Nụ cười trên môi người nhân viên phục vụ không hề giảm, ánh mắt nhìn Ngô Mộng Dao có vẻ khinh khi: “Xin lỗi cô, Châu phu nhân bây giờ không còn là thành viên VIP của cửa hàng chúng tôi nữa rồi, xin hỏi cô còn có thẻ hội viên nào khác không ạ? Nếu không có thì sẽ không được giảm giá, phiền cô trả toàn bộ số tiền in trên hóa đơn.” “Tôi....” Ngô Mộng Dao lúng túng nhìn Ngô Đồng và nhân viên bán hàng: “Tôi cứ tưởng cô ấy là khách VIP ở đây.” Ngô Đồng không hề có phản ứng gì, anh ta chỉ rút thẻ ngân hàng ra đưa cho người nhân viên, lạnh nhạt nói: “Cô còn thích cái gì nữa thì mua luôn một thể đi, rồi từ nay về sau đừng tới quấy rầy tôi nữa.” Ngô Mộng Dao nghe thấy câu nói đầu tiên của Ngô Đồng thì cười tươi như hoa nhưng câu sau đó vừa dứt, cô ta liền tắt nụ cười trên môi, đột nhiên rụp mặt xuống, rồi không nỡ tha cho anh ta nói: “Anh yêu, có phải em đã làm sai chuyện gì khiến anh tức giận đúng không?” Nếu anh không thích Lương Vân thì từ lần sau em sẽ không nhắc tới cô ta nữa, đừng rời xa em mà...em thực sự rất yêu anh! “Yêu tôi hay yêu tiền của tôi?” Ngô Đồng cười hếch một cái, rút trong túi ra bao thuốc lá, lôi ra một điếu châm lên, hít một hơi dài, ngậm đầy một mồm khói rồi từ từ phì vào khuôn mặt đang cúi gằm của cô ta, làm cho Ngô Mộng Dao rất muốn ho nhưng lại cố nhịn. Ngô Đồng vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Ngô Mộng Dao, nói: “Xem này, rõ ràng là không thích tôi hút thuốc nhưng lại cứ cố nhịn, nhìn cái mặt muốn ho mà không ho được kìa? Có phải rất khó chịu đúng không? Ngoan, rời xa tôi rồi, tới lúc đó cô muốn ho thế nào thì ho nhé.” Ngô Mộng Dao nước mắt cá sấu không ngừng rơi xuống, bám chặt lấy cánh tay của anh ta nhất định không chịu rời, năn nỉ: “Em thực sự yêu anh! Em không thấy khó chịu....Anh nói cho em biết, em không tốt chỗ nào em sẽ sửa, chúng ta đừng chia tay có được không?” “Cô cái gì cũng không tốt, ha ha!” “Vậy....tại sao...tại sao tối hôm đó còn....còn....” “Còn lên giường cùng cô?” Ngô Đồng lạnh lùng vừa hút thuốc vừa nói, giọng điệu không một chút khách sáo: “Thực ra hôm cô đi cùng Lương Vân đấy không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cô đoán xem lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là gặp ở đâu?” “Ở đâu?” Ngô Mộng Dao hỏi nhưng vẫn khóc mếu máo. “Ở phía ngoài chính khu trung tâm thương mại này, lúc đó cô đang tiếp thị đồ uống nước giải khát.” Ngô Mộng Dao giật bắn người nhìn anh ta: “ Nước giải khát?” “Nói thực lòng, tôi chẳng có hứng thú gì mấy cô sinh viên, mấy em ấy nhìn cứ ngây thơ đơn thuần, tinh khiết quá, không phải món ăn ưa thích của tôi, có điều cô là ngoại lệ, có biết tại sao không?” Ngô Mộng Dao đờ đẫn người ra lắc đầu: “ Tại sao?” “Bởi vì, cô là bạn học của chị dâu tôi, Anh Bắc cưới một cô vợ, có đưa đến gặp mấy anh em tôi, mấy