm một bụng tức quay về. Cự Giải lần đầu trải qua tình trạng này, lại một mình ở loại địa phương này, tâm tình vừa sợ hãi vừa xen chút kích thích. Cô tin Thiên Yết sẽ quay lại cứu mình, bản thân tốt nhất nên ngoan ngoãn ở đây đợi anh. Thế nhưng theo bản năng, cô biết rằng mình không nên để lộ ra việc mình là con người ở nơi này. Thế là Cự Giải siết chặt ngọn hồn đăng chập chờn sắp tắt trong tay, thận trọng đi từng bước một. Cô muốn quay lại nơi bán vũ khí đó, thế nhưng không tài nào nhớ nỗi đường đi. Trong lúc đang do dự, Cự Giải cảm giác được một xúc cảm lành lạnh trơn tuột trên cổ tay. Cô lặp tức nhảy sang một bên, ánh mắt sa sầm nhìn kẻ "tập kích" trước mặt. Người vừa chạm vào tay cô là một người phụ nữ với mái tóc được vấn lên như thời xưa. Gương mặt trông thật xinh đẹp, nhưng lại có cảm giác có gì không đúng. Cự Giải chà xát bàn tay đang nổi lên tầng da gà, hoài nghi nhìn người phụ nữ lạ mặt kia. " Cô gái này, lễ diễu hành sắp diễn ra rồi, không được đứng ở đường cái đâu nha. Nhỡ đâu bị dẫm trúng thì sao ? " . Khi ả cất tiếng nói lanh lảnh, lộ ra hàm răng nhọn hoắc như cá mập, chiếc lưỡi không ngừng liếm tới liếm lui khoanh vòm miệng : " Không bằng đến quán ta ngồi một chút đi. " Cự Giải theo cánh tay ả chỉ, nhìn đến một quán ăn trang trí theo kiểu Trung Quốc xưa. Tòa nhà cũ này có bốn tầng, mỗi tầng đều treo một chiếc đèn lồng đỏ tươi, ánh nến bên trong đèn dường như không lay động theo gió, song vẫn chiếu sáng như cũ. Cự Giải âm thầm suy nghĩ, nhìn điệu bộ người này là một chủ quán bình thường đang chèo kéo khách, thế nhưng linh tính mách bảo dường như có điều gì không đúng ở đây. Cự Giải nhìn ả chủ quán một lượt, thấy gương mặt ả ta vẫn cương cứng vì nụ cười méo mó, quyết định liều một phen, nhấc chân đi lên tầng lầu cao nhất. Trong lúc đi, cô cố bắt chuyện với ả ta. " Xin hỏi, lễ diễu hành là... " " Cô nương không biết đến Bách quỷ dạ hành à ? " . Âm thanh ả hơi vút cao, ánh mắt lóe lên một tia sát ý. " Ồ...tất nhiên tôi biết, chỉ hơi ngạc nhiên vì dường như lễ hội tổ chức sớm hơn bình thường. " . Cự Giải nhanh chóng sửa miệng, tuyệt đối không thể bại lộ thân phận con người ở đây. " Vì năm nay là năm cuối cùng ngài ấy đứng ra chủ trì, nên thời gian tổ chức sớm hơn một canh giờ, cũng kéo dài hơn mọi năm một ngày." . Ả chủ cũng thu lại sát ý, giả lả cười, một bên bận bịu châm trà rót nước cho Cự Giải. ( Chỗ này Cự Giải cũng không biết lễ hội Bách quỷ dạ hành bị thay đổi ngày diễn ra, vì điều này không được ghi lại trong sách sử, thế nên ý Cự Giải là tại sao lại tổ chức sớm hơn ngày nguyệt thực, còn mụ chủ quán lại hiểu thành Cự Giải hỏi tại sao lại cử hành sớm hơn hằng năm một canh giờ. ) Cự Giải thầm cảm thấy mình nói bậy nói bạ, cuối cùng cũng trúng, may mắn không bị nghi ngờ. Hiện giờ cô đã biết mình bị vây trong hoàn cảnh nào. Xuyên suốt lễ hội Bách quỷ dạ hành, ngoại tộc không được phép đặt chân vào Quỷ giới, nếu bị phát hiện liền