Mặt Chu Mộ Nhiên trong nháy mắt đỏ. Y phát hiện đối diện với người chưa từng nói qua luyến ái này mới khó nhất. Chu Mộ Nhiên thật sự rất muốn hỏi một câu ngươi có nhớ ta không, thế nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng không nói ra khỏi miệng được Nhìn Chu Mộ Nhiên gật đầu, khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc của Túc Liễu Nguyên lộ ra nụ cười, rất đẹp trai, rất ưa nhìn, Chu Mộ Nhiên si ngốc nhìn. Đây chính là dung mạo lần này của ái nhân, quả nhiên rất biết chọn, mỗi lần đều khốc soái làm người chân nhuyễn như thế. “Ta dạy em đánh đàn?” Túc Liễu Nguyên chần chờ một chút, mở miệng hỏi. Giọng nói cùng dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí kia, chỉ lo Chu Mộ Nhiên không cao hứng. Thế nhưng sự tình hiển nhiên đơn giản hơn hắn nghĩ nhiều, Chu Mộ Nhiên vui vẻ đáp ứng, trực tiếp ngồi trên ghế dài, chăm chú sát bên Túc Liễu Nguyên. Đối với đàn dương cầm, Chu Mộ Nhiên không biết nhiều, nhà y là thư hương môn đệ, không là âm nhạc thế gia, không ai bắt y học cả. Thế nhưng có một lần y đóng vai một nghệ nhân dương cầm, lúc này mới học tư thế. Xem tư thế ra dáng của Chu Mộ Nhiên, Túc Liễu Nguyên trở nên căng thẳng, hắn cũng chỉ biết một chút ý về dương cầm, chỉ là am hiểu một khúc này thôi. Thế nhưng một lúc sau hắn lại nhẹ nhõm lại, ngón tay của Chu Mộ Nhiên cứng nhắc, không giống một người đã từng học qua. Túc Liễu Nguyên bắt đầu cẩn thận chỉ điểm tư thế tay cho Chu Mộ Nhiên, thỉnh thoảng nhìn Chu Mộ Nhiên làm ra động tác cứng nhắc liền không nhịn được cười to. Chu Mộ Nhiên tức giận trừng đối phương một chút, muốn cho đối phương một cái tát, nhưng lại không nỡ. Luôn luôn là như vậy, luôn luôn là tính cách như vậy. Hắn chưa bao giờ che giấu tâm tình của bản thân, nhìn đến y lộ ra mặt xấu liền sẽ thiện ý thoải mái cười to. Cái cảm giác này làm cho Chu Mộ Nhiên như trở lại thời điểm đối đánh với Cố Văn Hi, giống như trở lại thời điểm theo Khương Thần đi đánh trận. Ngươi vẫn còn ở đó. Thật tốt. Cả một buổi chiều, hai người an vị ở trước dương cầm, từ từ đàn một khúc này, mãi đến tận khi mặt trời ngả về tây, đem thân ảnh của hai người kéo thành cái bóng thật dài. ****************************************************************** “Tiếp tục như vậy không thành.” Chu Mộ Nhiên chủ động yêu cầu. “Hiện tại địch ta cũng không dám động, tiếp tục như vậy không phải là biện pháp. Vấn đề mấu chốt bây giờ có hai cái.” “Em nói.” Túc Liễu Nguyên gật đầu, những người hầu trưởng khác đứng ở một bên nghe “Thứ nhất chính là Lưu Dong rốt cuộc biết được cái gì? Chúng ta nhất định phải bắt được ả, ép ả nói ra.” Chu Mộ Nhiên thập phần coi trọng cái này, y bức thiết muốn biết đối phương đã xảy ra chuyện gì, liên quan với sống lại, còn có đời trước đã phát sinh chuyện gì. “Thứ hai, Yêu tộc gần nhất ở biên phòng liên tục có hành động, mà nước láng giềng lại án binh bất động, em cảm thấy được trong này có mùi vị không tầm thường.” Nếu như có thể bắt được Lưu Dong, nhất định có thể ép hỏi ra sau đó Yêu tộc sẽ có hành động gì. Túc Liễu Nguyên gật gật