“Ngươi làm gì?!” Dương Khang lắp bắp kinh hãi, vội vàng né tránh sang bên phải, tiện tay xuất ra một chưởng, cây quạt của Âu Dương Khắc đánh vào cổ tay hắn một cái, tuy là không nặng, nhưng mà tay trái cũng có cảm giác đau xót. Dương Khang không rõ ý định của Âu Dương Khắc, chỉ nghĩ hắn muốn bắt mình mang nộp cho Tam vương gia, cảm thấy nghi ngờ vô cùng, tay phải lúc này chuyển chưởng thành trảo, phút chốc trảo ra.
Âu Dương Khắc đã thấy Dương Khang mấy lần sử dụng công phu của Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, thu quạt về, rồi thanh thoát mà phát ra, lắc lắc đầu thở dài: “Mỹ nhân dùng chiêu số âm độc như vậy, không khỏi thiếu lễ nghi nha.” Nói xong đã mau lẹ không tiếng động mà ra phía sau Dương Khang, cây quạt điểm hướng sau não, Dương Khang quá sợ hãi, tay trái trở lại đánh ra, cổ tay căng thẳng, bị Âu Dương Khắc bắt lấy, hắn dựa thế xoay người, tay phải năm ngón sắc bén hướng ngực Âu Dương Khắc muốn đánh xuyên qua.
Âu Dương Khắc thấy hắn ra chiêu tàn nhẫn, giả vờ nổi giận, nét mặt trầm xuống nói: “Ta sẽ không khách khí nữa.” Cây quạt điểm vào khuỷu tay Dương Khang, bức mở chiêu số của hắn, cầm lấy cổ tay phải rồi đột nhiên buông lỏng, thả hắn ra. Kình lực không còn, Dương Khang bị lỡ đà ngã ra ngoài, lùi tới sát bên giường mới đứng vững được, cảm thấy thắt lưng bị buông lỏng, lúc này mới phát hiện đai lưng đã bị Âu Dương Khắc lấy mất, vội vàng hai tay nắm lấy quần chưa bị rơi xuống, mặt đã xấu hổ đỏ bừng.
Âu Dương Khắc vứt đai lưng ra một chỗ khác, mi mắt nheo lại cười cười.
Dương Khang giận dữ, nắm chặt quần áo kêu lên: “Không được lại đây!” Kêu xong lại cảm thấy không hợp lý cho lắm, liền sửa lại quát, “Trả đai lưng cho ta!”
“Cho ta lại gần mới có thể trả lại ngươi đai lưng nha.” Âu Dương Khắc nắm lấy đai lưng, cười mà bước tới, mỗi lúc một đến gần.
Dương Khang hung hăng trừng mắt nhìn hắn, bỗng nhiên chân trái vung lên, mũi chân đá thẳng vào cổ họng Âu Dương Khắc. Âu Dương Khắc ra tay nhanh như chớp, nắm chặt lấy mắt cá chân của Dương Khang, động tác này làm cho Dương Khang nháy mắt nhớ lại lần trước luận võ chiêu thân, mặt không khỏi xấu hổ muôn phần, nhưng Âu Dương Khắc hiển nhiên đối với việc cởi giày của hắn không có gì hứng thú, cây quạt vung lên, kình lực xuất ra, điểm vào lòng bàn chân huyệt Dũng Tuyền, nhẹ nhàng một cái. Dương Khang nửa người mềm nhũn, đứng thẳng không được, liền ngã ra, ngồi ở trên giường, trong lòng không cam tâm, bên phải cố đá ra, ba ba hai tiếng, huyệt Huyền Chung bị điểm, Dương Lăng Tuyền cũng bị điểm.
Dương Khang vừa thẹn vừa giận, vẫn ngang ngược, mặc kệ quần mình có thể bị tuột xuống hay không, hai tay đồng thời xuất ra chiêu số của Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, trong miệng mắng to: “Âu Dương Khắc…”
Ba! Cổ tay trái Liệt Khuyết huyệt bị điểm.
“Ngươi…”
Ba! Tay phải Xích Trạch huyệt bị điểm.
“Hỗn…”
Ba! Hõm vai Khuyết Bồn huyệt bị điểm.
“Đản!” Dương Khang ngã bịch xuống giường.”… Vương —— ”
Ba! Á huyệt bị điểm. Dương Khang đang mắng chửi bị chặt đứt, còn lại hai chữ đành phải ở trong bụng thầm bổ sung thêm “—— bát đản!”
Âu Dương Khắc đến bên giường ngồi xuống, ánh nến lay động, mặc dù hắn trừng mắt nhìn nhưng cũng là mi dài tà mị, hai mắt sáng như ngọc, sắc mặt như xuân sớm, dung mạo như có ẩn tình, sâu kín thở dài.”Ta không ngại xa ngàn dặm… là vì ngươi a.”
Dương Khang ngẩn ngơ.
Hắn không ngu độn, tự nhiên nhìn ra được Âu Dương Khắc đối với hắn rất không tầm thường. Nói từ nhỏ sinh trưởng ở vương phủ, trong cung ngoài cung, vương công quý tộc có cái ham thích cổ quái nào mà không có đâu. Người Nữ Chân ( người Kim thuộc bộ tộc Nữ Chân) lại không như người Hán chịu nhiều lễ giáo trói buộc. Dù vậy thích nam nhân cũng biết là khó có thể mở miệng.Hắn hiểu được điều này nhưng hắn không nguyện ý bị áp a, hơn nữa giờ còn là kẻ bị mạnh hơn áp!Ngươi không phải tự phụ mình phong lưu tiêu sái, cũng không dùng sức mạnh cưỡng ép sao? Dương Khang căm tức.
Âu Dương Khắc như là biết tâm tư của Dương Khang, cười nói: “Nếu đổi lại là người khác, ta quyết không động chạm, chính là tiểu vương gia ngày thường rất xinh đẹp, ta thật sự không thể kiềm chế, huống chi, nói không chừng ngày mai …”
Ân, lời kịch này sao thật khả nghi …
“Lời kịch sao, dù sao biên kịch bỏ đi rồi, ta muốn đối với ngươi nói, chính là tâm sự của ta.”
Âu Dương Khắc mỉm cười, giơ tay nhẹ phất một cái, ở phía sau hắn phù dung sa trướng tựa như nước chảy rũ xuống, tối tối sáng sáng, ánh nến hồng lay động, sa trướng mơ hồ, ánh sáng hư ảo, trong trướng một màn xuân ý mênh mông, ôn nhu kiều diễm.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
34 chương
56 chương
4 chương
1232 chương
48 chương
176 chương