bị quỷ quái xung quanh ăn đến không chừa lại hồn phách. Cự Giải quyết định tạm thời trú tại nơi đây một lát, chờ trời sáng rồi tính sau. Trong lúc Cự Giải còn đang dáo dác nhìn xuống đường cái ngoài cửa sổ, một tiếng động nhẹ bên cạnh thu hút sự chú ý của cô. Cự Giải xoay sang nhìn, liền thấy một cô gái nhỏ tuổi, gương mặt trẻ con xinh đẹp, mặc một bộ quần áo tôn trung sơn màu đen, vạt áo thêu hoa bỉ ngạn đỏ tươi. Cô gái trẻ dường như không chú ý đến thực khách xung quanh lắm, cô nàng đặt xuống bàn một vật được bọc trong mảnh vải rách rưới. Theo đường nét xung quanh, Cự Giải có thể đoán được đó là một thanh kiếm ngắn, hoặc một thứ gì đó tương tự. Cự Giải lia mắt nhìn cô gái, lòng hơi ngạc nhiên. Cô có thể đoán ra cô gái này không phải là quỷ, cũng không phải là yêu, có thể giống cô, là một người sống. Thế nhưng cũng có chút không giống, đó chính là người này là một người sống sờ sờ, có đủ thân xác và hồn phách, chứ không phải giống Cự Giải, chỉ có mỗi linh hồn. " Thế nào mà không bị phát hiện ? " . Cự Giải hoài nghi. Không đợi Cự Giải suy nghĩ quá lâu, ả chủ quán đã mang theo thức ăn đặt trước bàn cô và cô gái trẻ nọ. Mùi thơm thức ăn lặp tức bốc lên, Cự Giải có thể nghe thấy tiếng bụng sôi sùng sục cùng đôi mắt sáng quắc của cô gái nọ. Cự Giải cũng cảm thấy đói, không hiểu làm sao, cô nhìn bàn thức ăn trước mặt liền cảm thấy thật thèm ăn. Cô nhấc đũa, gắp lên một khối thịt , đưa lên mũi ngửi một chút, dự định bỏ vào miệng. Thế nhưng, khi giơ đũa giữa chừng, Cự Giải liền cả kinh bỏ đũa xuống. Cô nhìn qua cô gái nọ, thấy người nọ đang vô cùng vui vẻ định nhấp một ngụm canh. Cự Giải không thèm suy nghĩ, cô lấy li rượu nhỏ trên bàn ném vụt qua, đụng trúng bàn tay cô gái nọ. Người nọ bị tập kích bất ngờ thì không kịp phản ứng, trên tay truyền đến cảm giác đau thì liền buông muỗng ra. Chén canh bị li rượu rơi trúng, nước canh sóng sánh chực đổ ra, liền thấy trong canh có một lớp váng dầu. Cô gái trẻ quay phắt sang Cự Giải, giận dữ nhìn cô. " Cô làm gì vậy ? " " Đừng ăn ". Cự Giải nhẹ giọng nhắc nhở, sau đó dùng khẩu hình nói một vài từ : " Là - thịt - người " Cô gái nọ sững sờ, liền dùng đũa chọc vào thức ăn, giơ ra ánh sáng kiểm chứng. Qua một hồi, thấy gương mặt cô nàng lúc trắng lúc xanh, bộ dạng chực chờ muốn ói. Cô nàng lấy trong tay áo ra khăn tay, lau mạnh vào tay, miệng, mũi của mình. Sau đó không thương tiếc vất luôn khăn ở đấy, ôm lấy hành lý của mình chạy thẳng qua bàn Cự Giải ngồi xuống. Cự Giải run run nhịn cười sau khi thấy một loạt hành động của người nọ. Cô gái trẻ vừa ngồi xuống liền không nhịn được mà nói với Cự Giải : " Cám ơn cô, nhưng làm sao cô biết cái đó là...