Khi Lương Nặc về tới phòng, cô cảm thấy bầu không khí có gì đó không được bình thường, cô lần mò tới chỗ công tắc, bật đèn lên, liền nhìn thấy ngồi trên giường là một người đàn ông, đột nhiên lùi người hai bước, lấy tay vuốt vuốt ngực, nhìn Bắc Minh Dục với ánh mắt trách móc: “Sao anh không bật đèn cũng không lên tiếng? Dọa em sợ chết khiếp!” “Dọa cô sợ chết khiếp?” Bắc Minh Dục từ từ quay người lại, cười như không cười nói: “Gan cô to như thế? Tôi làm sao có thể dọa chết cô chứ?” Vụng trộm với người đàn ông khác, còn dám đưa nhau về tận cửa nhà như thế, gan có mà bay lên trời rồi. “Gan em to thế? Ý gì vậy hả?” Lương Nặc bĩu môi, đem túi xách móc lên tủ đồ, sau đó chuẩn bị đi vào nhà tắm để tắm: “Mẹ em gọi điện tới nói rằng không thấy chị em đâu, đến hộ chiếu cùng với một số tiền cũng biến mất, Minh Dục, anh có thể giúp em tra xem rốt cuộc chị ấy đã đi đâu không?” Ánh mắt Bắc Minh Dục đột nhiên chuyển sang sắc thái nhìn buồn chán, ảm đạm. “Tôi phát hiện giờ cô sai tôi làm việc gì cũng đều thuận tay thuận miệng lắm rồi.” “Hức hức, làm gì có chứ.” Lương Nặc cười cười hai tiếng, nói với anh giọng làm lành: “Sắc mặt anh không được tốt cho lắm, có cần uống chút gì đó không, em đi chuẩn bị giúp anh.” Bắc Minh Dục nhìn cô cười lạnh lùng: “Đúng là hiếm gặp, cô còn thấy sắc mặt tôi không tốt.” “Sao tối nay anh tỏ ra bí hiểm kiểu gì lạ vậy?” Lương Nặc lấy tay đặt lên trán anh, nhìn anh với vẻ hoài nghi xen lẫn chút lo lắng: “Có phải hôm qua bị ngộ độc thực phẩm ảnh hưởng cả lên đầu không? Để em gọi bác sỹ kiểm tra lại giúp anh.” Cô bỏ bộ đồ ngủ trên tay xuống, chuẩn bị cầm lấy điện thoại thì một bàn tay cứng như thép ôm chặt lấy eo cô, lôi người cô trở lại, nằm trên giường, một cơ thể to lớn đè lên người cô. Đôi môi anh bao phủ lên đôi môi cô, một thứ âm thanh nghe không rõ ràng trong hơi thở gấp được phát ra: “Tôi thấy cô còn có tác dụng hơn cả bác sỹ đấy. ” Hơi thở đặc hữu của đàn ông từ cơ thể anh cùng với vị thuốc chỉ có thể cảm nhận được từ môi anh truyền sang cô, Lương Nặc vùng vẫy một lát, nhưng những hành động đó của cô chỉ làm cho những hành động của Bắc minh DỤc càng trở nên thô lỗ. Anh ấn hai tay cô xuống gối, ánh mắt lạnh lùng: “Nhìn xem, cô còn thích những hành động lỗ mãng của tôi hơn là những cử chỉ nhẹ nhàng, đúng như vậy không?” Lương Nặc cảm thấy anh hôm nay rất khác lạ, cô thất vọng giơ chân lên đạp khẽ vào anh: “Anh đang nói cái gì thế à? Không hiểu anh đang nói gì nữa, đứng dậy, người anh nặng quá thể....” “Cô đúng là mất hứng thật đấy!” Bắc Minh Dục chằm chằm nhìn cô, không quan tâm tới những lời cô vừa nói mà tiếp tục làm những điều anh ta muốn, Lương Nặc cố đẩy cơ thể cường tráng đang đè trên người mình ra, nhưng không có kết quả gì, cô chỉ có thể nói: “Thả tôi ra....anh quên là còn đứa bé à?” “Đứa bé?” Bắc Minh Dục một tay nắm lấy cằm cô: “Nếu không có sự cho phép của tôi, cô tưởng là cô có thể mang thai à?” “Aaaaa....” Cơ thể dưới cô truyền đến một cơn đau