[Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya

Chương 63 : Một Người Khác (12)

<img src="https://static.truyenfull.net/chapter-image/tu-bat-ngu-ban-bien-tap-dem-khuya/6238af2d069054b95f14c0a9e900689a.jpg" data-original-width=500 data-original-height=750 data-pagespeed-url-hash=1316674698 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân Editor: Dưa nụ Nguồn ảnh: Pinterest An Dạ cắn chặt môi dưới, tất cả không cam lòng và khuất nhục đều lộ ra trong đôi mắt. Ánh mắt cô tối sầm, mi mắt rũ xuống, muốn tìm một cơ hội cho đối phương một đòn trí mạng. Nhưng cô có thể hạ thủ được sao? Đối phương có vẻ ngoài của Bạch Hành, nói cách khác chính là một Bạch Hành với tâm hồn và tư duy khác. Cô.... có thể ra tay được sao? Mà vào lúc này, Bạch Hành giả phía sau An Dạ vẫn như cũ hao hết tâm tư quyến rũ cô, hắn vén áo cô lên làm hơi lạnh len vào, lạnh đến nỗi cả người An Dạ run lẩy bẩy. &quot;Thế này thì sao?&quot; Người phía sau đột nhiên cười trầm thấp, giọng cười của hắn đầy từ tính dễ nghe giống y như Bạch Hành nhưng lại nhiều hơn một phần điểu cáng khó có thể miêu tả, hai sự khác biệt trộn lẫn vào nhau phác hoạ nên một Bạch Hành có khí chất khác hẳn trong ấn tượng của cô. Hắn ta không phải Bạch Hành! Suy nghĩ này nhanh chóng bành trướng trong đầu An Dạ, cuối cùng đã phá vỡ một chút do dự trong cô. Bàn tay cực nóng của Bạch Hành giả đang không kiêng nể gì mà chu du khắp eo cô, đốt lửa khắp người cô, ham muốn khơi lên ngọn lửa dục chôn sâu trong đáy lòng An Dạ. Làm sao cô có thể có phản ứng đối với hắn được? An Dạ muốn nở nụ cười lạnh nhưng cô biết bây giờ không phải lúc, cô phải tìm một cơ hội để chế ngự, thậm chí là giết chết đối phương. Cô cố tình để lộ một hơi thở dốc và rên rỉ, muốn mượn điều này mê hoặc hắn. Bach Hành giả thì thầm: &quot;Quả nhiên.... anh nói em sẽ thích anh, sẽ không phản cảm đối với anh, phải không?&quot; An Dạ ghê tởm hắn nhưng lại không thể nói gì, cô cần phải làm cho đối phương buông lỏng cảnh giác, nếu không bản thân cô sẽ biến thành một miếng thịt nằm trên thớt, mặc người xâu xé. Cô thỏ thẻ: &quot;Bạch.... Bạch Hành...&quot; &quot;Anh đây!&quot; Hắn tham lam hít lấy hít để hương thơm trên người An Dạ, yết hầu lên xuống, nuốt nuốt nước miếng, sau đó hắn nắm chặt eo cô bằng đôi bàn tay nóng hổi của mình, hơi nóng từ hắn làm cho An Dạ nhịn không được mà rùng mình. Cô cắn môi dưới, hít sâu một hơi. An Dạ có thể nhận thấy sức lực của hắn đã hơi buông lỏng, chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút thì cô sẽ có khả năng chạy thoát, kiên nhẫn thêm một chút nữa thôi.... Bất ngờ có một luồng hơi lạnh nhanh chóng bao phủ lên thân thể cô, luồng hơi này mang theo hương vị của Bạch Hành, khiến cô có thể lấy hết can đảm hung hăng dẫm một phát lên chân kẻ kia. &quot;Shhhh....