Ngoài cửa, từng trận gió lạnh thổi đến. “Hắt xì!!” Lương Nặc lạnh quá, hai tay đan chéo trước ngực ôm lấy hai vai, cảm thấy lạnh hơn bao giờ hết. Đột nhiên, một chiếc áo khóa được quàng vào vai cô, Lương Nặc đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn: “Thím Lưu, cảm ơn thím...” “Hức...” Thím Lưu là người làm của Lương gia, bà ấy vội vàng ra hiệu cho Lương Nặc đừng lên tiếng, tay chỉ vào phòng ở tầng hai, thấp giọng nói nhỏ vào tai Lương Nặc: “Phu nhân tức giận thật rồi, tôi cũng không biết sớm mai phu nhân khi nào sẽ tỉnh, chiếc áo khoác này cô cứ quàng lấy, đợi lát nữa phòng phu nhân tắt đèn tôi sẽ đem cho cô cái chăn, sáng mai 5 giờ sáng sẽ lại lấy về.” Lương Nặc mắt ậng nước cảm động nhìn thím Lưu gật gật đầu. Nửa đêm trước Lương Nặc ngoan ngoãn quỳ ở đó, nửa đêm sau thực tình là buồn ngủ không chịu được, lại đói quá nên cô quận lấy cái chăn, co ro người dựa vào cửa ngủ một lúc, mơ mơ hồ hồ, thím Lưu rút chiếc chăn đem đi, vỗ vào mặt cô: “Đừng ngủ nữa, cẩn thận lát nữa lại cảm lạnh.” Lương Nặc dui dụi mắt, ngước mắt nhìn lên tầng hai, nhìn thấy còn chưa sáng đèn, cô lại ngoan ngoãn quỳ ở cửa. Có điều đầu cô càng lúc càng đau, nặng trình trịch. Tới gần 8 giờ rưỡi, Lương phu nhân mới tỉnh dậy đi xuống tầng, nhìn thấy Lương Nặc hai môi thâm sì quỳ ở cửa, bà ta đơ người ra một lúc, rồi giật mình, nói lạnh lùng: “Ơ, quỳ cả một đêm thật đấy à?” “Vâng!” “Đứng lên đi!” Lương Nặc không hề cảm thấy may mắn, bởi vì đây mới chỉ là sự bắt đầu cho việc trách phạt. Lúc cô đứng lên, vì quỳ quá lâu, máu trong người không được lưu thông, Lương Nặc khó khăn lắm nhổm được người dậy nhưng đứng không vững, suýt nữa thì ngã xuống đất, thím Lưu đứng cạnh vội vàng chạy đến đỡ lên. “Cảm ơn thím Lưu!” Lương phu nhân lườm cô rồi nói: “Đã quỳ cả đêm rồi, đã biết là sai ở đâu chưa?” “Con biết rồi ạ, ngay từ đầu con không nến giấu cả nhà, những bức ảnh đó ảnh hưởng không những chỉ một mình con, con không nên giấm nhẹm đi như thế....” Lương phu nhân cười hắt ra lạnh lùng, ánh mắt rơi vào ngón tay trên bàn tay phải: “Còn gì nữa?” Lương Nặc ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn bà ta: “Lẽ nào mẹ nghĩ những gì chú Hai nói đều đúng cả? Con đã làm tổn hại tới thanh danh của Lương gia, vì thế đáng bị đuổi ra khỏi nhà?” “Tối qua mẹ đã dành cả đêm lên mạng tìm hiểu mọi tin tức, việc bị tung những bức ảnh đó lên có liên quan tới Bắc Minh Dục đúng không?” Lương Nặc lại cúi mặt xuống, cắn môi không nói gì. “Vì một thằng con trai, con xem con xem con đã làm những gì, lại còn phải đi tận Pari để thực tập, chưa có được giấy xác nhận thực tập đã từ chức, vừa về nước đã đứt đi cả ngón tay, bây