Cô chỉ có thể dương mắt nhìn Bắc Minh Dục lên xe bị cảnh sát đưa đi, cô lập tức muốn gọi điện cho Đổng phu nhân để nhờ bà ta tác động giúp đơn xin của anh sớm được phê chuẩn, nhưng phía bên kia đã tắt máy. Nghĩ tới lời Bắc Minh Dục nói rằng Lý Tranh Diễn đã sắp xếp để anh chỉ bị thương giả, Lương Nặc lại đi gọi điện cho Lý Tranh Diễn. Thật khó hiểu, cũng tắt máy rồi. Lương Nặc thay quần áo ra rồi chuẩn bị về Lương gia, cô lắc lắc đầu để mong xóa tan đi những suy nghĩ chẳng lành, cô ảo tưởng những gì sẽ tới trong tương lai, đầu tiên đơn xin của anh sẽ được sớm phê chuẩn và anh sẽ sớm thoát khỏi cảnh tù ngục. Tới khi đó hai người họ có thể cũng nhau đi tìm hung thủ thật sự đã hại chết Lương Bác Văn. Nếu anh đã có được manh mối thì chắc cũng sẽ bớt khó khăn hơn. Cuối cùng sẽ đi tìm đứa con của hai người, tất cả mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi.... Trên đường về nhà, cô đi qua một trung tâm thương mại, chiếc ti vi lớn công cộng đang phát tin tức buổi tối, tiếng nói rõ ràng của nữ biên tập viên truyền tới tai cô. “Vào lúc chín giờ tối, trên đường cao tốc đoạn chạy qua khu vực XX đã xảy ra một vụ tia nạn đặc biệt nghiêm trọng, một chiếc xe chở hàng đã đâm phải chiếc xe cứu thương của cục cảnh sát, chiếc xe cứu thương đâm mạnh vào lan can bảo vệ bên đường và rơi xuống sông, chiếc xe chở hàng cũng biến đổi hình dạng, được biết, trong chiếc xe cứu thương của cục cảnh sát là cựu tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh – Bắc Minh Dục tiên sinh - vừa mới có được sự phê chuẩn có thể thụ án trong viện để điều trị vết thương, tin tức chi tiết mời quý vị và các bạn đón xem ở những bản tin tiếp theo.....” Lương Nặc đột nhiên đứng đơ một chỗ, dường như tất cả không khí đã đều bị hút sạch đi. Trên đường cao tốc, xe cứu thương, cảnh sát, Bắc Minh Dục, tai nạn! Những từ này không ngừng vang lên trong đầu cô. Cô lắc đầu không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Sao anh lại có thể bị tai nạn được? Lương Nặc lập tức bắt xe đi đến điểm xảy ra tai nạn, trong đầu không ngừng cầu khấn rằng nhất định không phải như cô nghĩ, Bắc Minh Dục nhất định sẽ không sao, không có chuyện gì xảy ra với anh ấy. Nửa tiếng đồng hồ sau, khi chiếc taxi cô ngồi đến được địa điểm xảy ra tai nạn, cảnh sát giao thông đã lập rào chắn, khu vực xảy ra tai nạn bị ngăn lại. Các phóng viên nhà báo cũng đứng ở cửa rào chắn. “Xin hỏi Bắc Minh Dục tiên sinh còn sống hay đã chết?” “Xin hỏi đây chỉ là một vụ tai nạn đơn thuần hay là có người âm mưu mưu hại?” “Nghe nói Bắc Minh tiên sinh khi ở trong ngục thường bị thương với những lí do không rõ, có phải có người đang cố ý nhằm vào anh ấy không? Anh ấy có thực sự là hung thủ giết người?” ............. Những câu hỏi sắc bén được đặt ra cho người đại diện phía cảnh sát, Lương Nặc tranh thủ lúc mọi người đang chú ý tới đám phóng viên mà chui trộm vào trong. Chiếc xe chở hàng vẫn đỗ dạt vào lề đường, đầu xe đã biến dạng không còn giữ được hình dáng ban đầu. Mùa thu là mùa lũ chính của con sông này ở Hải Thành, đã không còn lại một chút dấu vết gì của chiếc xe cứu thương dưới sông nữa. Chân cô đột nhiên dẫm lên phải một thứ kim loại gì đó, thấy vướng vướng. Cúi đầu xuống nhìn, bất ngờ đó là chiếc nhẫn cưới đã bị Bắc Minh Dục vứt rơi xuống cống nước khi trước. Hóa ra anh đã tìm lại nó, hóa ra anh vẫn luôn mang nó bên mình, hóa ra...anh thực sự bị tai nạn rồi. Trước mắt Lương Nặc là một màu tối đen như mực, cô ngã xuống, ngất xỉu. ................... Khi cô tỉnh lại, sộc lên mũi là mùi nước khử trùng, tứ chi tê hết cả đi. “Em tỉnh rồi?” Một tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai cô, Lương Nặc quay đầu lại nhìn liền nhìn thấy Lý Tranh Diễn mặc một bộ vest màu trắng đứng cạnh đầu giường cô. Cô dường như nhìn thấy sợi dây cứu mạng, đột nhiên cố giơ tay ra túm chặt lấy tay áo anh ta. “Lý thiếu gia, thế lực của anh ở Hải Thành cũng không phải là nhỏ, anh mau đi tìm thiếu gia đi có được không? anh ấy nhất định sẽ không sao cả, anh mau đi tìm đi....” Đổng Hàn Thanh với ánh mắt đượm buồn: “Em đã hôn mê sáu giờ đồng hồ rồi, trong sáu tiếng vừa qua, phía cảnh sát đã phong tỏa hai bên bờ sông, cho người tiến hành tìm kiếm dọc hai bên bờ sống trong phạm vi kéo dài 100 mét.” Lương Nặc hai mắt đỏ ngầu, cô ngồi dậy. “Anh ấy nói với tôi hãy đợi anh ấy trở về, sao anh ấy có thể nuốt lời! Sẽ không đâu, anh ấy nhất định sẽ không sao cả...cũng giống với lần trước ấy, anh ấy bị treo trên vách núi, không hề chết! Anh ấy sẽ không chết!” Ánh mắt Đổng Hàn Thanh lờ mờ có vẻ hơi nhòe đi. Anh ta đỡ lấy cô, tiếng nói đầy sự bi ai, an ủi cô: “Tiểu Nặc Nặc, em phải chấp nhận hiện thực.” “Không....” Lương Nặc vùng vẫy hét lên như điên loạn, cô không chịu tin rằng Bắc Minh Dục đã chết như thế, anh thậm chí còn chưa được rửa sạch tội oan cho chính mình, còn chưa cùng cô đi tìm đứa con bé bỏng của hai người, còn chưa giải thích ngọn nguồn mọi chuyện cho cô.... Một nỗi tuyệt vọng không thể diễn tả bằng lời tràn ngập trong tâm trí cô, tinh thần hoảng loạng, cô lại một lần nữa hôn mê. Đổng Hàn Thanh thấy vậy, anh ta bế cô đặt lên giường với động tác hết sức nhẹ nhàng, đắp chăn lên tận cổ cho cô. Bàn tay đưa lên trán lau những giọt mồ hôi li ti cho cô, người đàn ông nở nụ cười như đang tự chế giễu mình. “Nếu cái đồ lòng lang dạ sói kia dành cho anh tình cảm bằng một nửa em dành cho Minh Dục thì anh cũng sẽ không nhẫn tâm tới mức này...nhưng đáng tiếc là không có nếu, xin lỗi Tiểu Nặc Nặc.” ................. Một doanh nhân huyền thoại của Hải Thành, 18 tuổi đã tiếp quản sản nghiệp gia tốc, 11 năm sau gặp tai nạn xe rồi rơi sông chết đuối – tin