“Chuyện này...” Đậu Xanh muốn nói lại thôi.
“Ăn ngay nói thật.”
“Theo lý thuyết, ngoại trừ Minh sứ giả ra thì không có khả năng tồn tại tình huống như thế.” Đậu Xanh giải thích, “Mặc kệ là sống lại, hay là tá thi hoàn hồn, đều không thể thoát khỏi thế giới vốn có, không cách nào thoát khỏi sự khống chế của thế giới. Tình huống của xuyên qua giả có chút đặc thù hơn, xuất hiện là do xuất hiện đường giao nhau giữa hai thế giới. Ngoài ra còn có một khả năng...”
“Là cái gì?”
“Đối phương cũng là Minh sứ giả.”
“Cái này không thể nào.” Chu Mộ Nhiên kiên quyết phủ định. Khi tiền nhiệm đi đã nói rõ, thế gian chỉ có một Minh sứ giả là y, khi linh hồn lực của y đủ mạnh, là có thể cảm nhận được Minh sứ giả tiếp theo đến.
Nối nghiệp giả đến, tiền nhiệm từ nhậm, trừ phi người sau không cách nào kế thừa hoặc là không nguyện tiếp thu, lại đi chờ đợi một người kế nhiệm, một đời một đời, chưa bao giờ từng đồng thời có hai Minh sứ giả tồn tại.
“Vậy thì cũng chỉ còn sót lại một suy đoán cuối cùng.” Dáng vẻ nho nhỏ của Đậu Xanh nhún vai một cái.”Đối phương là đại nhân vật của Minh giới. Ngược lại, chủ nhân gặp phải người như vậy sao? Phải cẩn thận a.”
“”Ừm. Hả?” Chu Mộ Nhiên nghe được Đậu Xanh nói có loại khả năng này, trong lòng liền bị cảm giác sung sướng vô hạn lấp kín, đợi đến nghe được phải cẩn thận, phản xạ có điều kiện nhìn về phía Đậu Xanh.
“...” Đậu Xanh trừng Chu Mộ Nhiên.
“Ngươi nói cẩn thận là có ý gì?” Chu Mộ Nhiên trừng Đậu Xanh.
“”Ừm... Cẩn thận bị ăn sạch sẽ.” Trong mắt Đậu Xanh một mảnh bình tĩnh.
“Nói rõ ràng, bằng không... Ta cởi quần của ngươi.”
Đậu Xanh ấn ấn quần áo do một chút linh lực yếu ớt của mình biến thành, trong lòng biết đối phương muốn hút đi, nó thực sự là hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là vẻ mặt đau khổ trả lời.
“Ta cũng chưa từng thấy đại nhân vật Minh giới bao giờ, thế nhưng nghe được đại nhân tiền nhiệm nói qua, những người kia muốn cướp đoạt tu vi của chúng ta chỉ là chuyện một bữa ăn sáng thôi. Ta tu vi thấp, bọn họ không lọt mắt, thế nhưng chủ nhân ngài...”
“Muốn làm sao cướp đoạt tu vi, đoạt tu vi phải làm gì.” Chu Mộ Nhiên vẻ mặt biến lãnh.
“Đương nhiên là bản thân bọn họ càng mạnh mẽ, còn việc làm sao cướp đoạt...” Đậu Xanh hơi hơi cúi đầu, “Chính là cái kia, cái kia a.”
Chu Mộ Nhiên hiểu. Thế nhưng y cũng không nhịn được nheo mắt lại.
“Ngươi biết ta nói tới ai?”
“Không không không, ta không biết!” Đầu Đậu Xanh lắc như cái trống bỏi
“A.” Ngón tay của Chu Mộ Nhiên lặng lẽ lay động, một tia linh hồn lực thoát ra khỏi người Đậu Xanh, đảo mắt quần của đối phương liền biến thành quần sooc.
Đậu Xanh sợ đến hồn phi phách tán, nước mắt chảy ra như mưa, “Ta nói ta nói.”
“A.”
“Là bởi vì ta vừa tới nơi này liền bị hắn áp chế gắt gao, hơn nữa không chỉ riêng đời này, mà là...”
“Cả ba thế giới đúng không?” Chu Mộ Nhiên mặt lạnh hỏi.
