“Cô cũng thích hoa hồng?” “Không thích.” Lương nặc lắc đầu: “Hoa hồng thích hợp với bạn của anh, không thích hợp với tôi, tôi ra xe trước đợi anh, anh nhờ mấy người bán hoa chọn giúp đi.” Lương Nặc không thèm đợi anh phản ứng mà đi thẳng ra xe ngồi, còn cẩn thận khóa cửa xe lại. Không lâu sau, Lương Nặc nhìn thấy Bắc Minh Dục đi ra từ cửa hàng hoa, khuôn mặt tỏ rõ sự vui vẻ, trên tay không cầm bất kỳ loại hoa nào, cô ngạc nhiên hỏi anh: “Anh không mua hoa à?” Bắc Minh Dục nhìn cô cười không nói gì cả. Lương Nặc tự nhắc bản thân mình, im mồm vào thì hơn, anh ta lại sắp lên cơn rồi.... * Ngày hôm sau. Toàn bộ tập đoàn Bắc Minh như thay đổi, như được thổi vào một luồng gió tươi lành, tất cả các nhân viên với sắc mặt rất vui vẻ, làm việc hăng say. Lý Tranh Diễn nói: “Cậu đúng là điển hình cho kiểu người chỉ cho phép người khác vui vẻ khi mình vui vẻ!” “Thế thì làm sao?” Bắc Minh Dục ngước lên cười: “Tôi thích thế.” “Đúng rồi, cậu bảo tôi đi điều tra nguồn gốc những bức ảnh kía, tôi chạy khắp nơi lật tung cái đất Hải Thành này nên cuối cùng....” “Nói vào trọng tâm đi.” “Trọng tâm đó là những bức ảnh đó đến từ một thám tử tư nhân.” “Thám tử?” Ánh mắt Bắc Minh Dục tỏ rõ sự tò mò, anh đang suy nghĩ xem kẻ nào rồi quay ra nói với Lý Tranh Diễn: “Xem ra gan cũng lớn đấy, dám thanh thiên bạch nhật theo dõi vợ tôi.” “Người ta đương nhiên là to gan lớn mật rồi”. Lý Tranh Diễn ném cho Bắc Minh Dục một cái nhìn có chút trách móc: “Hắn ta hai ngày trước đã đi Hà Lan rồi, bây giờ không biết đang ăn chơi nhảy múa ở đâu nữa, làm gì đợi đến lúc chúng ta tìm đến hắn ta làm phiền.” Bắc Minh Dục im lặng. Rõ ràng trong chuyện này có người đứng đằng sau giật dây. Anh đang định nói gì đó thì điện thoại Lý Tranh Diễn vang lên: “Tôi là Lý Tranh Diễn đây.” “Cái gì?” “Được rồi, tôi biết rồi.” Tắt máy xong, Lý Tranh Diễn nheo nheo mày, hai mắt cũng nheo lại ti hí, cười cười nhìn Bắc Minh Dục: “Bắc thiếu gia, có một tin tốt và một tin xấu muốn nói cho cậu, cậu muốn nghe tin nào trước?” Bắc Minh Dục nheo mày lườm anh ta:“ Tin tốt.” “Đổng Hàn Thanh bị người ta đánh, bây giờ vẫn đang ở trong viện bó bột.” “Đúng là một tin tốt lành.” Bắc Minh Dục ngả người ra phía sau ghế, cảm thấy tâm trạng không tới nỗi nào, cười cười hất hàm: “Thế còn tin xấu?” “Tin xấu chính là....Nặc Nặc đúng lúc đó đang ở cùng anh ta.” “Cô ấy bị thương rồi?” “Không hề không hề, có điều....” Bắc Minh Dục nheo mày lườm Lý Tranh Diễn vẻ không kiên nhẫn: “Cậu có thể nói liền một mạch được không hả?” “À, đó là Đổng Hàn Thanh vì là bảo vệ Nặc Nặc nên mới bị thương, theo thông tin được truyền đạt lại thì, mấy tên du côn đó vừa nhìn thấy Lương Nặc thì tỏ rõ sự sợ hãi, cho nên nhìn có vẻ như....” “Nhìn giống như tôi sai người đi đánh anh ta?” Bắc Minh Dục cười chế nhạo: “Còn tưởng đó chỉ là một con mèo con, hóa ra lại là một con hổ đấy, thích vờn nhau à? Không ngờ hắn ta lại muốn chơi trò này!” Lý Tranh Diễn cười: “Hay đi cạnh bờ sông thì kiểu gì chả dính ướt! Cũng đáng đời cậu, người ta IQ còn cao hơn cả cậu đấy....” “Cút...” Cùng lúc đó, Lương nặc đang từ phòng bệnh thường đi ra, bàn tay cô bị xước sát một chút, bôi thuốc vào sau đó cuộn miếng gạc mỏng vào là không sao, không có gì nghiêm trọng, cô vội vàng đi tới 1 phòng bệnh khác, nhìn thấy Đổng Hàn Thanh nằm trên giường bệnh phải bó bôt, đột nhiên cô thấy vô cùng áy náy. “Thành thật xin lỗi anh Đổng, nếu không phải vì cứ tôi thì chân anh đã không bị thương nghiêm trọng thế này.” “Không sao, cũng không được tính là nghiêm trọng, mưới mấy hai mươi ngày là không sao.” Đổng Hàn Thanh khẽ cười ấm áp nhìn cô: “Hơn nữa những người đó rõ ràng là nhằm vào tôi mà, nói đúng ra thì là tôi làm liên lụy tới cô, xin lỗi Nặc Nặc.” “Tôi....” Lương Nặc vốn dĩ muốn nói quan hệ hai người không tới nỗi thân thiết để anh gọi tên cô như thế, nhưng hình thấy anh ta bị thương như vậy, những lời muốn nói cứ nghẹn lại trong cổ họng, cô đổi chủ đề câu chuyện: “Anh báo cảnh sát chưa? Để tôi báo giúp anh nhé, để họ điều tra, bắt những người đó lại, xem xem rốt cuộc ai muốn đối phó anh.” “Không cần đâu, tôi lờ mờ có thể đoán được ai làm chuyện này rồi.” “Là ai?” Lương Nặc vội vàng hỏi: “Tôi làm liên lụy tới anh, bị thương nghiêm trọng thế này, đến lúc đó tôi nhất định sẽ làm chứng cho anh, anh không phải sợ, pháp luật rất công bằng, những tên xấu xa đó nhất định phải nhận sự trừng phạt!” “Tôi không sợ phải đối mặt với những kẻ có thế lực, mà là....” Anh ta nhìn Lương Nặc rồi đột nhiên bỏ lửng câu nói, sau cùng chỉ thở dài một tiếng, nói giọng bất lực: “Cũng có thể những kẻ đó đánh nhầm người rồi.” “Sao có thể thế được!” Lương Nặc nắm một tay thành nắm đấm đấm vào tay kia: “Tôi nghe thấy họ gọi cả tên anh rồi, anh không phải lừa tôi, có gì anh cứ nói thẳng đi, anh Đổng, chúng ta cũng được coi như là bạn bè đã cùng nhau vượt qua hoạn nạn.” “Thôi bỏ đi, cũng có thể là do anh ấy hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta, về nhà chỉ cần nói rõ với anh ấy về chuyện này cho anh ấy hiểu là được.” “Ý của anh là....người thuê người đánh anh là Bắc Minh Dục?” Lương Nặc hai mắt tròn xoe không muốn tin vào những gì cô nghĩ. Đổng Hàn Thanh khẽ cười có chút hơi tự ti và xấu hổ: “Lần trước cũng đã có người cảnh cáo tôi là đừng có làm phiền, bám lấy vợ người khác rồi, nhưng lúc đó tôi cũng không chú ý lắm, vậy mà không