tức này giống như một cơn gió truyền với tốc độ chóng mặt, xuất hiện trên tất cả các trang đầu của các tờ báo. Nghi ngờ rằng có kẻ đứng đằng sau sắp xếp tất cả những chuyện này, giống như một cơn hỏa hoạn – đến quá bất ngờ mà không ai kịp trở tay để ngăn lại. Từ Hải Thành rồi truyền ra cả nước, thậm chí còn truyền ra cả nước ngoài, các trang báo mạng cũng đưa tin tức này lên mục tin tức nổi bật. Lương Nặc hàng ngày luôn mong rằng đây chỉ là một cơn ác mộng, đợi tới khi cô tỉnh lại thì tất cả sẽ trở lại về như trước kia, nhưng thời gian cứ qua đi từng ngày, tàn nhẫn nghiền nát những hi vọng mong manh của cô. Bắc Minh Dục, thực sự anh không trở về nữa rồi. Thư ký Tôn lúc này cũng đã dám lộ diện rồi, theo lời anh ta nói thì mục tiêu của đối phương chỉ là Bắc Minh Dục và lão phu nhân, hai người thì một người đã chết một người lại đang bệnh tật, những nhân vật nhỏ bé như anh ta hoàn toàn chẳng còn giá trị gì nữa. Anh ta nhờ vào các mối quan hệ để tìm được đoạn video quay toàn bộ cảnh tai nạn xảy ra. Rõ ràng có thể nhìn thấy chiếc xe chở hàng kia không tuân thủ luật lệ giao thông, cố ý đâm vào sau chiếc xe cứu thương, lần đầu không làm cho chiếc xe bị lật, tài xế còn cố ý đâm tiếp lần thứ hai. “Thư ký Tôn, người này nhất định là nhận lệnh của một người khác!” Lương Nặc chỉ tay vào mặt người tài xế lái xe chở hàng, nghiến răng tức giận nói. Thư ký Tôn nheo mày, hít điếu thuốc rồi nói: “Thi thể một ngày chưa tìm thấy thì vẫn còn hi vọng thiếu gia vẫn chưa chết.” “Trong tay tôi vẫn còn một số tiền lớn, thư lý Tôn, anh có thể tìm cách bắt tên này lại không? Tôi muốn hỏi cho rõ rốt cuộc ai là người ra lệnh cho hắn ta đâm chết thiếu gia!” “Tối hôm xảy ra chuyện tôi đã tìm rồi!” thư ký Tôn bóp nát điếu thuốc trên tay, tỏ rõ sự chán chường: “Hắn một mực khẳng định rằng không có ai ra lệnh, phía cảnh sát thì lập hồ sơ vụ án với lí do là tài xế say rượu, hắn ta tạm thời bị bắt rồi.” Ba ngày, Lương Nặc gầy đi ba cân. Cô đã từng nghĩ là cô sẽ đi theo Bắc Minh Dục, thế nhưng cô lại nghĩ tới đứa con cô còn chưa biết bây giờ đang nằm trong tay ai, cô lại không cho phép mình không kiên cường như vậy. “Thư ký Tôn, anh liên lạc với Đổng phu nhân giúp tôi.” “Thiếu phu nhân, cô muốn Đổng phu nhân điều tra kẻ đứng đằng sau?” “Không!” Lương Nặc lắc đầu: “Đổng phu nhân là người trải đời hiểu người, bây giờ Bắc Minh Dục xảy ra chuyện rồi, bọn họ vừa nhìn đã biết cuộc đấu tranh này thực sự không hề đơn giản, tuyệt đối sẽ không tiếp tục nhúng tay vào.” “Vậy ý của cô là....?” “Thiếu gia từng nói người nhà anh ở Âu Thành không tha cho anh, vậy người duy nhất biết về chân tướng sự việc ÂU Thành chỉ có lão phu nhân, vì vậy, tôi muốn biết ai đã bế đứa con Quai Bảo của tôi đi, ai đã hại chết thiếu gia, muốn làm vậy, trước tiên chúng ta phải cứu được lão phu nhân ra.”