đầu, hắn hiển nhiên cũng cảm thấy hai điểm này rất trọng yếu. “Cho nên, em có một biện pháp, hi vọng các anh có thể phối hợp em.” Chu Mộ Nhiên chậm rãi mở miệng.”Em muốn ra ngoài, dẫn xà xuất động.” “Không được!” Mặt Túc Liễu Nguyên trầm xuống, kiên quyết từ chối. Không khí trong phòng nhất thời trở nên khẩn trương. “Hai phe giằng co không xong, chỉ có em mới có thể phá vỡ cục diện bế tắc này. Anh cho rằng em sẽ lấy thân để mạo hiểm sao, đây chỉ là cái kế sách.” Chu Mộ Nhiên lắc đầu một cái, “Mấy ngày nay em không đến trường, chỉ sợ bọn họ đã nghi ngờ. Em nhất định phải ra ngoài.” “Ta không đồng ý.” Túc Liễu Nguyên vỗ bàn một cái đứng lên, “Dù thế nào đi chăng nữa thì em cũng không được ra khỏi Xích Diệp cung.” “Xích Diệp cung có thể bảo đảm em nhất thời nhưng có thể bảo đảm em cả đời sao, nếu như Xích Diệp cung không còn tồn tại nữu thì sao?” Chu Mộ Nhiên nhìn Túc Liễu Nguyên từ tốn nói, “Em ở Xích Diệp cung thì chính là một thành viên của nơi này. Người khác có thể bảo vệ em, em cũng có thể bảo vệ người khác. Chuyện này chỉ có em đứng ra mới được, chuẩn bị bố cục đi.” Túc Liễu Nguyên đẩy cửa mà đi. Những người khác quay đầu lại nhìn Chu Mộ Nhiên. “Nghe tôi, chuẩn bị bố cục.” Chu Mộ Nhiên không dao động một chút nào, những người khác không thể làm gì khác hơn là bắt đầu chuẩn bị. Giống như Chu Mộ Nhiên đã nói, hiện tại là cục diện bế tắc, cần phải có một người ra đánh vỡ, mà những người khác không đủ điều kiện. Chu Mộ Nhiên đứng bên cửa sổ, nghe mấy người phía sau thảo luận bố cục, tâm lại bay ra ngoài gian phòng. Nếu là có thể, y cũng không nguyện ý mạo hiểm, y nguyện ý cùng Túc Liễu Nguyên yên lặng cả đời. Thế nhưng hiện thực không phải như vậy, y còn có nhiệm vụ trong người, y nhất định phải bắt được Lưu Dong báo thù, cũng nhất định phải để cho người nhà an toàn. Hiện tại người nhà vẫn an toàn là do bọn họ vẫn chưa biết được quan hệ giữa y và Xích Diệp cung, một khi tin tức tiết lộ, dù cho người đã được Xích Diệp cung bảo hộ thì hiệu quả cũng không khả quan. Mấy ngày nay y viết giấy xin nghỉ bệnh với trường học, có thể ẩn giấu nhất thời. Ngày hôm qua thu được tin tức của đồng học, trường học có buổi liên hoan, hỏi y có tham gia được hay không, y đáp ứng rồi. Một đêm chưa chợp mắt, Chu Mộ Nhiên trầm mặc rời giường, đơn độc ăn điểm tâm. “Hắn đâu?” “Chủ nhân hắn...” Đinh Mùi do dự một chút. “Quên đi, chờ tôi trở lại lại nói.” Chu Mộ Nhiên đi ra ngoài, “Bố cục đều đúng chỗ sao?” “Tất cả đã được sắp xếp.” Chu Mộ Nhiên ngồi trên xe, thả lỏng. Kỳ thực còn có một việc hôm qua y đã ám chỉ cho Túc Liễu Nguyên, trong Xích Diệp cung có nội gián. Đối phương cũng không trả lời y. Y không biết ý của đối phương là biết, hay là hoài nghi y. Điều này làm cho Chu Mộ Nhiên có cảm giác vô lực, mặc kệ thế giới thứ nhất hay thế giới thứ hai, mặc kệ là Cố Văn Hi hay là Khương Thần đều tuyệt đối tín nhiệm y, mà hiện tại, y hoảng hốt. “Đại nhân, chủ nhân liên lạc.” “Uy, Túc Liễu Nguyên?” “Tính mạng của em quan trọng nhất, không được có bất kỳ hành vi nguy hiểm nào, cái khác để ta