101 sủng vật tình nhân

Chương 15 : Hắn nói tôi thật ngu ngốc

Tôi đau khổ nói: "Đương nhiên. . . . . . Cũng không có!"Nói vừa xong tôi liền đỏ mặt. Người này đang làm cái gì a, vì sao đột nhiên hỏi tôi vấn đề quái lạ này! "Nếu không có, vậy cô có tư cách gì làm bạn gái của tôi!"Tả Qua nheo mắt, ném lon nước ngọt Dịch Lạp Quán ( tên tác giả) như ném tạ ra ngoài, trên con đường mênh mông truyền đến tiếng vỏ lon ‘leng keng’. "Ách. . . . . ."Tôi cắn chặt môi dưới, "Ý của anh là. . . . . . Nếu trên mặt tôi nở hoa, anh, anh sẽ làm bạn trai của tôi đúng không?" Ô nha a, mặt lại bắt đầu như bị đốt cháy ! (lời bộc bạch của tác giả : nữ chính ngốc nghếch hoàn toàn hiểu sai ý * đổ mồ hôi* . . . . . -_-#) Tả Qua nhìn chằm chằm tôi, tựa như thấy một quái vật chưa từng thấy . Tôi nôn nóng, đỏ mặt thúc giục nói : "Có phải không? Chỉ cần trên mặt tôi nở hoa, anh sẽ làm, bạn trai của tôi, có phải không?" Tả Qua xoay người đưa lưng về phía tôi, thâm ý nói: "Được, chỉ cần trên mặt cô thật sự có thể nở hoa ! Hazz!"Nói xong, hắn bước tới ánh mặt trời ấm áp , biến mất khỏi tầm mắt tôi. Bên cạnh sân bóng là hàng bạch dương xanh mướt, nhẹ nhàng lắc lư trong gió, yên tĩnh như biển rộng. Mà tôi kích động, lại mãnh liệt mênh mông. Chỉ cần trên mặt nở hoa. . . . . . Chỉ cần trên mặt nở hoa. . . . . . HOHO! Tôi giơ tay hoan hô, ở trong sân trường trống trải vừa chạy vừa cao hứng hét lên. Tả Qua, tôi nhất định sẽ khiến anh trở thành bạn trai tôi! Đột nhiên, chân của tôi không biết dẫm phải cái gì, mất thăng bằng ngã xuống. Tôi thề, khi mặt tôi đập về phía trước, cái mũi của tôi bị đè ép ! Máu mũi ấm nóng chen nhau phun ra! Tôi nắm cái mũi đang đổ máu bò lên tìm kiếm đầu sỏ gây nên chuyện này. Chỉ thấy một lon Coca Cola Dịch Lạp Quán quen thuộc lăn lộn trước mặt tôi . A a, oa oa a a! (≧◇≦) Trải qua một ngày một đêm trầm tư suy nghĩ, tôi rốt cục hiểu được không thể nở hoa trên mặt được. But ( nhưng), tôi có thể dùng bút màu vẽ lên mặt a, dù sao Tả Qua cũng không quy định là cấm vẽ lên mặt! Tôi là người trồng hoa. . . . . . . Tuy rằng hôm nay giống ngày hôm qua, tôi vẫn ngồi ở cái nơi tràn ngập các loại hương vị quái dị trong toilet, nhưng một chút tôi cũng không còn cảm thấy không vui, ngược lại cảm thấy bong bóng đủ mọi màu sắc đang bay quanh mình. Nhìn gương mặt đầy những bông hoa nhỏ trong gương con thỏ, tôi càng cười càng ngọt ngào. Hơ. . . . . . Nếu không phải vì cái múi bị ngã tới trớt da, không thể vẽ thêm ở tróp mũi cho OK, gương mặt đầy hoa này sẽ hoàn mỹ hơn a *cười ngây ngô* HOHO, nhanh lên thôi, vẽ thêm mấy đóa hoa, còn 5 phút nữa là tan học , đến lúc đó tôi đem bức tranh hoa này đi tìm Tả Qua, tôi không tin hắn còn có thể từ chối! Ngay lúc tôi đang nổi máu nghệ sĩ, một tiếng gào khiến tai tôi nổ tung: "Bối Lộ Lộ! Bạn học Bối Lộ Lộ -" Toi rồi. . . . . . Không xong! Tôi hoảng hốt, thiếu chút nữa ngã xuống ghế dựa. "Đầu trâu mặt ngựa"(Ông thầy này hung hãn tới khác thường, cho nên đây là biệt danh) sư tử Hà Đông rống: "Đi học không nghe giảng, vẽ gì lên mặt vậy hả? !" "Em. . . . . . Em . . . . ."Tuy rằng cúi đầu, nhưng tôi vẫn cảm giác được ngàn ánh mắt đang chiếu tới đây, nóng tới mức sắp nướng chín tôi thành bít tết luôn rồi ! -_-# "Đầu trâu mặt ngựa" đập bàn của tôi "Bang bang": "Đi! Lên trên bục giảng, để các bạn xem kiệt tác hơn nửa tiết của em." "Ách, thật xin lỗi thầy. . . . . ."Tôi cúi đầu đứng lên, gấp đến độ không biết làm sao, em nhất định sẽ nghe giảng, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." "Tôi nói em lên đó đứng đi! Nhanh chút đi lên!" " Đầu trâu mặt ngựa" đi về phía bảng đen, tiếp theo đập lên bục giảng ầm ầm, mỗi tiếng vang đều khiến lòng tôi run rẩy không thôi. "Tôi. . . . . ."Tôi co rúm người không nhúc nhích. Mẹ ơi, ai có thể cứu con đây? Cho con đứng trên đó với cái bộ dạng này, con thà chết còn hơn! ≧0≦ "Rốt cuộc em có nghe lời thầy không hả? Đáng chết -" “ Đầu trâu mặt ngựa" Bước chân dẫm xuống như pháo nổ vọt tới trước mặt tôi, sau đó túm canh tay tôi kéo đi. (≧◇≦) Ác quỷ! Thầy là ác quỷ - "Quay mắt về phía các bạn, ngẩng đầu lên!""