giờ lại truyền đi những bức ảnh không hay ho gì để ảnh hưởng tới cả Lương gia này! Sao con không nhìn chị con mà học hỏi, không có đàn ông thì chết được à?” “Mẹ!” Lương Nặc nghe đã hiểu được ý bà ta, nheo mày phản bác: “Nếu ẹm nói con ở cạnh Minh Dục là sai thì con nhất quyết không nhận đâu!” Nói xong, cô liền đứng thẳng lên, nhìn thẳng vào mắt Lương phu nhân. “Lại còn không chịu nhận sai?” “Con không.....” Bốp. Lương phu nhân tức quá giáng cho cô một cái bạt tai, thím Lưu sợ quá lại chạy đến đỡ: “Nhị tiểu thư!” Lương Nặc đưa tay lên đỡ lấy bên mặt bị tát, cắn môi nhìn chằm chằm Lương phu nhân oan ức nói: “Bắc Minh phu nhân vì bản mệnh không hợp mà sống chết ngăn cấm con và Minh Dục ở bên nhau, bây giờ, đến mẹ cũng thế này mới con à?” “Mẹ chỉ biết, đàn ông là cái hạng chả tốt đẹp gì, ngày trước hai chị em mày vì cái thằng Châu Thụy khốn kiếp đấy mà đấu đá nhau sống chết, trên thực tế thì sao? Thằng đó cũng chỉ là thằng khốn nạn, thằng đê hèn! Bắc Minh Dục đến mụ yêu quái nhà nó nó còn không giữ được thì hôm nay con bị cắt tay, nói không chừng ngày mai lại bị cắt đầu!” Lương Nặc không ngờ việc cô bị lộ những bức ảnh đó lại có sức đả kích lớn với Lương phu nhân như vậy, nếu biết như thế này thì kiểu gì cô cũng tìm mọi cách để ngăn không cho Lương phu nhân biết. “Mẹ, không nghiêm trọng như mẹ nghĩ đâu, Minh Dục và Châu Thụy càng không phải là hạng người giống nhau., anh ấy nói rồi, sau này sẽ bảo vệ con, sẽ không xảy ra chuyện cắt tay cắt chân gì đâu, hơn nữa việc cắt tay là con tự nguyện....” “Im miệng!” Lương phu nhân cố chấp nhìn Lương Nặc, hai tay khoanh trước ngực, nói lạnh lùng: “Tôi không muốn nói nữa đâu, đàn ông và cái nhà này cô chọn lấy một, nếu muốn ở cạnh Bắc Minh Dục thì sau này đừng nhận tôi là mẹ nữa, cũng đừng có nhận là con cái Lương gia này!” Sắc mặt Lương Nặc bỗng nhiên tái đi, sợ hãi, đang định giải thích nhưng quỳ cả đêm rồi mệt quá, cô thấy đầu óc choáng váng, cô như bị hút hết sức lực, cô lịm đi. Cũng may thím Lưu đứng cạnh đó đỡ cô vào lòng. “Lương Nặc!” Từ cửa truyền vào tiếng hét của một người đàn ông – đó chính là Bắc Minh Dục. Anh vốn dĩ là muốn đến đón Lương Nặc đi cắt chỉ ở tay, nhưng vừa tới nơi thì nhìn thấy cảnh này, hai cặp mày anh nheo lại như sắp dính lại với nhau, sắc mặt sầm xuống rất khó coi, nhanh chân chạy vào phòng khách Lương gia, đẩy thím Lưu ra ôm Lương Nặc vào lòng mình. “Nể tình vợ tôi gọi bà một tiếng mẹ mà hôm nay tôi không tính toán với bà nhưng bà cũng đừng tưởng bà có thể thâu tóm được tất cả, nếu thực sự Lương Nặc phải chia tay với tôi, tôi khẳng định Bác Thụy không nhìn thấy mặt trời ngày thứ hai!” Bắc Minh Dục tức giận dảo mắt nhìn