anh em đều cảm thấy rất mới lạ, đúng khi đó tôi lại gặp cô đứng nói chuyện với chị dâu, tôi liền muốn chơi đùa chút chứ tôi không có tình cảm gì với cô cả. Ngoan, bây giờ chúng ta giải tán trong hòa bình tôi còn có thể có chút vật chất gọi là bù đắp cho cô, còn nếu vẫn muốn quấy rầy tôi thì....haha.” Ngô Mộng Dao há hốc mồm rồi nói: “Hóa ra là vì cô ta!!” Chẳng trách Ngô Đồng lần đầu tiên gặp Ngô Mộng Dao đã lôi cô ta lên giường, sau đó còn quan tâm, chiều chuộng cô ta hết sức chu đáo, làm cô ta tưởng như mình đang ở trong một giấc mơ vậy.... “Cô xem đi, xem còn thích bộ nào nữa thì cầm ra đây, tôi thanh toán hết cho.” “Không!” Ngô Mộng Dao không muốn thoát ra khỏi giấc mơ này: “Không biết tại sao anh đến bên em nhưng em thật lòng yêu anh....cầu xin anh, đừng rời xa em.” “Đừng có rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt.” Ngô Đồng đẩy mạnh cô ta ra, đang định đi ra ngoài thì đúng lúc đó nhìn thấy Lương Nặc cùng hai người bạn thân đứng ở cửa với thái độ có vẻ sốc khi vừa nghe những lời anh ta nói. Ngô Đồng cười he he chào hỏi Lương Nặc: “Chị dâu, chào chị!” Lương Nặc không làm sao để hiểu nối thế giới nội tâm của Ngô Đồng, lần đầu gặp mặt anh ta trước mặt Bắc Minh Dục anh ta khá lạnh lùng, chỉ chú tâm vào việc chính, không hề có thái độ hoặc hành động gì quá đáng, lần sau gặp mặt anh ta kiêu ngạo như một tên cường đạo, còn lần này thì xấu xa giống một tên khốn nạn vậy. “Chào anh.” “Hình như cô ta từng ăn cắp bản thiết kế của chị, lại còn đưa ảnh của chị và anh Bắc lên mạng xã hội, chị dâu, chị muốn em xử lý cô ta thế nào ạ?” Lương Nặc cảm thấy người đàn ông này thật nguy hiểm, cô vội vàng lắc đầu: “Đều là quá khứ rồi, bây giờ trong trường cũng không còn những lời bàn tán xì xèo nữa, anh không cần xử lý cô ấy nữa.” Thủ phạm chính là Lương Vân mà cô còn chẳng muốn nói đến nữa là Ngô Mộng Dao – dù gì cũng là người bạn cùng phòng hai năm trời. Ngô Mộng Dao nhìn thấy Lương Nặc, không còn cái giọng ngạo mạn lần trước nữa mà giả bộ tiến gần tới trước mặt Lương Nặc tỏ vẻ hết sức đáng thương: “ Nặc Nặc, là tớ sai rồi, là tớ xin lỗi cậu, là tớ vô ơn vô nghĩa...cậu nói với Ngô Đồng giúp tớ, rằng tớ thực sự yêu anh ấy, bảo anh ấy đừng rời xa tớ được không?” Lương Nặc lùi về phía sau hai bước trước hành động của cô ta: “Đây là chuyện tình cảm của hai người, không liên quan gì tới tôi.” Kỷ Sênh cũng kiên quyết lắc đầu nhìn Ngô Đồng: “ Nếu anh đã gọi Nặc Nặc là chị dâu thì hãy quản cho tốt người phụ nữ của anh, đừng để cô ta tới làm phiền chúng tôi nữa!” Cô ta bán rẻ bạn bè không thương tiếc, giò lại còn giả bộ đáng thương. “Vâng, chị dâu.” Ngô Đồng quay ra nhìn Ngô Mộng Dao với ánh mắt hằm hằm, cảnh cáo: “Đừng có mà tới quấy rầy chị dâu tôi nữa, tôi nói giải tán là giải tán. Mấy bức ảnh trên giường cô của tô vẫn