" Chợ quỷ ?! "
Thiên Yết dường như ngạc nhiên thốt lên, vẻ mặt cũng tràn đầy nghi vấn.
" Phải, lần đó đi dạo chợ quỷ là thuận tiện nhìn thấy. Có lẽ vì hình dáng đặc biệt quen thuộc nên cũng nhìn lâu đôi chút. "
Thiên Yết nhíu mày trầm tư, Cự Giải không kiềm được liền nói ra điểm nghi vấn của mình.
" Khoan đã, chẳng phải Phệ hồn đao của Thiên Yết trước đây được phong ấn cùng anh ấy trong quyển sách này sao ? Thế sao bây giờ lại ở trong chợ quỷ được ? "
Sư Tử lắc đầu, biểu thị ngay chính bản thân hắn cũng chẳng thể biết được.
Nhìn thấy hành động của Sư Tử, lòng Thiên Yết dần rét run.
Việc này gần như không thể xảy ra được. Việc Phệ hồn đao cùng bản thân y đều bị phong ấn trong sách là sự thật. Không thể có chuyện Phệ hồn đao có thể chạy ra ngoài nhưng hắn thì không.
Đặt giả thuyết đêm Cự Giải mở phong ấn cho hắn, thuận tiện trong lúc vô tình giải trừ luôn phong ấn cho thanh đao, thế nhưng điều đó hoàn toàn vô lý, không thể nào xảy ra được, vì lần cuối thanh đao được Sư Tử nhìn thấy ở chợ quỷ đã là hai, ba năm trước.
Chợ quỷ cũng giống như Lang tộc, dòng thời gian đối với Nhân giới đều khác biệt. Nếu như hai, ba năm ở Lang tộc theo lời Sư Tử nói thì ở Nhân tộc chắc chắn cũng phải trải qua gần trăm năm tính theo thế giới con người.
Lúc đó Cự Giải, à không, ngay cả cha mẹ Cự Giải còn chưa chắc đã sinh ra hay chưa, thế thì lấy đâu ra Cự Giải để mà giải trừ phong ấn cho y ?
Điều này càng suy nghĩ càng mơ hồ, Cự Giải dường như cũng nghĩ giống thế, tâm trí đều vướng đầy thắc mắc . Nếu xét theo đúng giả thuyết trên thì hiện tại chắc chắn không thể xảy ra. Ngược lại, nếu hiện tại đang diễn ra như thế này thì điều giả thuyết kia sẽ hoàn toàn phi lý.
" Trừ phi... " - Cự Giải nhỏ giọng nói, ánh mắt không tự chủ được mà liếc sang Sư Tử - " Trừ phi thanh đao anh nhìn thấy không phải Phệ hồn đao, không phải thanh đao Thiên Yết đang tìm. "
Sư Tử dời mắt khỏi Cự Giải, hắn lấy tay điểm điểm trán, mắt nhắm hờ. Một lát sau mới từ từ ngẩng cái đầu vàng hoe của mình lên, huơ tay, giọng chắc nịch.
" Không thể nào. Ta không phải chỉ nhìn lướt qua nó, là nhìn rất chăm chú. "
" Lúc đó nó ra sao ? " - Thiên Yết hỏi, dường như muốn thông qua Sư Tử mà xác minh lại tin tức kia một lần nữa.