Lương phu nhân, rồi nhanh tay bế phốc Lương Nặc lên rồi nhanh chân rời khỏi Lương gia. Lương phu nhân tức giận đập tay giậm chân: “Cậu đúng là thằng đàn ông không hả, tay của nó làm sao mà bị thương thế kia? Cậu nhanh nhanh đứng lại, thả nó xuống....” Trả lời bà ta chỉ có tiếng động cơ xe của Bắc Minh Dục. Thím Lưu thấy vậy, cũng đã nói giúp Lương Nặc: “Thực ra tôi thấy cậu thiếu gia này cũng khá tốt, chứ không giống với tên Châu Thụy chăng hoa kia đâu, hơn nữa cậu ấy cũng không dính phải tin tức gì xấu xa cả, nếu nhị tiểu thư bên cạnh cậu ấy thì sẽ hạnh phúc thôi!” “Thím thì hiểu cái gì?” Lương phu nhân ném cho thím Lưu cái nhìn lạnh lùng: “Bắc Minh Dục cậu ta nhìn thì có vẻ lợi hại nhưng làm gì cũng có qua được mụ yêu quái già trong nhà nó đâu, hôm trước cắt tay, hôm qua thì là ảnh xác thịt bị tung lên, ngày mai sẽ là cái gì? Nó có mấy mạng mà chơi đùa với hạng người đấy? rõ ràng là con gái liễu yếu đào tơ, thế mà cứ phải đâm đầu vào những chỗ nguy hiểm như thế!” Thím Lưu im lặng không biết phải nói gì vì sự lo lắng của Lương phu nhân là xuất phát từ tình thương với Lương Nặc, bà ta sợ cô phải chịu khổ, sẽ đau khổ. “Vậy thì cứ để thuận theo tự nhiên ạ!” “Thím tưởng tôi thích lo lắng à? Tôi là tôi thấy để cả nhà có một cuộc sống bình an chẳng dễ dàng gì, còn không tôi cũng chẳng thèm quản nó, nó cũng chẳng phải là tôi dứt ruột đẻ ra!” ........ Bắc Minh Dục tăng tốc hết sức có thể, dùng thời gian ngắn nhất để có thể đưa Lương Nặc tới bệnh viện. Nhìn vết hằn của cái tát trên má cô, dây thần kinh trên thái dương anh giật lên đùng đùng, anh hối hận vì đã không dạy bảo cho Lương phu nhân một bài học. Bác sĩ kiểm tra qua một chút, nói: “Cảm cúm hơi sốt một chút, không nghiêm trọng lắm, có điều vết thương trên đầu có vẻ sâu, không biết vì sao mà bị ra như thế?” “Chụp kiếm tra giúp tôi!” Ngộ nhỡ đập vào cạnh bàn, chấn động tới não thì sao? Bác sĩ nhìn anh ngạc nhiên trước yêu cầu của anh, ông ta cảm thấy anh chuyện bé xé to, nhưng Bắc Minh Dục đã gọi cả bác sĩ chuyên khoa tới để kiểm tra. Nửa tiếng đồng hồ sau, các bác sĩ đều nói là không có trở ngại gì lớn. Vào tầm hơn 11 giờ, Lương Nặc tỉnh lại, có điều mở mắt ra, người cô nhìn thấy bên cạnh giường không phải là người trước lúc hôn mê cô nhìn thấy – Bắc Minh Dục mà lại là Đổng Hàn Thanh, tay anh ta đang ôm một bó hoa bách hợp lớn. Theo phản xạ Lương Nặc giật mình hơi co người lại, cảnh giác nhìn anh ta: “Anh tới đây làm gì?” “Đúng lúc tôi có việc ở gần đây, nghe nói em phải nhập viện nên đến thăm.” Đổng Hàn Thanh đem bó hoa bách hợp để trên chiếc bàn nhỏ trên đầu giường, tiện miệng hỏi: “Em đã cầm được giấy chứng nhận thực tập chưa?”