ngờ, chồng cô lại có tính chiếm hữu lớn như vậy, chịu không nổi bên cạnh vợ mình xuất hiện một người đàn ông khác.” Lương Nặc bống nhiên nhớ lại lời nói Bắc Minh Dục lần trước, rằng chỉ không bao lâu nữa cô sẽ không gặp lại Đổng Hàn Thanh nữa. “Khốn nạn!” Lương Nặc phẫn nộ đạp chân xuống đất: “Anh Đổng, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nói chuyện rõ ràng với anh ta, bây giờ hại anh phải nằm trên giường bệnh thế này, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi....sau này, tôi nhất định sẽ giữ khoảng cách với anh, sẽ không đem lại cho anh thêm phiền phức nữa.....” “Đâu có, thực ra hôm nay tôi tìm tới cô là muốn hỏi xem tại sao cô lại từ chức, lại còn từ bỏ hạng mục của tôi nữa.” Mắt Lương Nặc đỏ hoe lên, lắc lắc đầu: “Tôi mang thai rồi, người nhà muốn tôi nghỉ ngơi dưỡng thai, cho nên tạm thời tôi sẽ dừng lại mọi công việc, có thể qua một thời gian nữa tôi cũng sẽ bảo lưu việc học trên trường, thật sự xin lỗi anh Đổng.” “Gọi tôi là Hàn Thanh!” Đổng Hàn Thanh có chút bất ngờ nhìn vào phần bụng cô, cười vui vẻ: “Chúc mừng cô, sắp được làm mẹ rồi.” “Hàn Thanh, anh nghỉ ngơi đi nhé, tôi sẽ giúp anh tính sổ với anh ta.” Lương Nặc nói xong liền rời đi, Đổng Hàn Thanh liền nói với theo: “Nặc Nặc...thôi bỏ đi, tôi không sao cả....” Nhưng Lương Nặc đã đi xa rồi, nhìn theo bóng dáng cô khuất dần, Đổng Hàn Thanh nhìn xuống chân đang phải bó bột, khẽ nhếch mép cười khó hiểu. Lần trước cô cũng đã từng tới tập đoàn, vì vậy lần này cũng rất thuận tiện, dưới sự hướng dẫn của mấy cô lễ tân, cô đi thẳng tới thang máy đi lên tầng cao nhất của tòa nhà – văn phòng của Bắc Minh Dục mà không gặp phải bất kỳ sự cản trở nào. Lúc cô đẩy cánh cửa mở ra, nhìn thấy Liễu Tiêu Hàn nhìn cô hơi bất ngờ sau đó cười rất tươi: “Hi, Nặc Nặc, lâu quá không gặp, có nhớ anh không vậy?” “Ha ha.” Lương Nặc cười lạnh lùng: “Có nhớ.” “Nụ cười của em chả thật chút nào!” Lý Tranh Diễn vẫn cái điệu cười muôn thuở nhìn cô nói, rồi thấy cô đi thẳng tới trước mặt BẮc Minh Dục với bộ dạng như chuẩn bị đi hỏi tội: “Đổng Hàn Thanh hôm nay tới tìm tôi, muốn hỏi tôi về việc tại sao tôi từ chức, nhưng lúc chúng tôi vừa đi ra ngoài liền có một đám lưu manh côn đồ bao vây, rồi xông lên đánh chúng tôi, anh có biết chuyện này không?” “Cô đang chất vấn xem có phải tôi cho người đánh hắn ta?” Lương Nặc rất bình tĩnh nhìn anh: “Mấy hôm trước anh có nói sẽ rất nhanh Đổng Hàn Thanh sẽ không tới tìm tôi nữa, bây giờ anh ta đang nằm trên giường ở bệnh viện, đúng là không thể đến tìm tôi nữa, vậy nên, thiếu gia, tôi muốn biết, rốt cuộc người đứng đằng sau việc này có phải anh không?” “Nếu tôi nói không phải cô có tin không?”