Tô Cấm Khê khó chịu buông lỏng tay ra. “Cái kia, vậy sau khi ta đi rồi ngươi chạy thoát được không?” Chu Mộ Nhiên thở hổn hển, “Linh hồn lực của ta rõ ràng không còn, sau khi trở về lại đây…” “Còn không phải bởi vì ta?” Tô Cấm Khê tức giận mở miệng. “A, cái kia ngươi không sao chứ?” Tô Cấm Khê chỉ chỉ phía dưới của mình, “Ngươi nói có sao không?” “… DM.” Chu Mộ Nhiên khóc không ra nước mắt, thật sự thái giám? Hiện tại làm lại có kịp không? “Yên tâm. Không cần nơi đó ta cũng có thể làm cho ngươi kêu sảng khoái. Ngươi vừa nãy khó chịu sao?” Tô Cấm Khê nhìn vẻ mặt của đối phương, mặt nhất thời đen. Hai người quá quen thuộc, tự nhiên biết rõ suy nghĩ của Chu Mộ Nhiên. Đưa tay nắm đồ vật khéo léo kia, khinh tuốt chậm vò, dùng móng tay chậm rãi ấn mạnh. “Đừng, ta không chịu được … A…” Trước mắt sáng trắng, Chu Mộ Nhiên mất đi  ý thức. “…” Tô Cấm Khê khẽ nhếch lên khóe miệng, lau sạch sẽ người trong lòng rồi nhanh chóng đưa lên long sàng. Đồng thời chính hắn cũng lưu ở bên trên thị tẩm. “Thật sự không thể  sao?” Sau khi Chu Mộ Nhiên lên giường liền hồi phục ý thức, vẫn là liên tục tiết ba lần, lười biếng không muốn động. Nhìn thấy Tô Cấm Khê dán lại đây, tay không thành thật  đưa về phía người yêu. “Thành thật ngủ.” Tô Cấm Khê một phát bắt được cái tay lộn xộn kia, mạnh mẽ kéo đến trên cổ, “Ngoan.” “Ừ.” Chu Mộ Nhiên nhắm mắt thành thật  chốc lát, lại mở mắt ra, nhỏ giọng hỏi, “Là thế giới này như vậy, vẫn là sau này đều như vậy?” Tô Cấm Khê hận đến hàm răng đều ngứa ngáy, “Ngươi chưa muốn ngủ đúng không?” Dứt lời ấn lại đầu Chu Mộ Nhiên tàn nhẫn mà hôn lên. Chu Mộ Nhiên không nói được một lời, nhuyễn ở trong lồng ngực lão công mình nhắm mắt thở dốc. “Đừng nghĩ lung ta lung tung, mau mau ngủ.” “Ngươi ở lại đây không sao chứ?” “Ta thân là Tổng đốc của Ti lễ giám, tốt xấu cũng quản mảnh đất nhỏ này.” Tô Cấm Khê ôm người sát vào ngực mình, ấn xuống một cái hôn lên đỉnh đầu y, “Ngủ đi.” Đêm đó Chu Mộ Nhiên ngủ  cực kỳ thơm ngọt. Ở thế giới trước tâm tình của y quá nặng nề, người yêu vừa xuất hiện liền tiêu trừ khủng hoảng toàn thân y. “Chủ nhân, có người đến rồi.” Đậu Xanh ở một bên nhỏ giọng nói. Chu Mộ Nhiên chưa kịp phản ứng Tô Cấm Khê đã vung tay lên, trực tiếp đánh bay Đậu Xanh. “Ta nói rồi, mặc kệ ngươi là thứ gì, đều không cho tới gần hắn. Không nhớ sao?” “Nhớ…” Đậu Xanh rơi lệ “Ngươi đừng bắt nạt hắn.” Chu Mộ Nhiên biết rõ Đậu Xanh là linh hồn không cảm nhận được đau nhưng vẫn có chút đau lòng.”Hắn còn là một tiểu hài tử.” “Ồ? Vậy ta bắt nạt ngươi?” Tô Cấm Khê không có ý tốts chăm chú vào phía dưới Chu Mộ Nhiên. “Có người đến rồi, đi mau.” Chu Mộ Nhiên đã nghe được tiếng bước chân mơ hồ. Thế giới trước nhân họa đắc phúc, sau khi linh hồn lực mất hết rồi lại tràn đầy lại làm tu vi của