“Thanh âm gì?” Triệu Lăng Âm hoảng sợ nhìn bầu trời, âm phù mà bọn họ tích trữ dĩ nhiên không thấy. “Cái này không thể nào.”
“Không có cái gì không khả năng.”
“Mày, mày không phải là người câm sao?” Triệu lăng âm khẽ nhíu mày, khinh thường mở miệng. “Nam nhân nhà mày đâu? Đã bị đập chết sao?”
“Mày quả nhiên biết tất cả mọi chuyện.” Chu Mộ Nhiên thấp thấp nở nụ cười hai tiếng, “Vậy mày cũng nên biết tên tao. Giới thiệu một chút, tao gọi Nhạc Ca.”
“Ha ha, tao đương nhiên biết tên tiểu tạp chủng mày! đợi… đã, âm thanh của mày!” Triệu Lăng Âm đã là cường giả cấp năm, dễ dàng có thể cảm giác được thanh âm của Chu Mộ Nhiên bất đồng. “Không nghĩ tới mày... Cư nhiên là Thiên âm? Không không, cái này không thể nào, mày làm sao sẽ là Thiên âm, tao mới là thiên phú cường hãn nhất, tao mới là con trai trưởng của Triệu gia, dòng dõi mạnh nhất Triệu gia!”
“Cái danh hiệu kia, mày thích thì cứ lấy đi. Ngày hôm nay mày liền treo danh hiệu con trai trưởng của Triệu gia mà chết đi.” Mặt Chu Mộ Nhiên không hề cảm xúc, quanh thân bắt đầu phát ra ánh sáng mà mắt thường có thể thấy được.
“Thiên âm, đúng là Thiên âm.” Người vẫn tỉnh táo kinh ngạc thốt lên.
Mấy trăm năm chưa từng xuất hiện Thiên âm, cư nhiên lại một lần nữa xuất hiện.
“Thiên âm tất thắng, Phụ tá Thiên âm mới là chính thống. Thiên âm, Thiên âm! Đây là Chân âm Thiên sư chuyển thế!”
Tên tuổi của Chân âm Thiên sư quá mức vang dội, hầu như ngay cả Nhạc sư bên đối phương cũng quỳ xuống, run run run.
“Đều đứng dậy cho ta! Cái gì mà Chân âm Thiên sư chuyển thế! Hắn chỉ là một tên con riêng bị bỏ rơi mà thôi! Một hậu đại của phản nghịch! Đều đứng dậy cho ta, tiếp tục công kích! Tiếp tục!”
“Hắn thật sự là Thiên âm a. Đại nhân!” Nhạc sư bên cạnh run lẩy bẩy nói.
“Thiên âm thì làm sao. Giết hắn, ta chính là người có thiên phú mạnh nhất. Công kích cho ta.”
Kẻ địch dần dần vây quanh Chu Mộ Nhiên, người phe mình miễn cưỡng đứng dậy bảo vệ, phía sau lưng Lạc Chủ tất cả đều là máu tươi cùng miệng vết thương, đã thoi thóp.
Chu Mộ Nhiên đứng dậy từ bên người Lạc Chủ, cầm lấy sáo trúc trong tay mình. “Ống sáo này là lần đầu tiên dùng, có lẽ cũng là lần cuối cùng.”
Chân chính đi tới cấp sáu này, Chu Mộ Nhiên mới có cảm giác, vì sao Chu Văn đại sư thà rằng phong ấn y, cũng muốn để cho y đến cấp sáu mới ra tay.
Thiên âm phản phệ.
Giống như Tuyệt âm một đời một trận chiến, Địa âm một lần thương 30 năm. Phản thệ của Thiên âm càng thêm mãnh liệt.
Cấp sáu, chỉ là tiêu chuẩn thấp nhất.
Sinh mệnh, Thiên âm nuốt chửng chính là sinh mệnh. Đối với Chu Mộ Nhiên mà nói, đây chính là đang thiêu đốt linh hồn lực. Nếu như linh hồn lực yếu bớt, lại không có tân linh hồn lực bổ sung, như vậy y sẽ tiêu tan ở trong thiên địa.
Chỉ biết là thiên hạ không có chuyện tốt như vậy, thiên phú càng cường đại thì yêu cầu trả giá càng lớn
Nghĩ đến biểu tình chần chờ của lão sư lúc gần đi, còn có lời nói mật đàm trước kia của Lạc Chủ và lão sư. Tựa hồ cũng lập tức được thông suốt.
Ái nhân biết chuyện này, hắn không muốn cho mình tham dự. Hắn không muốn y bị người ở Minh giới phát hiện.
Nhưng y vẫn là tới.
“Ha ha...”
Nếu như ái nhân cũng bị cắn nuốt, vậy thì y lưu lại những linh hồn lực này làm cái gì. Đã như vậy, mọi người cùng đồng quy vu tận đi.
Linh hồn lực trong cơ thể không bảo lưu lại chút nào, theo tiếng sáo của Chu Mộ Nhiên điên cuồng vận chuyển. Gió nhẹ vờn quanh bên người Chu Mộ Nhiên càng ngày càng mãnh liệt, những người bị thương xung quanh kinh ngã phát hiện, vết thương của bọn họ đang ngừng chảy máu, sau đó chậm rãi khép lại.
Tiếng sáo chậm rãi thổi trên phế tích, đó là một thủ khúc hết sức quen thuộc. Nguyên bản nó là một thủ khúc dương cầm.
