Chú Trương tim như co thắt lại, hết sức bất ngờ, quay ra vội vàng cầu xin: “Thiếu gia, tôi đã làm việc ở Bắc Minh gia hơn mười năm rồi, thật sự thì không phải tôi cố ý muốn tạp tin đồn nhảm, thiếu gia làm ơn cho tôi thêm một cơ hội... ” Lương Nặc cũng nói tiếp vào, hết sức thành khẩn cầu xin: “Là lỗi của tôi, là tôi năn nỉ chú ấy nói cho tôi biết những sự việc đó, xin anh đừng đuổi việc chú ấy, thiếu gia, cầu xin anh, chú Trương thực sự vô tội, chú ấy không phải tự dưng mà nói đâu.” “Cầu xin tôi?” Bắc Minh Dục cười lạnh lùng: “Cô lấy tư cách gì để cầu xin tôi?” Anh ghét nhất là nghe thấy người trong nhà Bắc Minh nhắc tới hai người phụ nữ đó. Lương Nặc đơ người ra vài giây suy nghĩ sau đó ngẩng cao mặt lên kiên quyết, rồi cầm lấy bàn tay to lớn của anh chỉ vào bụng mình: “Đứa trẻ, tôi đang mang trong mình đứa con của anh, nếu anh không đồng ý với tôi tôi sẽ đi tìm Cô, Cô nói với tôi rồi, tôi phải giữ trạng thái vui vẻ không được kích động hay tức giận, chú Trương cũng không làm việc gì kinh thiên động địa, Cô nhất định sẽ đồng ý với tôi.” Cô tỏ ra hế sức kiên định cứng rắn như kiểu không gì có thể làm lay chuyển được. Bắc Minh Dục không ngờ được rằng chính mình là người tạo nên cái sự ảo tưởng về việc mang thai của cô, và cô thì lại dùng cái thai để quay ra bắt nạt anh.“Trừ một tháng tiền lương.” Anh lỗ mãng giật tay mình về, quay ra phía cửa xe nhìn vườn hoa cách đó không xa, lạnh lùng ra lệnh: “Lái xe.” Chú Trương thở phào nhẹ nhõm, nhìn hai người với vẻ biết ơn: “Cảm ơn thiếu gia, cảm ơn thiếu phu nhân.” Chiếc xe lái ra ngoài cánh cổng sắt, từ từ hướng về phía trung tâm thành phố - nơi có nhiều trung tâm thương mại và khu mua sắm nhôn nhịp nhất Hải Thành. Suốt quãng đường, Bắc Minh Dục đa phần hướng ánh mắt của mình ra phía bên ngoài cửa xe, Lương Nặc đã mấy lần muốn làm hòa, hóa giải không khí có phần căng thẳng nặng nề nhưng đều không có cơ hội Thôi bỏ đi. Dù gì thì anh ta cũng đã nghĩ rằng mình cậy lúc có con mà nũng nịu, kiêu căng, thôi thì cứ làm như anh ta nghĩ đi, thì làm sao nào? Chiếc xe đỗ trên đường trước cửa của trung tâm mua sắm, sau khi hai người xuống xe, chú Trương liền lái xa tới bãi đỗ xe gần đó, Bắc Minh Dục nhìn cô rồi quay đi ngạo mạn bước thẳng về phía trước nhưng cố ý bước đi thật nhanh, tới khi thấy cô cũng đi nhanh nhằm theo kịp anh nhưng mãi vẫn tụt lại phía sau thì anh liền đi chậm lại thở hổn hển. Cứ như vậy, lúc nhanh lúc chậm, nhưng Lương Nặc lại không phát hiện ra, cô tức giận, liền giơ chiếc túi xách chỉ định nhứ nhứ về phía anh thôi, cứ ngỡ khoảng cách giữa hai người không gần, nhưng cái túi đột nhiên đập vào lưng anh rồi rơi xuống đất. Lương Nặc sợ quá, mặt trắng bệch ra, vội vàng giơ hai bàn tay ra che mặt, chỉ dám he hé nhìn anh qua kẽ tay, rồi mãi không nghe thấy lời trách mắng của anh, cô tò mò mở to mắt, dang rộng những ngón tay ra nhìn anh xem phản ứng của anh thế nào Kết quả.... Ngoài chiếc túi đang nằm im dưới đất, cô chả thấy