y càng tiến thêm một bước, nhĩ thanh mục minh (tai thính mắt sáng). “Này.” Tô Cấm Khê còn chưa kịp phản ứng, đã bị lão bà của mình một cước đạp xuống long sàng. Cũng may buổi tối hắn vẫn mặc xiêm y, nghe phía sau có tiếng bước chân tới gần cũng vội vàng lấy áo khoác ở trên mặt đất mặc lên. “U, Tô đốc chủ, lão nhân gia ngài ở đây?” Vào cửa  cũng là một Đại thái giám, nhìn thấy Tô Cấm Khê quỳ gối ở một bên long sàng, ánh mắt hơi lấp loé. “Đây là làm sao ?” “Hừ.” Tô Cấm Khê mặt lạnh không nói gì. “Nam công công?” Chu Mộ Nhiên mặc  xiêm y đẩy ra  màn che, “Là thái hậu có việc?” “Nô tài tham kiến bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Nam công công làm lễ, “Thái hậu hôm nay vừa sáng đã đi tới Phổ Vân tự, muốn nô tài bẩm báo bệ hạ một tiếng.” “Ồ. Nam công công tại sao không đi hầu hạ bên người?” Chu Mộ Nhiên đứng dậy, bên ngoài có tiểu thái giám tiến vào mặc quần áo cho y “Bẩm bệ hạ, thái hậu là sợ bệ hạ hôm nay vào triều không có người dùng tiện tay nên mới để nô tài lại.” “Thái hậu thực sự là thương trẫm, nếu như thế, liền hầu hạ  đi.” “Vâng, bệ hạ.” Nam công công cười, ” Chuyện của Ti lễ giám sợ rằng cũng không ít, Tô đốc chủ này…” “A.” Chu Mộ Nhiên cười lạnh một tiếng, khinh bỉ liếc Tô Cấm Khê vẫn quỳ gối bên chân vẫn không ngẩng đầu một cái, “Ngươi cũng lui ra đi.” “Tạ bệ hạ.” Tô Cấm Khê đàng hoàng  rời đi. Đơn giản ăn qua  điểm tâm, Chu Mộ Nhiên ăn nhiều thịt một chút, miễn cho giữa đường lại đói bụng. Ngồi vào long ỷ, hưởng thụ bách quan  lễ bái. Chu Mộ Nhiên không khỏi cảm thấy cảm giác này vẫn là rất sảng khoái. Cái này không giống với diễn kịch, đây mới thực là  làm lễ, chân chính  làm hoàng đế. Trong tay mọi người đều nâng tấu chương, mặc kệ tiểu hoàng đế Chu Mộ Nhiên này có nhiếp chính hay không thì y cũng đều là người thống trị cao nhất của quốc gia này, không người nào dám ngay mặt âm phụng dương vi. Chu Mộ Nhiên đúng là lười đi lật xem những tấu chương kia, dù sao chỉ có ba loại đáp án. Một loại bảo thủ, một loại cấp tiến, còn có một loại trung lập. Những lời nói mà ngày hôm qua y nói chỉ là muốn cho nhóm trung thần biết một tin, tin mình muốn quật khởi. Hoàng thượng ngồi vào long ỷ, các thần tử bắt đầu thảo luận quốc sự. Lúc đầu Chu Mộ Nhiên vẫn còn nghe được say sưa ngon lành. Những lời này không giống với các nghị viên tấu hài với nhau trong quốc hội, ngoại trừ võ tướng ra thì những người còn lại đều trải qua tầng tầng sát hạch để bò lên trên. Cho dù không phải là trạng nguyên thì cũng xuất thân từ tiến sĩ. Những người này khi nói chuyện ngoan ngoãn biết điều, nhưng là trong lời nói tàng đao, đối chọi gay gắt, làm cho Chu Mộ Nhiên nghe mà vô cùng đau đầu. Mới vừa rồi còn cảm thấy ngồi ở trên long ỷ là một chuyện rất sảng khoái, vậy mà còn chưa đến một