&quot; Đối phương ăn đau nên buông tay ra, nhân cơ hội này, An Dạ chụp lấy điều khiển TV trên bàn trà ra sức ném tới, trực tiếp ném thủng trán kẻ giả mạo, khiến hắn đổ máu đầu, màu máu đỏ tươi chảy xuống, chảy cả vào trong mắt hắn. Bạch Hành giả ngước mắt nhìn An Dạ, trong đó hoàn toàn là sự tàn nhẫn và mờ mịt khôn kể. Hắn nhếch môi cười, giơ tay lau máu, nói: &quot;An Dạ, em cố ý có phải không?&quot; &quot;Tôi.....&quot; An Dạ trốn tránh ánh mắt hắn, đánh giá khắp nơi nhưng lại phát hiện mình đã bị hắn dồn đến trong góc sofa, vốn không còn đường lui, cũng không thể chạy thoát ra khỏi căn nhà này. Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ đây? &quot;An Dạ, em cứ vậy mà cô phụ tình cảm của anh đối với em sao?&quot; &quot;Tôi...&quot; An Dạ nói năng lộn xộn: &quot;Anh cứ bình tĩnh một chút đi?&quot; &quot;Em cho rằng anh sẽ tin em?&quot; &quot;Anh....&quot; Bạch Hành bắt lấy cổ tay cô, vây trên sofa: &quot;Anh đã nói em là của anh, chỉ có thể là của anh!&quot; Hắn ngang ngược đè An Dạ dưới thân, đôi đồng tử màu lam nhạt của hắn dưới ánh trăng loé lên nhiều tia sáng kì lạ, hình như không chống cự lại nỗi khát cầu, hắn đem môi mình hơi chạm vào trên cổ tay An Dạ, thành kính in lại một nụ hôn. &quot;Cút ngay, anh khiến tôi thật ghê tởm!&quot; An Dạ nhíu chặt đầu mày, cố gắng giãy giụa nhưng sức lực của cô trong mắt một người đàn ông trưởng thành như hắn chỉ như một trò cười, vốn không có bất cứ ảnh hưởng nào tới hắn. An Dạ gấp gáp hô to: &quot;Bạch Hành! Bạch Hành cứu em, Bạch Hành cứu em!&quot; Những lời này giống như một mồi lửa cuối cùng, hoàn toàn khơi dậy lửa giận của kẻ giả mạo, hắn thô bạo kẹp tay An Dạ lên đỉnh đầu rồi cúi xuống hôn hít. An Dạ nhắm chặt mắt lại, cô có thể cảm nhận được hơi thở của hắn đang phun trên mặt mình, môi hắn tựa hồ gần trong gang tấc, rất dễ dàng đã có thể chạm tới cô.... Thật là ghê tởm!! &quot;Đoàng!&quot; Một tiếng nổ tung thật lớn vang lên trong phòng khách. Cô lập tức cảm giác được môi mình ươn ướt, chất lỏng sền sệt kia rất nhanh đã tràn vào trong miệng cô, ngay cả đầu lưỡi cũng nếm được. &quot;Lách tách, lách tách....&quot; An Dạ mở mắt ra, phát hiện thì ra là vết máu. Thật nhiều máu từ trên đầu kẻ giả mạo đang chảy xuống, thấm ướt khuôn mặt cô. An Dạ ngẩng phắt đầu, thấy là Bạch Hành. Một tay anh túm lấy tóc kẻ giả mạo khiến cho hắn đã chết đi phải ngửa đầu, một tay còn lại đang cầm súng buông lỏng, cây súng rơi thật mạnh xuống đất phát ra tiếng vang thật lớn. Bạch Hành thở hổn hển, đáy mắt anh vẫn còn có lửa giận chưa tan đi, anh khàn giọng hỏi: &quot;Không sao chứ?&quot; An Dạ lắc đầu, nói: &quot;Em không sao!&quot; Bạch Hành kéo thân thể kẻ giả mạo ra khỏi An Dạ rồi vươn tay đỡ cô lên. &quot;Đây là đâu?&quot; An Dạ cảm nhận được có chỗ không thích hợp liền hỏi Bạch Hành. Anh trả lời: &quot;Vẫn còn ở trong thế giới kia, chưa thoát ra được, Tần San San thì đỡ hơn, thoát ra rồi.&quot; &quot;Chúng ta thoát ra bằng cách nào đây?&quot; &quot;Anh không biết.&quot; Bạch Hành nhìn nhìn bốn phía một cách đầy cảnh giác, &quot;Anh nghĩ thế cân bằng nơi đây đã bắt đầu đổ vỡ rồi.