“... “Ừm...”
“Kỳ quái, tại sao ta không cảm giác được áp chế.” Hỏi ra thắc mắc của bản thân, Chu Mộ Nhiên lâm vào trầm tư, sợi linh hồn lực hấp đi ra tùy ý bị Đậu Xanh kéo về.
“Không phải là do linh hồn lực của chủ nhân rất kém chứ? Dù sao ta vừa bắt đầu cũng không cảm giác được áp bức.” Không có cảm giác nguy hiểm, Đậu Xanh lại bắt đầu trắng trợn không kiêng dè.
“Nếu ngươi lợi hại như vậy... Cho nên nói ngươi vừa bắt đầu liền cảm giác được ta gặp nguy hiểm. Tại sao không nói.”
“Nói cũng vô dụng, đối phương muốn mạng nhỏ của chúng ta, chỉ đơn giản như ép một con kiến thôi.” Trong mắt Đậu Xanh lộ ra một tia sợ hãi.”Thế nhưng linh hồn lực của ngài rất thấp, hắn... Hắn quá nửa là không lọt mắt.”
“Nếu không lọt mắt, ngươi đoán tại sao hắn lại tới đây?” Chu Mộ Nhiên chợt cười to đứng dậy.
“...” Trên mặt Đậu Xanh là biểu tình như nhìn một tên thần kinh.
“Cuối cùng hỏi ngươi một câu, ngươi nói hắn có ấn tượng với ta sao?”
“Chuyện này... Không biết. Ngoại trừ mấy đại nhân vật kia ra, những người khác ở Minh giới nếu muốn đến kẽ hở, đều yêu cầu ngọc ấn sách vàng của Minh vương đại nhân, mà không có loại sách vàng này thì sừ những vị đại nhân kia ra thì sẽ không thể có kí ức. Thế nhưng ta đã nghe tiền nhiệm sứ giả nói qua, Minh vương đã mất tích rất lâu.”
Chu Mộ Nhiên vung vung tay, y không cảm thấy hứng thú chút nào với chuyện của Minh giới. Y muốn biết chính là Túc Liễu Nguyên có phải người trước kia y đã gặp hay không, hiện tại đáp án hầu như là khẳng định, này đã đủ rồi.
Chu Mộ Nhiên mở cửa đi ra ngoài, thẳng đến thư phòng của Túc Liễu Nguyên.
Căn cứ suy đoán của Đậu Xanh, Túc Liễu Nguyên tuy rằng có năng lực xuyên qua từng cái từng cái thế giới, có lẽ là bị cái gì đó hấp dẫn, nhưng bản thân lại không có chút ký ức gì, thậm chí năng lực của hắn còn bị thế giới hạn chế.
Ở trong thế giới này, tất cả đều là bản năng.
Trong thư phòng, Túc Liễu Nguyên đã biết được chuyện đã phát sinh, nghe thấy tiếng gõ cửa liền gia hiệu cho Mỹ Tử mở cửa.
“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Ta có việc muốn nói với em.”
Hai người trăm miệng một lời.
Đám người Dư Thần Mỹ Tử mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: Tú ân ái bắt đầu rồi.
“Chuyện có liên quan đến em thì phải nói cho em biết.” Túc Liễu Nguyên buồn cười cong cong khóe miệng, chờ giây lát mở miệng. “Là liên quan đến an toàn của em.”
“Tôi nói trước.” Chu Mộ Nhiên vung vung tay, “Tôi biết là ai bắt đi Lưu Dong.”
“Hàn gia. Ta đã biết rồi.” Túc Liễu Nguyên gật đầu.”Em biết tại sao không?”
“Đương nhiên, tranh của tôi, bức vẽ kia.” Chu Mộ Nhiên đầy mặt kiêu ngạo.”Tôi hiện tại lấy thân phận Chủ tịch thiết kế, thỉnh cầu lập tức bắt đầu lượng sản cơ giáp.”
Mọi người sững sờ, trên mặt Túc Liễu Nguyên cũng có chút khó khăn, “Liệu có sớm quá hay không?”
Kỹ thuật chế tạo cơ giáp vô cùng khó khăn, hơn nữa lại tiêu tốn một khoản tiền to lớn.