người đâu nữa. Lần này cô tức giận thực sự, giẫm giẫm chân xuống đất, mắt đỏ lên: “Bắc Minh Dục, anh đúng là đồ khốn, chỉ biết bắt nạt tôi thôi...rõ ràng đồng ý đi với tôi mà bây giờ người biến đi đâu rồi không biết!” Trên tâng hai của trung tâm mua sắm, Bắc Minh Dục đang đứng ở cửa thang máy, trên tay cầm một cốc trà sữa, hướng mắt xuống phía tầng một nhìn rõ ràng hình ảnh cô đang giậm giậm chân tức giận, đồng tử mắt sâu đen nhánh, nhưng lại giống với màu đen của viên đá than thỉnh thoảng sáng lấp lánh. Nhếch đôi môi mỏng lên, uống một ngụm trà rồi không một tiếng động tiến tới gần chỗ cô mà cô không phát hiện ra. Lương Nặc tức giận liền lôi trong túi xách ra một chiếc thẻ tín dụng, cười lạnh lùng: “Đồ xấu xa như anh, đã thế lại còn khó phục vụ, được, hôm nay tôi sẽ quẹt hết số tiền trong thẻ này cho anh xem, cho anh tiếc đứa ruột ra nhé!” Nói xong cô đi thẳng lên tầng ba, tâng chuyên bán trang phụ nữ. Nhân viên bán hàng nhìn thấy Lương Nặc, trên tay có đeo chiếc nhẫn đã quý màu xanh to đùng, mắt liền sáng lên, nhiệt tình lại gần hỏi cô có cần tư vấn giới thiệu về một số sản phẩm mới tinh xảo, Lương Nặc gật đầu nói: “Được, tôi muốn xem bộ trang phục nào đẹp nhất, thời thượng nhất và cũng đắt nhất của cửa hàng các cô.” Nghe thấy vậy người nhân viên bán hàng cười tươi như hoa, dần cô tới một dãy treo toàn đồ của các hàng nổi tiếng, Lương Nặc tùy ý cầm lấy một bộ đồ thiết kế theo phong cách phương tây màu xanh nhạt, ướm ướm thử vào người cảm thấy cũng được, lại cầm lấy một chiếc khăn mỏng. Kết cục chỉ hai thứ đồ mà giá lên đến hơn 10 vạn nhân dân tệ (tầm hơn 300 triệu). Làm bằng vàng chắc? Đột nhiên cô thấy thật đắt, cô xót số tiền ấy, đúng lúc đang định treo bộ đồ tây màu xanh nhạt lên giá thì ở đâu vang tới một giọng nữ rất quen thuộc, với cái ngữ điệu lanh lảnh, kiêu ngạo: “Nặc Nặc, sao em lại ở đây?” Lương Vân đang khoác tay Châu Thụy đi đến, đi bên cạnh còn có Ngô Mộng Dao. Ngô Mộng Dao nhìn đông nhìn tây như đang tìm kiếm gì đó, hồi lâu không thấy sự có mặt của Bắc Minh Dục thì liền nở một nụ cười đầy mưu mô. “Tôi đến mua quần áo.” Hôm trước Lương Vân cô ta đã bị bẽ mặt tại chính hôn lễ của mình, hơn nữa cô cũng đã có được tư cách tham gia cuộc thi thiết kế, vì vậy cô chẳng còn lý do gì để mà muốn tranh cái với Lương Vân. Bắt đầu tới lượt Ngô Mộng Dao, cô ta chỉ bộ đồ đang mặc trên người Lương Nặc rồi ra vẻ ngạc nhiên nói: “Bộ đồ cô đang mặc tôi nhìn thấy ở một cửa hàng nhỏ cách trung tâm thương mại này không xa, giảm 50%, giá mới có hơn 1000 tệ, tôi thấy chất lượng cũng chả ra làm sao nên cũng không thấy ai mua, cô nên mua vài bộ chất lượng mà mặc, như thế cũng mới xứng với chồng cô chứ?” Lương Nặc thở dài thờ ơ nói: “Cô nhìn nhầm à? Bộ đồ tôi đang mặc được gửi từ Pháp về, là hàng đặt đấy, của một nhà thiết kế nổi tiếng, nếu cô nhìn thấy ở đâu có giống bộ thế này thì chắc chắn đó là hàng giả.” “Hóa ra...là vậy à!” Sắc mặt cô ta có chút biến đổi, lúng túng nói. Ánh