Âu Dương Khắc khinh công trác tuyệt, lại cưỡi ngựa tốt ngàn dặm, liền một lúc đã sớm tới sông Hoài, bảo đuổi theo nhưng sao có thể đuổi kịp đây? Hoài Thủy vốn là Tống Kim biên giới, lúc trước đôi bên mấy năm liền liên tục giao chiến, dân chúng lầm than, hiện giờ tuy rằng ngưng chiến, nguyên khí còn chưa hồi phục, sơn dã điền viên trước mắt hoang tàn, Âu Dương Khắc dừng ngựa nhìn lại, nắng sớm mỏng manh đã không còn. Đường về mờ mịt, lại thấy xa xa một màu xanh biếc, nước sông từ trên núi chảy xuống, ánh nắng chiếu rọi người, nghĩ đến chính mình khi đến thì tiền hô hậu ủng, khi về thì lẻ loi một mình, tương phản dữ dội, không khỏi khe khẽ thở dài. Hắn liền một đêm phi ngựa nước đại, lúc này bụng đói kêu vang, khi đi vội vàng không mang lương khô. Sờ trên người vàng bạc không thiếu, nhưng nơi này trước không có không thôn xóm sau không có tửu điếm, cầm tiền cũng chẳng có chỗ mua. Thiếu chủ Bạch Đà Sơn cẩm y ngọc thực, cả đời đều được người khác chăm sóc phụng dưỡng, kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã cũng không có, lúc này lại càng mờ mịt luống cuống, chỉ còn cách cười khổ hai tiếng lấy bản thân tự giễu. Âu Dương Khắc xoay người xuống ngựa, ở bờ sông vốc lên mấy ngụm nước uống, rửa mặt sạch sẽ. Rồi mới đi đến một thân cây tại nơi yên tĩnh ngồi xuống nghỉ tạm, con ngựa rung rung bờm, chậm rãi đi ăn cỏ uống nước. Âu Dương Khắc từ trong ngực lấy ra ngọc bội mà mình đã lừa được của Dương Khang, vốn là chứng cớ để hãm hại người, ngắm nghía hồi lâu. Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe có tiếng động lạ trên đầu, ngẩng lên thấy cành lá xanh um đúng lúc lại có một con bồ câu trắng đang nghỉ ngơi trên đó, mừng rỡ vô cùng. Bồ câu tuy nhỏ cũng vẫn có thể miễn cưỡng đỡ đói, hấp không được thì đốt nướng cũng tốt, tay áo phất ra, đánh bồ câu rơi xuống, thân thủ nhanh nhẹn bắt lấy, vừa thấy thì không khỏi “ a “ một tiếng. Bồ câu dưới chân có buộc một cái ống trúc nhỏ, hóa ra là bồ câu đưa tin, ống trúc phía trên có khắc ký hiệu. Âu Dương Khắc nhận ra được, đúng là ấn ký bí mật của Triệu vương phủ. Kỳ thật trong thế giới võ hiệp dù điểm huyệt công phu cao minh đến đâu, nhiều nhất cũng chỉ giữ được mười hai canh giờ ( tầm 24 tiếng), làm cho người ta không thể động đậy.Nếu quá thời gian trên sẽ tự cởi bỏ, và cũng không có công phu nào được lâu hơn vậy, huống chi Âu Dương Khắc đối với Dương Khang cũng không dám nặng tay. Hoàn Nhan Hồng Liệt quan tâm quá nên bị loạn lên,Lương Tử Ông bọn họ bốn người thử một lần không làm được, sợ hãi quá độ, đều quên đạo lý kia.Dương Khang thật ra nghĩ tới, bất hạnh là á huyệt bị điểm, có miệng không trả lời được, chỉ có thể tùy vào bọn họ sốt ruột. Hắn nghe học thuật giải huyệt mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, cảm giác vừa tỉnh ngủ lại, phát hiện tay chân mình tựa hồ có thể cử động được. Thời điểm này đã là giờ Ngọ ngày hôm sau. Mặt trời đã ngả về tây một chút, ngoài cửa sổ mờ hồ có cành trúc xanh xanh lay động, ánh mặt trời trong vắt ôn hòa nương theo khắc hoa trên cửa sổ tinh xảo mà tiến vào bên trong, vô số hạt bụi nhỏ bay múa trong vầng sáng màu đạm vàng. Hoàn Nhan Hồng Liệt trắng đêm chưa ngủ, hiện giờ mới vừa ngả đầu về phía cửa sổ dựa vào thành giường ngủ gà gật. Dương Khang ngơ ngác nhìn, thoáng như vừa trải qua một giấc mông lang bạt, theo mộng mà tỉnh lại, vẫn như trước cuộc sống an ổn, năm tháng yên tĩnh thật tốt.Ý niệm ôn nhu làm cho hắn đối với Âu Dương Khắc cùng Hoàn Nhan Hồng Liệt oán hận đều giảm đi rất nhiều. Trong tứ đại cao thủ thì Hầu Thông Hải đuổi theo Âu Dương Khắc vẫn chưa quay về, còn lại ba người, thừa dịp Hoàn Nhan Hồng Liệt đang ngủ, cũng gục trộm xuống bàn ngủ, đang ngủ say, chợt nghe “Phanh” một tiếng, vang thật lớn, sợ tới mức cuống quít nhảy lên. Đã thấy tiểu vương gia từ trên giường đi xuống. Huyệt đạo của Dương Khang vừa mới cởi bỏ không lâu, đi đứng còn tê dại vô lực, xuống giường một chút cũng duy trì không được, chân mềm nhũn lập tức ngã sấp xuống. “Khang Nhi!” Hoàn Nhan Hồng Liệt so với bọn hắn phản ứng nhanh hơn, chạy nhanh về phía trước nâng dậy.Lương Tử Ông cùng hai người kia liếc nhìn nhau, biết rằng kế tiếp là màn diễn khóc lóc lệ rơi đầy đất: “Khang Nhi ngươi có thể tha thứ phụ vương sao? Đều là phụ vương không tốt” “Đến lúc này còn nói thế làm gì nữa ” “Như vậy ngươi giết ta báo thù cho cha mẹ thân sinh ra ngươi đi ” “Ta không thể giết, ta không thể giết” “Ngươi giết ta đi, giết ta đi” “Ta không giết là không giết” tuồng diễn lằng nhằng rắc rối, người ngoài chẳng nên đứng đó xem, vì vậy suy nghĩ một hồi, nhanh khom người xin cáo lui Tiết mục đó vẫn còn diễn đến chạng vạng rồi mới chấm dứt, phụ tử hai người khóc tới mắt vừa hồng vừa sưng, dắt tay nhau từ trong phòng đi ra, Hoàn Nhan Hồng Liệt vui sướng phân phó hạ nhân đi bày yến tiệc, chào mừng tiểu vương gia quay trở về. Tâm phúc của Hoàn Nhan Hồng Liệt là Hiệp Bân có chuyện quan trọng cần bẩm báo, lại không dám tự tiện vào, từ lâu ở bên ngoài gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, lúc này nhanh chân tiến lên, dâng mật thư. Hoàn Nhan Hồng Liệt vì muốn biểu hiện tín nhiệm với hài nhi của mình nên đưa cho Dương Khang ý bảo hắn đến đọc. Dương Khang ngầm hiểu, cảm kích cười, mở ra tờ giấy lớn tiếng đọc to: “Trong kinh đô có biến cố, cấp tốc trở về, ta sẽ không quản đêm tối đi gấp, nhất định tới trước cầu thân, mong ngươi … đừng phụ ta … Chết tiệt!”