Đầu trâu mặt ngựa"Lớn tiếng nói, "Để cho em biết hậu quả của việc không nghe giảng!" "Lão sư. . . . . . Tôi thật sự biết sai rồi. . . . . ."Tôi bất an nắm ống tay áo, hận không thể biến thành con sâu chui vào. "Em muốn bị phạt đứng sao? Hử? !""Đầu trâu mặt ngựa"Cầm thước dạy học gõ nhẹ lên vai tôi, "Các em học sinh như này, không học hành cho tử tế, chỉ biết làm những chuyện lung ta lung tung! Nhanh ngẩng đầu lên đi!" Tôi đỏ mặt, từ từ nâng đầu lên. Sau đó, tôi nhìn thấy ngàn gương mặt đang hóa đá. Ba giây sau. . . . . . Toàn thể cười phá lên! "Ha ha, oa ha ha ha! Mọi người xem cô ta kìa, làm gì vậy chứ? ! Lại có thể vẽ mặt mình thành như vậy. . . . . . Aha ha ha ha. . . . . . Cười chết tôi rồi. . . . . ." "Oa ha ha! Một kiệt tác thật kinh điển ! Tôi phải chụp mang về cho bà ngoại xem. . . . . . Để bà cùng cười. . . . . ." "A ha ha ha ha, ôi ha ha ha. . . . . . Thật là ngu ngốc, là đứa ngốc. . . . . ." . . . . . . Tiếng cười càng ngày càng lớn, ngay cả thầy giáo luôn luôn nghiêm túc. Cũng vừa dùng thước dạy học vỗ bàn giáo viên vừa ha ha ha phá lên cười. Bị nhiều tiếng cười như vậy làm cho sắp tắt thở, tôi thấy Tả Qua. Hắn nhếch miệng, con ngươi đen như đêm đen chợt lóe sáng, lộ ra nồng đậm chế ngạo cùng trào phúng. Tôi cắn chặt môi dưới, liều mạng kháng cự tiếng cười nhạo chói tai này. Tiếng cười duy trì được 2 phút, một tiếng chuông tan học thanh thúy vang lên! "Thích vẽ hoa lên mặt sao? ! Nếu thích như vậy, trước khi về nhà không cho phép rửa sạch!" "Đầu trâu mặt ngựa"Hung tợn trừng mắt nhìn tôi, mang theo sách giáo khoa rung đùi đắc ý ra khỏi phòng học. Mặt của tôi lập tức nhăn như ăn mướp đắng! Ngay lúc"đầu trâu mặt ngựa"Mới ra khỏi phòng học,"Loa lớn" nổi tiếng lớp tôi nhanh chóng lấy ra một cái máy khuếch đaị âm lượng từ trong gầm bàn, sau đó vọt tới hành lang phòng học hô to: "Mọi người mau đến xem a, kẻ trộm dép học sinh lớp 11 năm nhất nở hoa trên mặt! Tốc độ tốc độ, ngàn năm khó gặp, vạn năm khó cầu sự kiện nở hoa trên mặt, muộn một chút liền bỏ qua trò hay -" 1 phút! Thật sự chỉ trong 1 phút ngắn ngủi, học sinh lớp khác giống như gặp phải con thuyền của Noah trong đaị hồng thủy, bu đông vào lớp chúng tôi. Cửa phòng học, cửa sổ thủy tinh, đông nghìn nghịt. Mà tiếng cười trong miệng họ, vang lên có thể phá hủy toàn thế giới. Tôi hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, màng tai"Ong ong"Rung động. Tôi muốn chạy trốn, nhưng chân lại giống như mọc rể không thể nhúc nhích. Lúc này, Tả Qua chậm rì rì đứng lên từ chỗ ngồi, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười xấu xa, đi tới chỗ tôi. Trong nháy mắt, tất cả đều dừng lại, chỉ có Tả Qua đang đi tới gần tôi là đẹp nhất. Tôi nghĩ muốn vươn tay, nghĩ đến Tả Qua sẽ cầm nó sau đó mang theo tôi rời khỏi cái nơi này - Mặt hắn không chút thay đổi đi qua tôi, đi đến cửa phòng học. Lúc đi qua tôi, hắn lẩm bẩm một câu. Tuy rằng tiếng lẩm bẩm không lớn, tuy rằng bên cạnh ồn ào như vậy, nhưng tôi vẫn nghe được, hắn nói -"Thực, ngu, xuẩn!" A - tôi không muốn sống nữa! ~~~>O