Sau khi nói xong, hai mắt linh động của Khả Khả chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào anh. Hơi thở trong xe dường như bị trì trệ lại. Bắc Minh Huân không nói gì nhưng “tinh” một tiếng, tiếng cửa xe bị khóa lại vang lên bên tai Khả Khả, sau đó, cô liền nhìn Bắc Minh Huân đè cô xuống, cô lập tức muốn né đi, nhưng phía sau đã không có đường lùi rồi. Hai mũi chạm vào nhau, hơi thở yếu ớt của họ hòa vào nhau. Khả Khả lẩm bẩm: “Anh...anh muốn làm gì....” Vừa mới dứt lời, một bàn tay được đặt lên đỉnh đầu cô. Lúc này cô giống như một con mèo được vuốt ve nhẹ nhàng, nhưng sao mà Khả Khả lại cảm thấy bàn tay đó như nặng ngàn cân, mông cô từ từ trượt xuống một chút, chẳng bao lâu cả cơ thể nhỏ bé của Khả Khả như đang nằm cả ra ghế. Cô nhìn vào ánh mắt ngây thơ và trong trẻo của anh. “Đồ ngốc!” Đôi môi đỏ hồng của anh mấp máy rồi nói ra hai từ, nhưng không nghe ra sự vui mừng hay tức giận trong đó. Ngay sau đó, bàn tay đang đặt trên đầu cô đột nhiên đổi hướng, anh cầm lấy dây thắt an toàn thắt lại cẩn thận cho cô, sau đó trở về ngồi đúng vị trí của mình, một loạt các hành động được thực hiện như đã có sự tính toán từ trước, khi Khả Khả bừng tỉnh thoát khỏi những hành động của anh thì cô lại thấy anh trở về với thái độ lạnh lùng. “Chỉ là thắt dây an toàn thôi mà, có cần phải run như thế không?” Khả Khả đần người ra, trả lời lại: “Ai...ai bảo anh đột nhiên tiến lại gần sát như thế!” cô gãi gãi đầu rồi lại thử hỏi: “Không từ chối em coi như anh ngầm đồng ý rồi nhé? Em đến tới ba, nếu anh không nói gì, thì coi như anh thừa nhận là bạn trai em!” Bắc Minh Huân chỉ để ý tới lái xe mà chẳng quan tâm tới cô. Khả Khả lấy hết dũng khí, bắt đầu đếm. “Một.....” “Hai.....” nói xong, cô mím mím môi, nhắc nhở: “Chỉ còn một lần nữa thôi, nếu không nói gì thì không còn cơ hội nữa đâu đấy, ba!” Cô nói với tốc độ nhanh dần và cuối cùng thốt ra từ ba, nói xong, cô thở phào một tiếng, không hề cho Bắc Minh Huân có thời gian mở miệng, nói xong, trong đầu cô đang tự cười thầm rồi nói: “Thực ra em sớm đã biết trong lòng anh ngàn vạn lần muốn ở bên cạnh em rồi!” “Sự tự tin của em đúng là lớn thật đấy!” ............. Những ngày hai người được ở cùng nhau, Khả Khả cảm thấy vừa ngọt ngào vừa đau khổ. Thỉnh thoảng cô có những tất xấu nhưng anh đều bao dung với cô, thế nhưng một khi về tới nhà, ngày nào cũng là học tập, lại học tập. Những câu hỏi trong những đề thi, bài kiểm tra mà cô không biết càng ngày càng ít đi. Cô có cảm giác xúc động muốn khóc cả đi. Bắc Minh Huân ngày nào cũng đưa đón cô đi học, thỉnh thoảng lại gặp cái tên thần kinh Tống Tử Văn, mới đầu nhìn thấy hai người thành đôi thành cặp cậu ta còn không tin và lại tỏ ra khinh bỉ, Bắc Minh Huân sao lại thích cái con bé Khả Khả khủng long đó chứ? Nhưng thời gian lâu rồi, cuối cùng cậu ta cũng phải tin và từ bỏ ý định của mình. Vốn cứ tưởng miếng thịt béo ngậy đến miệng rồi, đột nhiên lại bị bay sang bát người khác..... Cứ như vậy, cậu ta lại tiếp tục qua lại với các cô bạn gái trước đây, trước mặt thầy cô giáo thì vẫn giả vờ là một học sinh ngoan ngoãn, nhưng đằng sau thì lại tụ tập cùng với đám lưu manh quanh đó. Hán Tình Tình mới đầu với thân phận là bạn gái chính thức của Tống Tử Văn mà lên mặt, nhưng ngày hôm đó khi cô ta bảo các đệ tử đi xử lý Khả Khả, không ngờ rằng không những không có được những bức ảnh nude của Khả Khả mà ngược lại còn bị gọi tới đồn cảnh sát. Với lí do là chưa thành niên, vì vậy bị đưa tới nơi quản lý thanh thiếu niên, ít nhất nửa năm mới có thể ra ngoài. Khả Khả cũng từng cảnh cáo Hán Tình Tình rồi, đừng có đụng vào cô lần nữa. Buổi chiều ba giờ rưỡi, cô theo đúng kế hoạch về nhà ôn bài. Bắc Minh Huân đúng hẹn ngày nào cũng tới đón cô, cô vừa chạy qua vừa hoa của trường vừa cười hạnh phúc đi ra cổng trường. Chiếc xe của Bắc Minh Huân đỗ bên dưới một gốc bên cạnh lề đường, cậu thanh niên một tay nắm lấy vô văng, tay kia vắt lên cửa xe, bộ dạng thư thái nhìn Khả Khả đi ra. Thực sự, nhìn anh rất quyến rũ. Cô nhanh chân đi tới, mở cửa xe ngồi vào trong. Cô xoa xoa hai tay vào nhau rồi ngả mình vào lòng anh. “Tay em lạnh quá, anh giúp em làm ấm nó đi.” Bắc Minh Huân liếc mắt xuống nhìn cô, hai tay ấm áp của anh nắm lấy tay cô, dần dần, hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang cô, Khả Khả cười thích thú, nghiêng đầu dựa vào vai anh, ngón tay cô không yên phận mà cào cào vào tay anh. Cứ như thế. Làm anh thấy vừa tê vừa buồn ở lòng bàn tay. Bắc Minh Huân đột nhiên dùng lực, nắm chặt lấy tay cô không cho cô động đậy. “An phận chút đi!” “”Ồ! Không động đậy thì không động đậy. Ánh mắt cô không ngừng liếc ngang liếc dọc, đầu dựa vào vai anh. Một bên mặt của cô từ từ nóng lên, cảm nhận được hơi thở từ cơ thể anh, cô ngẩng đầu lên thơm vào má anh một cái, trên má anh nhanh chóng để lại hình một đôi môi, lại nhanh chóng lau đi cho anh: “Sao da anh lại đẹp thế này? Anh dùng sản phẩm dưỡng da gì đấy?” Bắc Minh Huân khẽ quay đầu sang nhìn cô: “Bài làm tối này của em anh đã in ra rồi.” “........” Khả Khả: “Cái đó....thời tiết hôm nay đẹp nhỉ?” Đột nhiên, trong tầm mắt của Bắc Minh Huân xuất hiện thêm hình bóng một cô gái, anh đột nhiên bỏ tay Khả Khả ra: “ngồi yên đây, anh đi mua chai nước.” “Em muốn uống nước lọc!” Hán Tình Tình đã nghe thấy rằng Khả Khả thực sự có bạn tria rồi, vẫn là cái anh con nhà giàu không thua kém gì Tống Tử Văn đó, mới đầu thì cũng không chịu tin đâu, nhưng ngày nào cô cũng đến muộn về sớm, các giáo viên trong trường không có ý kiến gì, dần dần cô ta cũng bắt đầu nghi ngờ tính xác thực của sự việc này. Hôm nay buổi chiều cô ta đã tới để tìm hiểu xem sự việc thật giả ra sao. Không ngờ rằng, khi cô ta vẫn còn đang tìm xem Khả Khả ở trong chiếc xe nào thì một thanh niên anh tú đột nhiên xuất hiện và tiến gần sát tới cô ta, anh giống như một vị thần cưỡi ánh sáng đi tớ với một vẻ cao quý thanh lịch hoàn hảo. “Cô là Hán Tình Tình?” “Anh biết em?” Cô ta đưa tay ra hướng về phía anh một cách vô thức, trong lòng đang cảm xúc đang dâng trào, xem ra danh tiếng của cô ta cũng có vẻ lớn đây. Bắc Minh Huân hai tay cho vào túi quần, không hề có ý định bắt tay với cô ta. Hán Tình Tình lúng túng thu tay về: “Chào anh, xin hỏi anh có việc gì?” Bắc Minh Huân cúi đầu nhìn cô ta với ánh nhìn ngờ vực, rồi rút chiếc điện thoại trong túi quần ra đưa cho cô ta. Anh hỏi: “Ảnh nhìn có đẹp không?” Hán Tình Tình giật mình thay đổi sắc mặt: “Sao anh lại....lại có những bức ảnh này? Rốt cuộc anh là ai?” Đó là những bức ảnh bình thường anh đi quán bar, cùng với những đệ tử bắt nạt những kẻ yêu khác. Đi bar cô ta khác hoàn toàn với lúc bình thường, ăn mặc táo bạo, ngực đùi đều hở hết ra. Nếu những bức ảnh này được đăng tải lên, cả đời này cô ta cũng không rửa sạch được tiếng nhơ, dù gì thì cũng chưa thành niên mà đã phóng đãng thế này. “Nếu những bức ảnh này được đưa tới trường cấp ba của cô, cô thấy cô còn có mặt mũi sống ở cái đất Hải Thành này nữa không?” Hán Tình Tình đã hiểu ra lý do người này tới tìm cô ta rồi, cười lạnh lùng: “Được rồi, bao nhiêu tiền? Chẳng phải là cần tiền sao? Đóng kịch gì nữa, bị anh có được những bức ảnh này coi như số tôi đen, anh tốt nhất đùng có làm bừa, không tôi sẽ báo cảnh sát tố cáo anh tội phỉ báng.” “Tiền?” Bắc Minh Huân cười hắt ra một tiếng, anh nói lạnh lùng: “Đừng có quấy rầy Lý Khả Khả nữa.” Nghe thấy vậy, Hán Tình Tình đột nhiên trợn trừng mắt: “Anh....anh không phải vì tiền? Anh vì Lý Khả Khả? Rốt cuộc anh là ai?” “Nếu cô ấy ở trường mà chỉ cần bị thương một chút, thì tôi sẽ tính hết lên đầu cô đấy.” Nói xong câu đó Bắc Minh Huân quay người bước đi, hướng về phía siêu thị gần đó, mua hai chai nước lọc, tay cầm hai chai nước, sắc mặt lạnh lùng không hề có chút tức giận hay để lộ cho người khác thấy rằng anh vừa uy hiếp một người xong.....