ừm... thịt người vậy ? " " Khi nãy, tôi ngửi thấy mùi thịt thối. Còn nữa, cô nhìn chén canh này đi, ở dưới đáy có váng dầu, theo tôi đoán, có lẽ là mỡ người. Còn chén cơm này, tôi không chắc nó là cơm hay là giòi nữa ? " . Cự Giải chậm rãi lấy đũa khều mấy hạt cơm mập ú, thi thoảng còn bò quanh chén cơm của cô. " Còn về việc tại sao tôi biết nó là thịt người thay vì thịt động vật, là vì... Có lẽ tôi đoán ra được thân phận ả chủ quán." Cô gái trẻ tiếp lời cô. " Lúc ả chủ quán di chuyển, dưới thân ả có nước chảy róc rách, cũng để lại vết nước dưới sàn nhà. " " Thêm cả những chiếc đèn lồng ngoài cửa. Có phải là mỡ nhân ngư không ? " " Phải, dùng mỡ nhân ngư luyện thành nến, cháy mãi không tắt" . Cô gái trẻ từ tốn, khác hẳn với vẻ trẻ con khi nãy. " . Hai trăm năm trước, một cô gái trẻ trong làng nọ bị dân làng đem đi tế sống cho Thần Biển. Họ nhốt cô trong một chiếc lồng, thả xuống giữa biển, xung quanh lồng buộc thêm đá để cô không bị nổi lên. Cô gái nọ bị dìm xuống đáy biển, không lâu sau tắt thở, thế nhưng linh hồn không thể thoát khỏi chiếc lồng, trừ phi chiếc lồng bị phá vỡ. Cô gái nọ theo chiếc lồng trôi nổi, đến được thánh địa của nhân ngư. Cô cầu xin họ giải phóng cho cô, thế nhưng sau khi phá vỡ chiếc lồng, họ lại tiếp tục giam giữ hồn phách của cô.Họ dùng cô như một món đồ vật để giải trí. Họ hành hạ và làm tổn thương hồn phách của cô, khiến cô mãi mãi không thể siêu sinh. Thân xác của cô... bị bọn nhân ngư ấy thi nhau xâu xé. " " Nhân ngư... vốn dĩ chẳng hề thân thiện và hiền lành như sách sử đã ghi lại. " Cự Giải nhỏ giọng cảm thán. " Chuyện cô kể cũng là chuyện tôi được học trong sách vở. Thế nhưng chuyện sau đó, có lẽ cũng không đơn giản. " " Phải. Cô gái ấy sau khi bị tổn thương hồn phách, cuối cùng cũng bị vất bỏ. Cô chạy trốn đến Quỷ giới - nơi duy nhất thu lưu cô. Dùng hơn một trăm năm tu luyện, ổn định lại linh hồn. Sau khi có đủ sức mạnh, cô mở một quán ăn ở Chợ quỷ. Không biết dùng cách nào, cô ta dụ được đám nhân ngư năm xưa đến Chợ quỷ tìm vui. Dụ dỗ bọn họ vào quán ăn này, sau đó lột da, rút gân, ăn xương họ. Đèn lồng bên ngoài, có lẽ là do dùng mỡ của nhân ngư luyện thành. Da, vảy thì may thành quần áo, hàm răng biến dạng sắc nhọn do đã nhai nuốt phần lớn xương nhân ngư. Thịt họ... chắc hẳn là thành phần chính trong các món ăn mà ả ta bán suốt mấy năm qua. " Cô gái trẻ thở dài. " Thế nhưng tại sao đến lượt chúng ta thì ả lại đưa lên thịt người nhỉ ? " . Cự Giải nhíu mày, giọng chán ghét. " Sau đó một thời gian, để duy trì tiệm ăn, ả cũng thường xuyên dụ dỗ những tộc người khác vào quán, dùng lại cách cũ, lột da họ làm áo, lấy thịt họ để nấu ăn, cuối cùng lại nhai xương họ. " Cự Giải rùng mình, cô ý thức được bản thân mình đang tiếp xúc với một con quái ghê gớm cỡ nào. Bất chợt, một giọt nước rơi xuống má cô. Cự Giải đưa tay quệt lấy, đưa ra trước mặt nhìn, lại dùng mũi ngửi. " Nước biển ! " Cô gái trẻ lặp tức phản ứng, cô ngẩng phắt đầu nhìn lên trần nhà, liền thấy ả chủ quán đang dùng hai tay hai chân bám vào xà nhà, ngoẹo đầu hẳn ra sau, nhìn xuống họ mỉm cười. " Ánh mắt ả nhìn chúng ta giống hệt như khi cô nhìn thấy mấy món ăn khi nãy vậy. " . Cự Giải thật lòng nhận xét. [ Còn tiếp ]