&quot; Quả nhiên bốn phía đã bắt đầu vỡ vụn, những sự vật nơi đây đều trở nên vặn vẹo dữ tợn, mấy vách tường vỡ toang, cát đá rơi xuống rào rào. Nếu không nhanh chóng chạy đi thì sẽ bị bóng đen nơi đây cắn nuốt mất! Bạch Hành nắm chặt tay An Dạ, liều mạng chạy về phía trước.... Không biết hai người đã chạy được bao lâu, phía trước rốt cuộc xuất hiện một chút ánh sáng ấm áp. Bọn họ chạy như điên đến nơi đó, thân hình cả hai tan biến trong tia sáng chói loà. An Dạ bỗng nhiên bừng tỉnh từ trong mộng. Vẫn giống như lúc trước, tất cả mọi người đều lo lắng nhìn cô. An Dạ áy náy nở nụ cười, cô nhìn màn hình di động thì thấy bây giờ là 9h tối ngày 28 tháng 12, thời gian vẫn giống như lúc trước. Cô vẫn còn ở trong mộng sao? Là mộng trong mộng? &quot;Em ăn đi này!&quot; Bạch Hành đưa cho cô một quả táo đã gọt vỏ, thấy cô cứ do dự liền đặt bàn tay to lớn của mình lên đầu cô và xoa một cách thích ý, anh cười nói: &quot;Chúng ta đã trở lại.&quot; &quot;Đã kết thúc rồi?&quot; &quot;Đã kết thúc.&quot; &quot;Thật sự?&quot; &quot;Ừm, thật sự.&quot; Bạch Hành bất đắc dĩ nói, &quot;Ngày 30 giao bản thảo, em có ý kiến gì không?&quot; An Dạ lắc đầu: &quot;Không, em sẽ thức đêm viết cho xong.&quot; &quot;Anh ở lại đây với em.&quot; Cô nghỉ ngơi nguyên cả một ngày, trong lúc này thì Tiểu Chu và Mũ Lưỡi Trai đều có tới thăm cô, thậm chí cả tổng biên cũng tới nhưng khỏi cần phải nói, tổng biên chỉ dạo ngang qua sân khấu mà thôi, mục đích thật sự của ổng chính là giục bản thảo. An Dạ viết tiếp đề cương tiểu thuyết, phấn đấu suốt đêm để kết thúc câu chuyện này. Mà Bạch Hành thì lại nhàn nhã ngồi một bên, vui vẻ thoải mái uống cà phê, khóe miệng anh hơi vểnh lên, bễ nghễ liếc mắt nhìn An Dạ đang chịu thương chịu khó vất vả cần cù ngồi gõ chữ đằng kia, khoé miệng ngậm cười rồi lại đắm chìm vào bên trong quyển sách anh đang đọc. Loại cảm giác tay cầm roi da áp bức nô lệ thật đúng là không tồi, Bạch Hành đang sắm vai nhân vật Ma Vương vui vẻ nghĩ như vậy. Khi An Dạ viết đến kết cục &quot;Một Người Khác&quot; thì tác dụng của cà phê đã hết, cô cố nén cơn buồn ngủ, khoé mắt đầy nước mắt viết xuống một đoạn cuối cùng. &quot;Thật ra cô ta đã ngụy trang thất bại, cô ta cũng không có cách nào làm một tôi khác. Thậm chí tất cả mọi người đều biết thân phận cô ta, một kẻ lớn lên giống tôi như đúc nhưng rõ ràng không phải tôi. Tôi đã từng cho rằng sau khi mọi người biết rõ chân tướng sẽ ngay lập tức tới cứu tôi, mang tôi rời khỏi nơi địa ngục trần gian này nhưng mà tôi đã lầm, cái bọn họ cần cũng chỉ là một &quot;tôi&quot; thích hợp, bọn họ vốn đã không cần tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ bị bọn họ đồng loạt giết chết ở nơi này, cô ta đã thành công mê hoặc được bọn họ, cũng đã thành công cùng bọn họ đạt thành hiệp nghị, cho nên mọi người mới vứt bỏ tôi. A, đúng rồi. Ngay cả người bạn trai đầu tiên của tôi, tuy rằng tôi đã từng cùng hắn ta có quan hệ xác thịt nhưng hắn ta nói hắn càng yêu biểu hiện