làm.” “Được.” Mờ mịt trong lòng Chu Mộ Nhiên bị quét sạch “Ha, Tống Hi Nhan.” Chu Mộ Nhiên vừa vào phòng học liền có người lại đây cùng y chào hỏi. “Cậu đã hết cảm mạo chưa?” “Tốt lắm rồi.” Chu Mộ Nhiên cười, “Dạ hội tốt nghiệp năm nay hình như hơi sớm.” “Đúng vậy. Thế nhưng ngày hôm qua giấy thông báo của học viện Hoàng gia đã đến, mấy mỹ nữ đã chuẩn bị rời đi, chúng ta chỉ có thể sớm.” Nam sinh nhìn Chu Mộ Nhiên. Chu Mộ Nhiên gật đầu. Dạ hội tốt nghiệp xưa nay chưa từng tổ chức trước, hiện tại muốn tổ chức trước khẳng định có vấn đề. học viện Hoàng gia lệ thuộc Hoàng thất, mà Hoàng thất chính là hậu trường của Hàn gia, y hầu như có thể đoán được rằng đây chính là một hồi Hồng Môn Yến. Hiện tại liền xem nhà nào có thể cười đến cuối cùng. Trong phòng học là an toàn, trên dạ hội mới là nguy hiểm nhất. Trong giờ học Trưởng ban cầm lấy danh sách tiết mục đến tìm Chu Mộ Nhiên, bảo y đóng góp một tiết mục. Chu Mộ Nhiên cân nhắc một hồi, “Tớ đàn dương cầm đi.” Hết thảy đều đưuọc tiến hành đâu vào đấy, Chu Mộ Nhiên giống như không biết gì mà đùa giỡn cùng đồng học, mãi cho đến sau bữa trưa, mọi người đi vào lễ đường. Trong thông tín khí của Chu Mộ Nhiên thu được một tin tức, không có người gửi, chỉ có một hàng chữ: Nguy hiểm, lập tức rời đi. Chu Mộ Nhiên khẽ cau mày. Cái này không thể nào là người của Xích Diệp cung gửi, càng không thể là Túc Liễu Nguyên gửi, thế nhưng trong trường hợp này ngoại trừ Lưu Dong ra thì không ai biết được nội dung phía sau dạ hội. Chu Mộ Nhiên không chút biến sắc xem xét xung quanh, năm người hầu của Xích Diệp cung ở trong bóng tối dùng thủ thế đặc biệt chào hỏi y. Đối phương muốn chính là sống, sẽ không hạ sát thủ với y, an toàn là không lo. Vấn đề bây giờ chính là Lưu Dong ở chỗ nào, dựa theo phát triển của nội dung vở kịch, nhất định phải là Lưu Dong mới có thể dẫn y đi, không có khả năng trước mặt nhiều người như vậy mà dẫn y đi. Đang nghĩ, Lưu Dong đột nhiện xuất hiện ở trước mặt y. Ngoại trừ sắc mặt có chút trắng xám, những cái khác đều phi thường bình thường. “Lưu Dong.” Ánh mắt của Chu Mộ Nhiên sáng lên. Tới rồi! “Tiểu Nhan, nghe nói cậu bị bệnh, tớ lại không biết địa chỉ nhà cậu nên không thể đến thăm cậu được.” “Cảm mạo quá đột nhiên, cũng chưa kịp nói cho cậu.” Hai người đều là một mặt chân tình, trong lòng lại đều biết đối phương đang nói dối. “Đi cùng tớ đến sân thượng tâm sự được chứ?” “Đương nhiên.” Chu Mộ Nhiên nâng nâng chén rượu trong tay. “Lưu Dong, tớ cũng có vấn đề muốn hỏi cậu.” Chu Mộ Nhiên nhấp một ngụm rượu hỏi. “Tớ cũng có một vấn đề muốn hỏi, có thể ưu tiên nữ nhân trước  không?” Lưu Dong cũng cười, cười thật ngọt ngào, trong đôi mắt lại tràn đầy oán độc. “Tôi muốn biết, cô sống lại là vì báo thù sao? Báo thù tôi, tại sao?” Chu Mộ Nhiên không để ý tới lời của Lưu Dong, hỏi thẳng. Trong một góc tối của sân thượng, người đứng đó kinh hãi trong lòng. “Cậu, cậu có ý gì?” Biểu tình trong mặt Lưu Dong nát bét, hoảng sợ nhìn Chu Mộ Nhiên, trong lúc hoảng hốt tựa hồ rõ ràng cái gì đó. “Mày cũng sống lại sao? Thì ra là như