" Khi ấy nó bị treo trong một cửa tiệm bán vũ khí ở chợ quỷ. Thân đao bị vải trắng quấn lại nên ta không nhìn rõ lắm. Chỉ nhìn thấy chuôi đao. Các người nói xem, thiết kế của nó đặc biệt như vậy, ta e là tìm khắp thế giới, à không, khắp ba vạn thế giới này cũng chẳng có nổi cái thứ hai. Vì thế ta nhìn một lần lặp tức nhớ kĩ, nhìn lần hai chắc chắn không thể nào quên. "
" Thật sự rất giống hình vẽ trong sách sao ? " - Cự Giải lên tiếng
" Ta có thể thề bằng tính mạng của ta ! " - Sư Tử trầm giọng nghiêm túc
" Được, tôi hỏi cậu, khi cậu nhìn thấy chuôi đao, viên hắc trân châu khảm trên đó có màu gì ? "
" Hứ, anh hỏi thừa, hắc trân trâu đương nhiên là màu đe- " - Chưa nói hết câu, Sư Tử bỗng im bặt, ngay sau đó hắn lấy tay vò xù mái tóc của mình, sờ sờ cằm - " Không đúng nha ! Khi tôi nhìn thấy thì trên chuôi đao căn bản không có viên hắc trân châu nào cả, chỉ là một chỗ lõm vào ngay phần mắt rồng thôi. Cũng bởi vì nghĩ rằng đao là hàng rởm nên dù có vừa mắt tôi cũng không mua nó... Aizz, sao tôi lại quên chi tiết quan trọng này chứ ? "
Nghe Sư Tử nói xong, sắc mặt Thiên Yết xấu đi nhanh chóng. Y vươn tay vào trong túi lục lọi một hồi, sau đó lấy ra một viên hắc trân châu to bằng một đốt tay rồi đặt lên bàn.
Nhìn theo hành động của Thiên Yết, Cự Giải mở to mắt nhìn, Sư Tử vỗ thật mạnh vào đùi
" Ây da, thật sự là đao của anh à !? "
" Thà mong không phải thì hơn. " - Thiên Yết nhíu mày, một tia rét lạnh xẹt qua đuôi mắt
Thà mong không phải là vì, nếu Phệ hồn đao thật sự ở chợ quỷ thì điều này đã thầm khẳng định một suy đoán của Thiên Yết là đúng.
Mà nếu suy đoán này xảy ra, chắc chắn nó sẽ xảy ra theo hướng tồi tệ nhất.
" Tôi có điều muốn nói ... " - Cự Giải dè dặt, thế nhưng không đợi Sư Tử và Thiên Yết mở miệng, cô đã nói tiếp - " Có phải hay không, có ai đó đã giải trừ phong ấn cho quyển sách này trước cả tôi ? Mà lần giải trừ phong ấn đó hắn chỉ giải thoát cho Phệ hồn đao chứ không giải cho Thiên Yết ? "
" Hẳn không phải là không giải , mà là không thể giải "
Trên mặt Cự Giải liền xuất hiện tia mờ mịt, cô đang thầm cân nhắc xem hai điều trên có gì khác nhau thì đã nghe Thiên Yết thấp giọng cười nói, tuy cười nhưng ngữ điệu vô cùng nghiêm túc.
" Cự Giải, nói cho nhóc một bí mật, trên đời này ngoài em ra, không ai có thể giải thoát cho tôi. Em, là người duy nhất ! "
Cự Giải nghe xong liền cảm thấy quái quái, lỗ tai và mặt thật nóng, chỉ biết ho lớn dời đi sự chú ý. Thế nhưng dù ho thế nào cũng không xua được vành tai đang ngày càng nóng cùng gương mặt nghệch ra hết sức khó coi của Sư Tử.
Cuối cùng, Thiên Yết cũng chủ động xua đi không khí hết sức vi diệu này.
" Thế thì không tránh được, vẫn phải dạo chợ quỷ một chuyến vậy. " - Nói rồi, Thiên Yết toan đứng dậy rời đi thì liền nhận ra bàn tay đang níu lấy góc áo của y.
" Yết, anh định đi một mình sao ? " - Cự Giải giữ chặt lấy Thiên Yết, khiến anh không có cơ hội tách ra. " Khụ, suy cho cùng cũng là việc do tôi gây ra, tôi vẫn nên đi chung với anh thì hơn. "
Sư Tử đang nhai táo rộp rộp, đến đây thì dừng, anh di chuyển tầm mắt nhìn Thiên Yết, chỉ thấy Thiên Yết nhướn một bên lông mày, nhếch miệng hỏi
" Vì sao ? "
" Vì tôi cần phải chịu trách nhiệm với việc mình làm " - Cự Giải vừa nói vừa nắm chặt tay, mắt không kìm nén sự tò mò cùng phấn khích.