nhức, hai bên tai ù hết cả đi, cô cũng không kịp nghĩ xem những lời anh nói rốt cuộc có ý gì, sự phản kháng chống cự của cô không đem lại kết quả gì, cô chỉ có thể yên lặng nằm đó, cắn chặt môi đợi anh hành sự xong. * Khi Bắc Minh Dục rời căn nhà lớn về căn gác nhỏ của anh lúc đó cũng đã gần 2 giờ sáng, vừa về tới phòng mình, anh ho không ngừng, vội vàng gọi vú Hà đem qua một ít thuốc ho, vừa bôi vừa uống một lúc sau mới đỡ. Tiếp sau đó anh gọi điện cho người phụ trách phòng camera của căn biệt thự, anh bảo họ gửi toàn bộ video quay bên ngoài cánh cửa sắt tối nay cho anh. Không lâu sau đó, toàn bộ video được gửi đến, anh cắt lấy đoạn Đổng Hàn Thanh và Lương Nặc ngồi trong xe, sau đó gửi cho thư ký Tôn, truyền lệnh: “dùng thời gian ngắn nhất có thể để điều tra cho tôi người đàn ông trong video là ai.” Rốt cuộc thì anh muốn xem xem, ai chê cuộc đời này dài quá mà dám quyến rũ người phụ nữ của Bắc Minh gia. Có điều, anh cũng có thể cảm nhận được rằng từ trước tới nay Lương Nặc chỉ có một người đàn ông là anh, nếu không phải vậy, anh thề, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho đôi gian phu dâm phụ này. Nghĩ tới đó, anh lại cảm thấy đầu nặng trình trịch, cố gắng xoay đầu sang hai bên vài cái để lấy lại sự tỉnh táo. Anh đã từng cưới hai người vợ, một người thì bị anh dọa làm cho phát điên, còn một người nữa thì không thể nào chịu được sự nghiêm khắc của anh cũng như sự dạy dỗ quá nghiêm ngặt của Bắc Minh phu nhân, cuối cùng đã chọn cách nhảy lầu tự sát, anh không muốn một thảm kịch tương tự sẽ lại xảy ra. Anh không muốn lấy Lương Nặc. Sau đó.... * Khi Lương Nặc tỉnh dậy cô cảm thấy toàn thân đau ê ẩm, đặc biệt là chỗ đó, nhớ lại sự việc đêm qua, cô không thể không suýt xoa: “Bắc Minh Dục, anh đúng là điên rồi.” Cô cố gắng suy nghĩ xem có phải mình đã làm sai điều gì khiến anh ta tức giận không. Trong đầu hiện ra toàn bộ sự việc diễn ra ngày hôm qua, cô tự nói với bản thân mình: “Bắc Minh Dục anh ta có thể do áp lực công việc quá, chứ cô chỉ vô tình làm cho anh ta bị ngộ độc chứ cũng không phải cố ý, vậy mà anh ta lại làm thế này để phục thù cô.” Về tới trường học,cô liền nghe thấy Liễu Tiêu Hàn đang nói với Kỷ Sênh những lời oán trách: “Tớ đã nói rồi là không thích cậu ta rồi, nhưng sao trên đời lại có người mặt dày tới thế không biết?” “Xảy ra chuyện gì vậy?” Lương Nặc tò mò hỏi. Liễu Tiêu Hàn vừa lẩm bẩm gì đó vừa bước xuống khỏi giường, mò tới thùng giác bới bới rồi giơ lên: “Nặc Nặc, cậu xem, có một thằng nhóc khóa dưới ngày nào cũng đứng ở cửa nhà ăn tặng hoa cho tớ, tớ đã nói thẳng với nó là không thích nó rồi nhưng nó cứ nhất quyết tặng bằng được mới thôi!” “Thế thì cậu đừng đi nhà ăn đó ăn cơm là được mà!” Kỷ Sênh lắc lắc đầu: “Cái tên đó như kiểu có tai mắt khắp nơi ấy, không kể Tiêu Hàn đi đâu cậu ta đều tìm cách để gặp mặt.” “Ha ha....” Lương Nặc cười trêu chọc, chớp chớp mắt: “Tiêu Hàn, hay là cậu kiếm lấy một anh đóng giả làm bạn trai cậu, như vậy chắc