vậy, chẳng trách mày biến hóa lớn như vậy. Ông trời bất công, rõ ràng là mày không chịu đưa bản vẽ kia cho tao làm cho tao bị đám Yêu tộc nhục nhã, mày rõ ràng có thể đem bản vẽ cho tao, mày nói mày yêu tao, vậy mà mày lại từ chối! Từ chối!” Chu Mộ Nhiên lẳng lặng mà nhìn Lưu Dong oán độc gầm nhẹ, thanh âm cực lớn, cho dù bọn họ có đứng khá xa thì cũng có người quay đầu lại liếc mắt. “Vào thời điểm cô từ chối tôi thì chúng ta cũng đã kết thúc. Thế nhưng cô lại muốn dựa vào cái gọi là ái tình mà bắt tôi đưa bản vẽ cho Yêu tộc. Cô đến cùng là người hay là yêu. Cô có từng nghĩ đến chuyện sau khi Yêu tộc có bản vẽ thì Nhân tộc sẽ thế nào hay không?” “Chuyện kia không liên quan đến tao! Tao không phải là Thánh nhân, tao chỉ có thể suy nghĩ cho mình.” Lưu Dong tê gọi. “Vậy chuyện của cô cũng không liên quan đến tôi. Tranh của tôi, chỉ thuộc về tôi, thuộc về nhân tộc.” Thuộc về Xích Diệp cung. Bàn tay của Chu Mộ Nhiên đánh về phía Lưu Dong, thuốc gây tê lập tức làm cho Lưu Dong mềm nhũn ngã oặt Hầu như ngay khi Lưu Dong bị tấn công thì người trong bóng tối cũng ra tay. Đậu Xanh không tới nơi này để chơi, ngay lập tức liền nói cho Chu Mộ Nhiên sau màn che có người, sau khi mấy người công kích thì lại có một người gia nhập, đối diện lập tức đã biến thành nội đấu. Chu Mộ Nhiên cũng phải ăn chay, nhìn lén người phụ trách bảo vệ cậu, đều không thấy bóng dáng, phỏng chừng là bị dẫn ra. La to một tiếng, đỡ lấy Lưu Dong mất đi tri giác. Cùng lúc đó bên ngoài cũng vang lên tiếng còi cảnh sát, trong lễ đường hoàn toàn đại loạn. “Có đạo tặc!” Lại có người nghe được có người gọi, “Đối phương đánh ngất Lưu Dong, đang công kích Tống Hi Nhan! Mọi người cùng nhau tiến lên, đánh chết hắn!” Nhờ fan của Lưu Dong cùng với các bằng hữu mấy ngày nay Chu Mộ Nhiên kết giao, người tập kích y rất nhanh bị chúng học sinh vây đánh. Những này có bản lĩnh nhưng lại bí vướng bởi đám học sinh không có cách nào triển khai, bị đánh thảm. “Tớ mang Lưu Dong đi bệnh viện.” Chu Mộ Nhiên tìm cái cớ, mọi người lý giải _ gật đầu, tránh ra một con đường. Chu Mộ Nhiên không nghĩ tới sự tình đơn giản như vậy, ôm Lưu Dong một đường lao nhanh, thế nhưng khi sắp bước ra khỏi lễ đường lại bị người ngăn cản. “Thả nàng xuống, Vương phi Điện hạ.” Người trong bóng tối giơ một thanh trường đao về phía Chu Mộ Nhiên, “Nếu như ngài không hy vọng cha mẹ ngài xảy ra chuyện.” “Ngươi!” Chu Mộ Nhiên hầu như trong nháy mắt liền đoán được đây chính là tên nội gián kia. “Cảm tạ Điện hạ tín nhiệm, ta mới...” Phịch một tiếng tiếng súng vang lên, trường đao cũng rơi xuống đất. Chu Mộ Nhiên theo bản năng sau lùi một bước. “Đừng sợ, là tớ.” Thanh âm quen thuộc làm cho Chu Mộ Nhiên bật thốt lên, “Hàn Kiều!” “”Ừm. Nữ nhân này quả nhiên không thật sự yêu cậu.” Mái tóc vốn cuộn sóng của hàn Kiều đã biến thành tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt vốn mũm mĩm cũng lộ ra vẻ gầy gò, thế nhưng xem qua lại già dặn rất nhiều.”Tớ là tới cứu cậu, hy vọng cậu tin tớ.” “Ừm.” Chu Mộ Nhiên không chần chờ kéo chặt cánh tay đối phương đưa ra.