Nhìn thấy điều đó, gương mặt Thiên Yết mơ hồ tản ra một ý cười dịu dàng. Anh dùng tay xoa đầu Cự Giải, nghiêm giọng đề nghị
" Được, nhưng tuyệt đối phải nghe theo mọi điều mà tôi nói. "
Dường như chỉ chờ có thế, Cự Giải liên tục gật đầu, miệng thề thốt hàng loạt câu chắc nịch, Thiên Yết quyết định im lặng giả ngu, liền phối hợp theo Cự Giải vờ như bản thân thật sự tin lí do hết sức tùy ý của cô, thành công khiến Cự Giải thật cao hứng.
Sư Tử cảm thấy bản thân mình không thể nào theo dõi tiếp một màn này, liền lẳng lặng lùi sâu ra sau, đem sự hiện diện bản thân hạ thấp xuống hết sức có thể.
" Lúc đi chợ quỷ, ta cần nhóc chuẩn bị một số thứ "
--------
Khi chết đi, vong hồn thường sẽ đi về đâu ?
Số ít sẽ lang thang ở trần gian, hoàn thành những việc mình chưa thể làm khi còn sống.
Một số khác trực tiếp hóa thành quỷ, có lẽ là do chấp niệm quá nặng với cái chết của mình. Có thể là chết bất đắc kì tử, chết vì đói, chết vì tai nạn... Tóm lại là chết vì bất kì lí do gì quá đột ngột đến mức bản thân mình không thể chấp nhận được, từ đó hóa thành oán khí, giúp linh hồn hóa thành thực thể, biến thành quỷ.
Mà những thứ đó sẽ sống ở đâu ? Vì bản thân chúng là thực thể, không tồn tại dưới dạng linh hồn như ma, thế nên để tránh nhiễu loạn và nhầm lẫn giữa các giống loài tộc nhân khác, thượng đế nhất quyết tách bọn chúng ra, đem xuống lòng đất.
Từ đó, hình thành cái mà người đời gọi là Âm ty.
Thế giới này gọi là Minh giới, tồn tại song song với Nhân giới.
Vì cùng tồn tại song song nên giữa Minh giới và Nhân giới không bị ngăn cách bởi lãnh địa phong ấn, điều này giải thích vì sao chúng ta dễ gặp ma quỷ hơn là dễ gặp những người như lang tộc, miêu tộc...
Vậy, thế nào là lối vào Âm ty ?
Có nhiều người nói đã tận mắt nhìn thấy Âm ty, đó là nơi hoàn toàn cách biệt khác với thế giới con người.
Ở đó nơi nơi đều là nham thạch núi lửa nóng hổi, khắp chốn đều là ma quỷ hình thù gớm ghiếc cùng những tiếng la hết oán than như xé nát tâm can.
Đó là nơi không chào đón người sống, chỉ cần lỡ chân bước vào thì vĩnh viễn đừng bao giờ mong chờ được trở lại nhân gian.
Khi còn bé Cự Giải cũng thường nghe bà nội kể những câu chuyện về âm ty cho nghe. Bà nói, những cư dân ở nơi đó không biết lạnh không biết đói, họ có chấp niệm cực cao với thứ còn sống mà họ thích, như một đầu bếp trù nghệ tài ba, khi chết đi có thể nấu ăn liên tục từ ngày này sang ngày khác, thậm chí khi hết sạch thực phẩm, hắn có thể cắt từng bộ phận trên cơ thể ra chế biến. Nếu khi còn sống thích ca hát, khi chết đi nhất định cũng có thể hát từ ngày này sang ngày khác, đến mức cổ họng đau rát, lưỡi do hoạt động quá mức mà từ từ dài hẳn ra khỏi vòm họng.
Khi ấy Cự Giải liền hỏi bà nội, cớ vì sao những người này lại chấp niệm sâu như vậy ?
Bà nội liền cười cười dùng khúc hát ru quen thuộc dỗ dành Cự Giải vào giấc ngủ. Bà dịu dàng bảo với cô bé, đã là người thì ắt đều phải có chấp niệm, con người dùng chấp niệm để an ủi bản thân mình, khiến mình có thêm nghị lực sống, vì thế sinh ra chấp niệm không có gì phải xấu hổ cả. Thế nhưng quan trọng là, đến tận khi kết thúc, có ai có thể vì con hóa giải chấp niệm của mình hay không.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
493 chương
10 chương
13 chương
1558 chương