“Không còn sớm. Mấy ngày nay tôi đã thí nghiệm xong, hiện tại bắt đầu sản xuất sẽ nhanh chóng đưa ra chiến trường được.” Chu Mộ Nhiên nghiêm túc mở miệng.
Sau khi biết Lưu Dong là sống lại, Chu Mộ Nhiên liền biết không thể đợi thêm.
Ai biết đời trước đến cùng xảy ra tình huống gì, Lưu Dong biết bao nhiêu về bản vẽ cơ giáp này, coi như không hoàn toàn nhìn thấy, nhưng sợ rằng ả cũng biết gốc rễ, bằng không sẽ không đánh chủ ý tới y.
Lần này hết sức tiếp cận chỉ sợ là sớm có dự mưu. Chỉ là không biết vị nào bên Hàn gia đột nhiên ra tay, sợ rằng còn là nhận ra được động tác của Xích Diệp cung nên phái người đi bảo vệ Lưu Dong đi.
“Được.” Túc Liễu Nguyên trầm mặc chốc lát, gật đầu.”Đề cao cấp bậc an toàn ở Xích Diệp cung đến cao nhất. Còn có, để Phong Sửu trở về, đến bên cạnh Tiểu Nhan.”
“Còn có. Tôi muốn lập tức bắt giữ Lưu Dong, bí mật thẩm vấn!” Chu Mộ Nhiên nghiêm mặt mở miệng lần nữa, ngữ khí không cho thương lượng.
“Được.” Lần này Túc Liễu Nguyên không do dự.
Túc Liễu Nguyên gật đầu, những người khác tự nhiên không có dị nghị. Dư Thần là người hầu trưởng ở Xích Diệp cung, ra lệnh cho những người khác bằng thông tín khí. Những người khác mỗi người quản lí chức vụ của mình, xin cáo lui bắt tay chuẩn bị
“Lưu Dong ngoại trừ đến gần em để lấy bản vẽ thì còn có gì nữa không?” Túc Liễu Nguyên cười cười với Chu Mộ Nhiên.
“Khẳng định có, thế nhưng phải đợi sau khi anh thẩm vấn.” Chu Mộ Nhiên giảo hoạt nói. Đến thời điểm nhất định phải bức ra chuyện trước khi trọng sinh của Lưu Dong, những thứ này đều không có bên trong ký ức của Tống Hi Nhan, khống chế loại tiên cơ này có thể bảo đảm Xích Diệp cung sừng sững không ngã.
“”Ừm. Vậy thì chờ ngày mai gặp đến người lại nói.” Túc Liễu Nguyên gật đầu, “Thời gian không còn sớm, chúng ta trước tiên dùng bữa trưa?”
Lời này nói bá khí tột cùng, hết thảy đều là tiết tấu bày mưu nghĩ kế.
Chu Mộ Nhiên thì lại vui vẻ đáp ứng.
Đối với Túc Liễu Nguyên có khả năng là ái nhân của mình, Chu Mộ Nhiên hiện tại đã không có bài xích, trái lại là bước nhanh đi theo, tử tế quan sát đối phương.
Qua lần quan sát này, Chu Mộ Nhiên càng thêm chắc chắn.
Cho dù thân hình bất đồng, dung mạo bất đồng, thế nhưng vẫn có những thứ khắc vào linh hồn.
Tỷ như lần gắp thức ăn đầu tiên luôn là rau dưa, tỷ như sau khi ăn xong cơm thì thích vừa uống rượu vừa nhìn y.
Đương nhiên, đây chỉ là bình thường nhất, thật sự muốn nghiệm chứng, còn cần quan sát càng lâu. Thế nhưng trong lòng Chu Mộ Nhiên luôn có một thanh âm nói cho y biết, không sai, đây chính là hắn.
Ăn xong cơm, hai người cùng trở lại phòng làm việc. Chân của Túc Liễu Nguyên bị thương, tuy rằng thoa thuốc nhưng vẫn có chút bất tiện, liền ngồi ở nơi đó nghe Chu Mộ Nhiên nói về cấu tạo của cơ giáp.
Chu Mộ Nhiên vốn tưởng rằng Túc Liễu Nguyên sẽ không nghe hiểu, thế nhưng nhìn đối phương khi thì cau mày khi thì bừng tỉnh, mới phát hiện đối phương dĩ nhiên hiểu rất nhiều về máy móc.