mắt Châu Thụy luôn nhìn vào gương mặt Lương Nặc – không chút phấn trang điểm mà để mặt mộc tự nhiên, rồi lại hướng mắt nhìn người phụ nữ đang khoác tay mình, trang điểm cả lớp phấn nhìn đủ màu sắc. Từ lần trước khi nhìn thấy Bắc Minh Dục hôn cô, trong lòng anh ta luôn cảm thấy khó chịu, lúc trước còn cứ nghĩ cô phản bội anh ta, đi kết hôn với một lão già bệnh tật nhưng không ngờ, sự thực lại ngược lại, chồng cô là một chàng trai không những trẻ khỏe mà hơn anh ta về mọi mặt: quyền thế, tiền tài, tiếng tăm,.... Lương Vân trong lòng chỉ muốn mắng cho Ngô Mộng Dao một trận, cố tỏ ra bình thường nhìn Lương Nặc cười: “Chồng em đâu? Em đi mua đồ mà chồng lại không đi cùng xách đồ cho à?” “Anh ấy có việc.” Lương Nặc chẳng thèm nhìn họ, chỉ trả lời khi họ hỏi, rồi lại hướng mắt vào những bộ trang phục trên trên giá, tiếp tục chọn đồ. Ngô Mộng Dao thấy khe hở liền tận dụng cơ hội chọc ngoáy: “Anh ấy có việc thật hay là bỏ rơi cô rồi? Nặc Nặc, không phải tôi nói cô đâu, cô nói xem địa vị của cô cũng không thấp nhưng con mắt của cô thì chẳng ra làm sao cả, kể cả bộ đồ đang mặc trên người, tuy là hàng đặt được gửi từ nước ngoài về đấy nhưng mặc lên người cô nhìn như hàng chợ ấy, riêng về mặt này tôi thấy cô nên nhìn chị Lương Vân mà học tập. Lương Nặc về cơ bản không muốn quan tâm để ý tới những lời nói của cô ta, nhưng nhìn cô lại lại thích mắc bệnh cơ hội, cố tình hạ thấp bản thân để nịnh nọt, tâng bốc Lương Vân, lại còn tỏ vẻ ta đây, cô từ từ ngẩng đầu lên nói: “Ổ, con mắt tôi không biết chọn đồ, nhưng cô nhìn lại bản thân xem, những thứ hàng hiệu đắt tiền có được đều là dựa vào đàn ông mà cố, như vậy thì con mắt cô sẽ hơn tôi à?”Ngô Mộng Dao cứng họng, trong giây phút đó mặt biến sắc hận thù. “Tôi vào nhà vệ sinh, mấy người cứ từ từ chọn đồ nhé.” Lương Nặc mồm nói chân bước đi, chẳng thèm quay ra nhìn họ. Những người nhân viên bán hàng đứng đó nhìn Ngô Mộng Dao với con mắt khác lạ, khinh bỉ, Ngô Mộng Dao cảm thấy bản thân như bị bóc mẽ, mặt liền đỏ lên. Châu Thụy cũng bỏ tay Lương Vân ra tỏ vẻ không vui: “phụ nữ đi mua đồ lại cứ thích soi mói người khác thế này à?” Lương Vân sắc mặt có chút biến đổi, thanh minh:“Không phải vậy, Mộng Dao cô ấy...lần trước trong buổi hôn lễ cô ấy bị Ngô thiếu gia tát cho một cú trời giáng vẫn chưa nguôi giận, có phần không can tâm, chứ em có muốn làm khó gì Nặc Nặc đâu.” “Khó khăn lắm mới có thời gian đi mua sắm cùng em, đúng là bị các người làm cho mất cả hứng.” Châu Thụy lạnh lùng nói: “Anh vào nhà vệ sinh một lát.”Nói xong, anh ta quay người bước đi. “Châu Thụy.” Lương Vân gọi với theo, tức giận lấy tay đập đập lên tủ bày đồ ở cửa hàng rồi lại quay ra đẩy người Ngô Mộng Dao: “Cô cứ nói linh tinh cái gì thế không biết? Giờ thì hay rồi, chồng tôi bị cô chọc tức bỏ cả đi rồi.” Điều làm Lương Vân lo lắng đặc biệt đó là trong nhà vệ sinh còn có Lương Nặc. Ngô Mộng Dao thấy mình bị oan nói: “Là chị bảo em sỉ nhục Lương Nặc còn gì?” “Cô còn nói?