canh giờ y đã muốn thoái vị. Đến  Ngự thư phòng, Chu Mộ Nhiên vẫn cảm thấy đau đầu sắp nứt. “Bệ hạ phát sầu những thần tử này?” “Đúng vậy. Trên triều cãi vã không ngớt, chỉ một chuyện nhỏ mà còn huyên náo không chịu để yên.” Chu Mộ Nhiên phiền muộn  mở miệng. “Thần tử không sảo, long ỷ bất ổn.” Quách Thái phó cười ha ha nói một câu. Tiểu thái giám bên cạnh âm thầm nhìn Quách Thái phó một chút, tâm nói Thái phó này thực sự là cả gan làm loạn. Lần này bệ hạ còn không giận dữ. Đáng tiếc hắn coi thường  Chu Mộ Nhiên, Chu Mộ Nhiên cũng là sững sờ, không hiểu nhìn Quách Thái phó, “Lão sư, lời này là có ý gì.” “Này chính là đế vương kinh, theo lý thuyết cái này nên là tiên đế giáo dục ngài, một đời truyền một đời, tự thân dạy dỗ. Thế nhưng tiên đế đi sớm, ngài cũng ở thâm cung từ nhỏ, khiếm khuyết về phương diện này.” “Đúng vậy.” “Vì thế nên bệ hạ không nên ngại mở ra lối đi riêng, lựa chọn thứ thích hợp với bản thân nhất. Nhiều vị đế vương chưởng quản thiên hạ như vậy nhưng có thành tựu cũng chỉ có vài người, cũng không có cách nào mô phỏng theo, thế nhưng học nhiều một ít cũng là hữu dụng.” Quách Thái phó lấy ra mấy cuốn sách từ bên cạnh, “Những sách này, nếu không không ngại bệ hạ xem trước một chút. Còn tứ thư ngũ kinh, cứ dựa theo ý của bệ hạ, tự ngài xem, lão thần tin tưởng cái này không làm khó được bệ hạ.” “Vâng.” Quách Thái phó mở sách, bắt đầu giáo dục. Chu Mộ Nhiên rất tự nhiên, bởi vì y phát hiện thái giám hôm nay đã đổi người, hơn nữa còn mang đến tờ giấy do Tô Cấm Khê viết cho y, nói rõ tiểu thái giám xung quanh y đã được thanh tẩy qua, cũng có thể tín nhiệm. Trong lòng Chu Mộ Nhiên mừng thầm. Cho dù biến thành thái giám thì lão công vẫn rất đáng tin. Quách Thái phó giảng bài sạch sẽ lưu loát, mấy câu liền có thể làm cho người ta nghe được rõ ràng thấu triệt. Hơn nữa sức lĩnh ngộ của Chu Mộ Nhiên không thấp, hiệu suất học tập còn phi thường cao. Thầy trò hai người nỗ lực học tập, bên của Tô Cấm Khê đã bị Nam công công gọi qua. “Nô tài bái kiến thái hậu nương nương, thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thên tuế.” Âm thanh của Tô Cấm Khê không giống thái giám bình thường, không phải loại thanh âm lanh lảnh chói tai mà lại thoáng trầm thấp êm tai. “Tô công công.” Thái hậu dựa trên nhuyễn giường, mị nhãn như tơ mà nhìn nam nhân xinh đẹp quỳ trên mặt đất, âm thanh càng ngày càng  mềm nhẹ. “Nô tài ở.” “Sáng sớm hôm nay bệ hạ gọi ngươi qua có chuyện gì a? Ai gia nghe nói còn phạt  ngươi quỳ?” “Đều là nô tài sai, làm cho hoàng thượng không cao hứng.” Tô Cấm Khê ngoan ngoãn hồi đáp, “Hôm qua quần áo của bệ hạ không vừa vặn, nô tài không phát hiện đúng lúc, đốc xúc y giám, là nô tài sai.” “U, chỉ việc nhỏ ấy a.” Thái hậu hừ một tiếng, “Ngươi đường đường là Tổng giám