mới có thể dập tắt được ý định của cậu nhóc học khóa sau kia!” Mắt Liễu Tiêu Hàn sáng lên như được thức tỉnh: “Đúng rồi, Nặc Nặc, sao tớ thấy đầu óc cậu gần đây thông minh thế nhỉ? Chắc chắn là được anh Minh Dục làm cho minh mẫn hơn rồi đúng không? Ha ha...tiết lộ một chút xem nào....có phải anh ý lúc trên giường đáng yêu lắm không?” Lương Nặc đột nhiên nhớ tới những gì thô tục, lỗ mãng anh ta làm tối qua với cô, liền qua ra đánh nhẹ vào người Liễu Tiêu Hàn cái tội trêu cô: “Có mà ngược lại ấy!” “Làm...Làm gì tới mức ấy?” Liễu Tiêu Hàn há hốc mồm vẫn vẻ trêu chọc: “Tội nghiệp khuôn mặt xinh đẹp của bạn tôi....” Lương Nặc nói qua loa vài câu rồi hướng ánh nhìn về phía Kỷ Sênh, cô phát hiện tuy là Kỷ Sênh đang nghe hai người nói chuyện nhưng ánh mắt thì chả có chút tinh thần nào, đồng tử mắt cũng không tập trung vào một cái gì cụ thể, rõ ràng là đầu cô đang treo trên cành cây, chỉ thỉnh thoảng đá qua đá lại vài câu trong câu chuyện của hai người. “Kỷ Sênh, buổi chiều cậu có bận gì không? Chúng ta đi tới điện hoa đào đi, tương truyền rằng ở đó có một cây ước nguyện vô cùng linh nghiệm.” “Cây ước nguyện?” Kỷ Sênh cười cười với thái độ bất cần: “Nếu tin thì đương nhiên là linh nghiệm, không tin thì sẽ chẳng có gì cả, thôi bỏ đi, bà cô này hôm nay chả có tinh thần, mà cũng chả tin vào mấy cái thể loại ước với chả nguyện đó.” “Tương truyền này có tới mấy trăm năm rồi ấy, đi đi mà....” Lương Nặc cầm lấy cổ tay Kỷ Sênh lắc qua lắc lại không chịu bỏ ra, Kỷ Sênh bĩu bĩu môi, còn chưa kịp từ chối thì Liễu Tiêu Hàn liền thêm vào, cười cười: “Nặc Nặc, có phải là cậu muốn đi để ước chồng cậu sẽ luôn khỏe mạnh để làm chuyện đó cho hiệu quả đúng không?” “Vớ vẩn!” Lương Nặc quay ra ném cho Tiêu Hàn cái nhìn tức giận: “Toàn nghĩ những cái linh tinh thôi.” “Đi đi mà Kỷ Sênh, hiếm thấy cậu ấy muốn đi ước nguyện gì gì đấy, coi như hội mình đi cùng cậu ấy thôi, nói không chừng chúng ta còn rút được quẻ gì đó, có thể hỏi hỏi xem đường tình duyên thế nào, ha ha....” Điện hoa đào nằm ở vùng ngoại ô của thành phố, có thể ngồi tàu điện ngầm khoảng hai tiếng là đi thẳng tới nơi, trên đường đi, ba người họ nói nói cười cười, thời gian qua đi thật nhanh, nhưng trước lúc chuẩn bị tới nơi, chuông điện thoại của Kỷ Sênh vang lên. Kỷ Sênh rút điện thoại ra đang định ấn nút nghe thì Lương Nặc để ý thấy khi cô nhìn thấy số điện thoại hiện trên máy ánh mắt cô bỗng lóe lên sự tuyệt vọng nhưng không thật rõ ràng, cô liền tắt máy đi, nói rất bình thường: “bọn quảng cáo đúng là phiền phức thật đấy, ngày nào cũng gọi bao nhiêu cuộc như thế mà không thấy chán!” “Thì người ta cũng muốn tìm kiếm, mời chào khách hàng mà.” Liễu Tiêu Hàn nói: “Nhưng cũng phải nói là bọn mình ngốc đi, ở đâu yêu cầu điền số điện thoại là điền lung tung hết cả!” Lương Nặc cũng nói thêm vào một hai câu nhưng trong đầu cô luôn nghĩ về số điện thoại kia, sao cô cảm thấy có gì đó rất quen, hình như....đã từng nhìn thấy số điện thoại đó ở đâu rồi.