“Em đã bổ sung thêm lời cho nó.” Chu Mộ Nhiên thả xuống ống sáo, nói với nam nhân ngủ say bên người, thanh âm kia giống như lời làm nũng của người yêu, đáng tiếc đối phương không có bất luận đáp lại.
Ngươi khuấy tan làn sương mù tĩnh lặng
Linh hồn ta quay đầu lại
Hòa tan hoàn toàn;
Ta hướng về tổ ấm của mình
Khẽ chờ mong
Giống như một đôi tri kỷ
Thân thiết mà tương quan.
Tâm của ta thường rung động
Dư âm của buồn vui.
Luẩn quẩn giữa vòng xoáy vui buồn
Xung quanh tịch liêu không người.
(edit: Xin lỗi khả năng của editor có hạn ko hiểu được lời bài hát lắm)
“Nhạc Ca...” Lạc Chủ chậm rãi thức tỉnh, giống như là bị lời ca làm tỉnh lại ký ức.
Chu Mộ Nhiên đưa tay đan vào giữa các ngón tay của đối phương.
“Tất cả những người vi phạm bản chất...”
“Đừng!” Bàn tay nắm chặt tay Chu Mộ Nhiên bỗng nhiên nắm lại, câu nói này vừa nói ra, Lạc Chủ liền biết y muốn làm gì.
“... Đều rơi vào vực sâu.”
Miệng ngậm thiên hiến.
Công kích người nào đó đều sẽ gặp phải sự phán xét của lương tâm, đều đem gặp phản phệ.
Linh hồn lực bị lấy ra số lượng lớn, khuôn mặt của Chu Mộ Nhiên hầu như trong suốt, giống như chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ tan biến mất vậy.
“Hi vọng sinh mệnh của ta, trở thành…”
“Không cần, không nên nói nữa!” Lạc Chủ muốn đứng dậy che miệng Chu Mộ Nhiên, thế nhưng khổ nỗi thân thể lại bị thương quá nặng, chỉ có thể gọi thị vệ bên người, “Nhanh đi, che miệng hắn.”
“... Trở thành người bảo vệ linh hồn ngươi, vĩnh viễn không lại gặp phải sự ăn mòn của ác ma.”
“Không, cái này không thể nào... Tao đều đã bán đi... Dĩ nhiên còn không bằng mày...” Thanh âm của Triệu Lăng Âm khàn khàn, hai mắt lộ ra tuyệt vọng, gắt gao che cổ họng. Nơi đó đã là một lỗ máu, từng dòng máu trào ra theo hô hấp của gã.
Trong giây phút thân thể của gã ngã xuống, một bóng màu đen thoát ra thẳng bay đến chỗ Lạc Chủ.
Ánh sáng do linh hồn lực tạo thành bao trùm lấy Lạc Chủ, cái bóng màu đen vừa đụng vào đã phát ra một tiếng kêu thảm thiết rồi tan biến.
“Nhạc Ca...”
“Nguyện vọng cuối cùng, hi vọng ngươi... Quên ta.”
Thân hình Chu Mộ Nhiên tán loạn, tay của Lạc Chủ với vào khoảng không, hai mắt hầu như trừng nứt, “Không, tuyệt không!”
Linh đài một mảnh trống vắng, Chu Mộ Nhiên chờ đợi tử vong đến.
“Chủ nhân? Ngài đã tỉnh rồi.”
Chuyện này... Thanh âm kỷ kỷ tra tra, rất quen tai.
Chu Mộ Nhiên mở mắt ra, “Đậu Xanh?”
“Chủ nhân, ngài đã tỉnh rồi.” Đậu Xanh ở một bên cẩn thận từng ly từng tí một mở miệng.
“Nơi này là nơi nào?”
“Ai? Nơi này là kẽ hở Minh giới a.”
“...” Chu Mộ Nhiên ngồi dậy, nhìn Đậu Xanh bên cạnh một chút, “Chuyện gì xảy ra, cái thế giới vừa nãy, tại sao lại không có ngươi?”
“Chủ nhân ngài đang nói gì a, ta vẫn luôn ở bên ngài a?”
“Vậy ngươi nói, thế giới trước đó là thế giới nào?”
“Là thế giới của tiểu tiêu sư nha, chủ nhân ngươi rốt cục là làm sao vậy?”
“Chuyện này... Cái này chẳng lẽ là nằm mơ?”
Mọi chuyện xảy ra ở thế giới trước rõ ràng như vậy, làm sao có thể là nằm mơ. Nhưng mà thế giới kia lại không có Đậu Xanh, điều này giải thích như thế nào.
Đến cùng là là thật hay giả?
Chí ít, linh hồn lực trên người y vẫn còn đó.
“Chủ nhân, ngươi ngủ đủ lâu, mặt sau còn có mấy người đang xếp hàng đấy.” Đậu Xanh đề nghị.
“Được” Chu Mộ Nhiên lắc lắc đầu đứng dậy, đưa đi tiểu tiêu sư đã buông bỏ được tất cả, thu được tân linh hồn lực.”Người tiếp theo là ai?”
“Là cái này, một Tiểu hoàng đế.”
Cái gì? Đều ngồi vào ngôi vị hoàng đế rồi mà còn có chấp niệm không thể siêu sinh?
Đại lượng ký ức tràn ngập đầu óc, Chu Mộ Nhiên đi vào thế giới tiếp theo.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
23 chương
43 chương
108 chương
129 chương
22 chương