trên giường của cô ta hơn (chính là con ả lớn lên giống tôi y như đúc), thế là hắn cũng đồng ý giết tôi. Lại giống như cấp trên của tôi, hắn đã từng sàm sỡ tôi, tôi vô cùng chán ghét tên này nhưng cô ta thì lại khác, vì sinh tồn, cô ta sẽ đón ý nói hùa theo hắn nên hắn cũng đồng ý giết tôi. Vậy thì cha mẹ cùng người thân của tôi đâu? Đã định không đề cập tới bọn họ, nếu không phải muốn kiếm nhiều tiền phụng dưỡng họ, tôi đã không bôn ba tới một nơi không thân không thích mà làm việc. Cô ta chỉ cần hiếu thuận một chút, gửi cho bọn họ nhiều tiền một chút thì đã rất dễ dàng mua được những người này. Lại nói, tôi cũng thật là thất bại, sống lâu như vậy mà lại không có một ai đối xử thiệt tình với mình. Vào giây phút cuối cùng, chỉ còn có cô ta ở cạnh tôi. Cô ta cười rộ lên, dùng một biểu tình dịu dàng mà trước nay tôi chưa từng lộ ra ngoài để nói với tôi: &quot;Tất cả mọi người đều vứt bỏ cô nhưng tôi vẫn luôn làm bạn với cô nha.&quot; Tôi mừng như điên, hỏi: &quot;Cô sẽ bảo vệ tôi sao? Cô sẽ không giết tôi, phải không? Chúng ta đã từng thân mật khăng khít như vậy, phải không?&quot; Cô ta lộ ra một bộ dạng khó có thể tin: &quot;Cô đang nói cái gì vậy? Chẳng phải cô chính là tôi hay sao? Tôi giết tôi của quá khứ, còn hiện tại tôi sẽ thay thế cô sống sót. Rốt cuộc thì tôi chính là cô nha, cô chính là ký ức bị biến mất mà thôi, cô còn không rõ hay sao?&quot; Tôi mở to hai mắt, trước khi chết còn hèn mọn cầu xin cô ta. Cuối cùng thì tôi đã bị giết chết. Trên thế giới này chỉ còn lại duy nhất một &quot;tôi&quot;. Có phải không? Mọi chuyện là như vậy đấy nhỉ?&quot; Câu chuyện cứ như thế mà kết thúc, còn lại một vài vấn đề chưa được làm rõ khiến cho người đọc cứ nghĩ về nó mãi không thôi. Chủ đề này cũng được fans của An Dạ chào đón nhiệt tình giống như mọi khi. Bởi vì nhiều năm nay An Dạ vẫn kiên trì viết tiểu thuyết liên tục, sớm đã có một đội ngũ fans cứng cựa nên mặc kệ cô viết cái gì thì cũng hot. Thậm chí còn có người viết fanfic về An Dạ, ví dụ như gần đây nhất.... ờm, đúng ra mà nói thì thực sự có đề tài fanfic đồng nghiệp bí truyền dạo gần đây. Ban đêm, An Dạ được Bạch Hành cho hay mới lên mạng tìm tòi một chút, thế mà cô lại có thể tìm thấy những cái tựa 囧 như thế này — [Bạch biên tập anh cứ muốn lạnh lùng như vậy? Tiểu thuyết hôn trộm đại thần thứ 55], lại hoặc là [Nhật ký theo đuổi vợ bá đạo của sếp], cùng với [Làm biên tập của em chỉ vì muốn chiếm hữu em] vân vân và mây mây. Tóm lại chính là lấy An Dạ và Bạch Hành làm vai chính để viết fanfic, thậm chí còn đăng lên diễn đàn X, số lượng lượt theo dõi cũng không tệ lắm? Tuy nhiên, cá nhân An Dạ vẫn cảm thấy tương đối xấu hổ nhưng vì là một tác giả viết truyện trinh thám với tính cách tương đối mềm mại bánh bao, cô đăng lên tài khoản Weibo đóng bụi đã lâu của mình một vài ý kiến. Miêu Phạn nhà Tử Bất Ngữ v: Cái kia.... lúc mọi người viết fanfic đồng nghiệp có thể đừng viết tên thật của tôi vào hay không? HẾT CHƯƠNG 63