Ti lễ giám, thủ tọa mười hai giám, chút chuyện nhỏ này cũng đáng răn dạy ngươi? Chỉ là thủ hạ của ngươi vừa lười vừa háu ăn, vừa gian vừa láu cá.” “Thái hậu thương cảm, nô tài không dám trốn tội.” “Được rồi, không phải chuyện lớn gì. Tí nữa ta sẽ đi nói với bệ hạ một chút, chuyện của ngươi nhiều, những chuyện nhỏ nhặt này vốn không nên tìm ngươi.” Thái hậu cười nói, “Ngươi tới.” Tô Cấm Khê thoáng chần chờ, “Thái hậu…” “Để ngươi tới.” Mặt Thái hậu trầm xuống. Kỳ thực ả cũng là mỹ nhân mới hơn ba mươi, sau khi hoàng hậu trước qua đời ả được chọn làm hoàng hậu mới, nhưng đáng tiếc mới mười mấy năm, ả đã thành  quả phụ, hơn nữa còn là quả phụ dưới gối không con. Vị Tô công công này vô cùng đẹp trai, cho dù ở trong thâm cung này cũng vô cùng sặc sỡ lóa mắt. Dù cho hắn là thái giám, cũng đủ để động lòng người. Tô Cấm Khê chỉ đành đứng dậy, chậm rãi đi về phía giường. Thái hậu đầy cõi lòng chờ mong mà nhìn, nam nhân đẹp trai kia, chỉ cần đưa tay là có thể chạm được. “Khởi bẩm thái hậu, thái giám của Hỉ thái phi nương nương cầu kiến.” Tô Cấm Khê vội vã dừng bước lại, cấp tốc lui về. Vẻ mặt của Thái hậu cũng lạnh xuống, khôi phục  vẻ mặt Thái hậu nơi thâm cung kia. “Để hắn vào đi. Tô công công, ngươi lui xuống trước đi. Việc này chờ ai gia hỏi một chút rồi nói.” “Vâng. Nô tài xin cáo lui.” Tô Cấm Khê lui ra, gật đầu với tiểu thái giám canh cửa một cái. Đối phương vội vã lén lút đáp lễ. Lén lút trở lại tẩm cung của hoàng đế, Chu Mộ Nhiên đang dựa trên nhuyễn giường cười to. Trong tay nắm sách mà Quách Thái phó dặn dò y xem , bên cạnh còn có một đống tấu chương, chờ y phê duyệt. “Cười gì vậy?” Tức giận lúc nãy trong lòng Tô Cấm Khê vừa nhìn thấy tiểu nương tử đã tiêu tan. “Ha ha ha ha ngươi suýt chút nữa bị lão bà quy tắc ngầm a…” Đậu Xanh nhàn rỗi không chuyện gì, liền yêu thích bay tán loạn xung quanh, đương nhiên nó sẽ cẩn thận tách khỏi đại ma đầu Tô Cấm Khê này. Cũng không định đến tẩm cung của thái hậu thăm dò, nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy nơi này, vội vã trở về kể chuyện cười cho chủ tử nhà mình, thuận tiện làm khó dễ đại ma đầu. Cái từ quy tắc ngầm này Tô Cấm Khê có chút ấn tượng, nghe được cái từ này, lại nhìn tới lão bà của mình ở nơi đó không tim không phổi cười bò, mặt càng đen, còn khó xem hơn vừa nãy bị thái hậu buộc. “Cười đủ chưa?” Tô Cấm Khê khẽ cười. “Còn phải đợi lát nữa, để ta cười một chút. Mị lực của ngươi thực sự là quá to lớn, dù cho thành  thái giám, Thái hậu đều nắm giữ không được ha ha ha ha…” Không trách y buồn cười, thực sự là mỗi một thế người yêu đều có thân phận cao quý, hiếm thấy bị người bắt nạt như thế. Tô cấm khê cũng theo ha ha cười, tiến lên lật người Chu Mộ Nhiên, cởi long khố, lộ ra long mông, đùng đùng đùng đánh một trận.