Hai người càng đàm luận hứng thú càng cao, rất nhiều vấn đề vượt mức quy định mà người tinh tế không thể nghĩ ra đều bị Túc Liễu Nguyên nhất nhất chỉ ra.
Ai cũng không chú ý, đầu hai người càng tựa càng gần, cuối cùng dĩ nhiên đụng vào nhau. Hai người nhìn nhau cười, đều có thể rõ ràng ý của đối phương.
Những ngày kế tiếp, Chu Mộ Nhiên bị hạn chế ở Xích Diệp cung, đây là vì an toàn của y.
Mỹ Tử cả ngày không thấy tăm hơi, Đường Dần Đinh Mùi cũng bận bịu đến nỗi chân hướng lên trời, Dư Thần tuy rằng chỉ cần quản lý chung hơi nhẹ nhõm một chút thế nhưng cũng chỉ có thể tranh thủ thời gian chào hỏi y, không có thời gian nói nhiều hơn nữa.
Toàn bộ Xích Diệp cung chỉ có Chu Mộ Nhiên cùng Túc Liễu Nguyên rảnh rỗi nhất, đều sắp mốc meo.
Để cho người tiếc nuối chính là Lưu Dong hôm sau vẫn chưa bị mang trở về, có người nói tất cả mật sở của Hàn gia đều bị người của Xích Diệp cung xốc ngược lên trời thế nhưng vãn không phát hiện ra cái bóng của Lưu Dong như trước.
Nhìn Chu Mộ Nhiên nôn nóng đi tới đi lui, Túc Liễu Nguyên tiến lên nhẹ nhàng kéo lại tay y.
“Ta dẫn em đi đến một chỗ.”
“A?”
Chu Mộ Nhiên bị Túc Liễu Nguyên lôi kéo đi đến tầng cao nhất, Chu Mộ Nhiên ở phía sau luống cuống tay chân theo sát bóng lưng to lớn phía trước, trong lòng dần dần bình ổn xuống.
Đối phương tựa hồ rất thích loại hình thân hình cao lớn này, mỗi một cái thế giới đều giống nhau, hơn nữa đều thích kéo tay y đi
Tầng cao nhất trống rỗng, nhìn ra được rất ít người đến đây, thế nhưng được quét rước rất là sạch sẽ.
Vị trí giữa, có một thứ bị một tấm vải che lại.
Túc Liễu Nguyên nhanh chân đi tới, kéo tấm vải xuống, dưới đó là một cái đàn dương cầm
“Anh biết đàn dương cầm?” Chu Mộ Nhiên thực ở không tưởng tượng nổi mối liên hệ giữa thân phận của đối phương với việc đàn dương cầm.
“Chỉ biết một chút.” Túc Liễu Nguyên ngồi xuống ghế, mở ra nắp đàn, “Ta muốn đàn cho em nghe.”
“Ngày hôm nay là ngày tốt gì sao?” Chu Mộ Nhiên nằm nhoài bên trên đàn dương cầm nói.
“... Là kỷ niệm một tháng chúng ta quen biết nhau.” mặt Túc Liễu Nguyên có chút hồng
Chu Mộ Nhiên sau khi ngẩn ngơ cũng có chút muốn cười, thế nhưng lại bị tiếng đàn dễ nghe hấp dẫn.
Vóc dáng của Túc Liễu Nguyên rất cao, quanh năm rèn luyện làm cho thân hình của hắn vô cùng cường tráng, thế nhưng nhìn đến hai tay của hắn, Chu Mộ Nhiên không thừa nhận cũng không được, đây thực sự là một đôi tay thích hợp đàn dương cầm.
Không những lớn hơn một vòng so với tay của Chu Mộ Nhiên, ngón tay thon dài mạnh mẽ, khi đánh đàn giống như ngón tay đang bay lượn ở trên đó vậy.
“Khúc này tên là gì.” Một khúc xong xuôi, Chu Mộ Nhiên tỉnh lại.
“Đây là phụ thân ta viết, gọi là ‘Hiến cho người ta yêu nhất’. Hiện tại, ta nghĩ đàn cho em nghe.”
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
27 chương
137 chương
29 chương