còn giữ đấy, nếu không chịu nghe lời, tôi sẽ đem chúng dán khắp làng cô cho cô xem.” Ngô Mộng Dao khóc như trời long đất lở, nấc hết cả lên nhìn Ngô Đồng: “Sao anh có thể đối xử với em nhẫn tâm như thế?” “Tôi còn thích bị người khác mắng là cái đồ độc ác như lang sói. ” “Không có anh em sẽ chết mất....” Ngô Mộng Dao tuyệt vọng nói, Ngô Đồng nhún vai chẳng vấn đề gì: “con gái sống chết vì tôi nhiều lắm, chào mừng cô trở thành thành viên trong số đó.” “Em chết thật cho anh xem.” “Ha ha....” Ngô Đồng bảo nhân viên cửa hàng lôi cô ta ra ngoài, không làm ảnh hướng tới những khách hàng khác, bỗng chốc Lương Nặc cảm thấy anh ta vô cùng nguy hiểm, nhìn vào ánh mắt Ngô Đồng cô cảm thấy rất sợ hãi, Ngô Đồng lấy tay vuốt tóc rồi đi khỏi cửa hàng. Về tới căn biệt thự, Lương Nặc vẫn thấy lòng thấp thỏm không yên, văng vẳng bên tai cô vẫn là câu nói của Ngô Mộng Dao: “Em chết thật cho anh xem.”Bắc Minh phu nhân cũng cảm giác thấy tình cảm Lương Nặc và Bắc Minh Dục có gì đó không bình thường. Sáng ngày hôm sau. Lương Nặc vẫn còn say trong giấc ngủ liền nhận được điện thoại của Kỷ Sênh, giọng cô có chút run rẩy: “Nặc Nặc.... Tớ nói với cậu một chuyện, cậu....cậu đừng sợ nhé!” Trong lòng Lương Nặc có sự đoán biết, gật đầu nói: “Xảy ra chuyện gì rồi?”“Ngô Mộng Dao...cô ấy nhảy lầu rồi.” Lương Nặc lấy tay bịt miệng lại, trong lòng thấy đau thắt: “Tình hình cụ thể thế nào?” “Tớ nghe nói cậu ta mặc một chiếc váy cưới đi tới tầng thượng của công ty Ngô Đồng, miệng luôn mồm nói yêu cầu Ngô Đồng đến gặp, Ngô Đồng kiên quyết không gặp vì nghĩ cậu ta sẽ không dám nhưng...kết quả....” “Kết quả cô ấy nhảy thật?” Trong đầu Lương Nặc hiện lên tất cả những hình ảnh của bốn người họ trong vòng hai năm qua, nước mắt cứ thế rơi không ngừng: “Kỷ Sênh, nếu hôm qua chúng ta giúp cô ấy nói với Ngô Đồng, có phải cô ấy sẽ không chết?” Kỷ Sênh ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Tớ gửi cho bố mẹ cậu ấy một khoản tiền, thôi coi như là trọn tình bạn bè.” “Hóa ra, cô ấy thực lòng yêu Ngô Đồng.” Lương Nặc nói. Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc. Nơi xảy ra sự việc Ngô Mộng Dao nhảy lầu là công ty của Ngô Đồng, như vậy đã thu hút sự quan tâm của rất nhiều người, lại thêm những đối thủ cạnh tranh kinh doanh, cho nên tin tức được lan truyền một cách chóng mặt, trên mạng hàng dài bình luận đều mắng Ngô Đồng là tên công tử lăng nhăng phụ tình. Hôm đó cha mẹ Ngô Mộng Dao cũng đã vội vàng kịp có mặt ở Hải Thành. Họ ôm thi thể Ngô Mộng Dao khóc hết nước mắt, đứa con gái ngoan ngoãn xinh đẹp của họ không còn nữa, nhất định phải bắt tên thủ phạm phải đền mạng, cho dù phía cảnh sát luôn khẳng định rằng Ngô Mộng Dao tự sát, nhưng Ngô Mộng Dao trước lúc chết mặc váy cưới, nên tất cả mọi người đều nghĩ rằng do Ngô Đồng phụ bạc Ngô Mộng Dao.