Thuyền đi cầu thân của Bạch Đà Sơn thuận gió căng buồm, toàn bộ tốc lực thẳng hướng Đào Hoa Đảo.Âu Dương Khắc mới đầu còn muốn trốn đi, nhưng ở dưới mắt Âu Dương Phong cho dù là con kiến muốn chạy trốn cũng không phải chuyện dễ. Rồi đến trên biển, vừa thấy biển sóng cuồn cuộn, mấy ngày liền đi xa thấy đất liền đã mờ mịt một mảnh, cho dù hiện tại Âu Dương Phong không theo dõi hắn, chính mình lại không có kỹ năng bơi, nhảy xuống biển chính là tìm cái chết, tự tử vì tình là một chuyện không hay ho gì, Âu Dương Khắc quyết định mặc kệ, tạm thời để cho người khác được việc đi. Đã đến nước này, đơn giản chính là hưởng thụ cảnh biển, hoặc gió thổi mây bay, hoặc sóng biển yên bình trong như gương, gió mát trăng sáng, không gian lung linh, cảnh đẹp cùng với rượu ngon, Âu Dương Khắc phe phẩy quạt ngâm gió ngợi trăng, bụng dạ khoan khoái. Nếu mà Dương Khang biết Âu Dương Khắc đang thoải ý hài lòng, tất nhiên sẽ tức giận cắn răng nguyền rủa tăng thêm vài phần, khiến cho hắn trên thuyền đi Đào Hoa Đảo liền bị lật úp giữa biển đi, nhưng mà lúc này Dương Khang cũng không hơn gì, hắn đã chuẩn bị đi xa một chuyến. Hoàn Nhan Hồng Liệt mới vừa bị hoàng đế hỏi tới, đang lo như thế nào làm cho lấy lệ, hai ngày trước lại gửi đến tuyệt mật tình báo: Mông Cổ ý muốn liên hợp cùng Đại Tống giáp công Đại Kim. Sứ giả được phái đi, chính là tứ vương tử của Thiết Mộc Chân – Đà Lôi. Hoàn Nhan Hồng Liệt lúc này cảm thấy đây là trời giúp hắn, trời giúp Đại Kim. Mật báo này tới như thế thật đúng lúc nhằm để giải thích đám mật thư kia, nhân cơ hội này thứ nhất xúi giục Nam Triều cùng Mông Cổ trở mặt, chấm dứt hậu họa cho Đại Kim ; thứ hai là nhắc lại chuyện kia, lần này nhất đình phải tìm được, lần trước không biết tại sao hắn đi tới đi lui ở Lâm An lằng nhằng lòng vòng mãi lại quên mất không đi tìm ” Võ Mục Di Thư ” ; thứ ba, nhân lúc này dời sự chú ý của nhi tử mình đi hướng khác, trên đường đi tìm một ít đồ sứ quy báu,cho Dương Khang cùng thưởng lãm giải sầu. Hoàn Nhan Hồng Liệt vào triều hướng phụ hoàng báo cáo, dẫn theo theo nhi tử cùng tùy tùng lặng lẽ xuôi nam. Một đường may mà bình yên vô sự, không lâu liền đến được Lâm An. Triều đình Đại Tống cao thấp toàn bộ đều không khi phách, khúm núm đáp ứng không dám cùng Mông Cổ kết minh, quan viên đều nhất loạt đi theo làm tùy tùng đem phụ tử nhà Hoàn Nhan Hồng Liệt là thượng quốc, đối xử nịnh hót khiến cả người đều thư thái. Ngày hôm ấy Thừa tướng Sử Di Viễn, phái người đến đưa thiếp mời, nói sắp tới là mười tám tháng tám, thỉnh Triệu vương cùng tiểu vương gia tới Tiền Đường xem thủy triều. Hóa ra Tiền Đường Giang từ bến sông ra tới biển địa thế đặc thù, tạo nên thiên hạ kỳ quan là thủy triều Tiền Đường, ngày mười tám tháng tám là thủy triều lớn nhất. Lúc đó thủy triều tới nơi, khí cuốn ngàn núi, sóng vỗ như sấm đánh, khắp sông sôi trào, đất rung núi chuyển, càng thấy vẻ tráng lệ nguy nga, thanh thế to lớn khiến người ta phải kinh hãi. Hàng năm vào ngày này, Lâm An hơn mười vạn dân chúng từ thành đi ra, đâu đâu cũng thấy người, xe ngựa như mây, phi thường náo nhiệt. Hoàn Nhan Hồng Liệt cùng Dương Khang đều chưa thấy qua thắng cảnh này, tất nhiên là thập phần tò mò, vui vẻ đáp ứng đi. Tới ngày đó, Sử Di Viễn tự mình đến đón, gặp mặt liền hàn huyên khách sáo, cười nói: “Lục vương gia, hạ quan lần này phải thỉnh Vương gia tới xem điều mới mẻ —— dân chúng không hiểu phong nhã, đều nghĩ là đến xem vào ban ngày là tốt nhất, không có nhiều người biết ban đêm xem thủy triều mới là tốt nhất, ban ngày nhiều người hỗn tạp, ban đêm vắng vẻ, thiên địa trống trải, xem thắng cảnh thủy triều Tiền Đường, đẹp vượt xa ban ngày. Vương gia nếu không tin, buổi chiều tới xem, liền biết hạ quan nói lời ấy đều không giả.” Hoàn Nhan Hồng Liệt cười nói: ” Thừa tướng cứ an bài.” Phụ tử hai người y phục bình thường hàng ngày, đi xe nhẹ đơn giản, theo Sử Di Viễn hướng bến Tiền Đường Giang mà đi. Dương Khang rất hưng trí, cùng phụ thân một đường nhìn ngắm phong cảnh, đàm luận vui vẻ. Đi tới bờ sông tại quán trà thôn dã, đoàn người liền xuống dưới nghỉ tạm, tùy tùng lấy ra trà cụ, pha trà dâng lên.Dương Khang nhìn thấy bên cạnh là mấy người bộ dạng giống ngư dân, nhìn vài lần, cũng không thèm để ý. Chợt nghe trong đó một người nói: “Ta đã sớm nói vật kia không dùng được, ngươi lại không tin!” Một người giải thích, nói: “Hừ, ngươi đúng là chỉ biết nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì), lúc trước ngươi có vật kia không tốt đâu?” Người nọ liền nói: ” Nó vẽ một con bọ cạp rết thật lớn,đầy tà khí, buồm nhà ai lại cổ quái như vậy?” Dương Khang nghe nói như thế, trong lòng không khỏi giật mình. Ngư dân kia lại nói: “… Cột buồm kia chỉ còn một nửa mà phía trên vẫn có độc xà cuốn lấy, thuyền này chắc do yêu ma quỷ quái sử dụng, đã làm Hải Long Vương tức giận, mới bị chìm đó!” Dương Khang trong lòng lại xao động, cúi đầu trầm ngâm: ” Chìm? Bọ cạp rết, độc xà… Ân, thật rất giống… Hay là hắn thật sao…” Nhịn không được có vài phần vui sướng khi thấy người gặp họa, “Ngươi không phải đi Đào Hoa Đảo cầu thân sao, cầu thật tốt ha,cầu được tới rơi luôn xuống biển, hừ, đáng đời!” “Khang Nhi?” – Hoàn chương 17 –