--- Dấu mưa đã mãi xa, vệt nắng cũng chẳng ở lại Trên làn tóc rối ngây thơ chỉ còn sương lạnh Để thắm ướt lí trí trở nên mu muội thật nhiều Tiếng anh nghe đâu văng vẳng bên tai, giá như... -- Lucy đứng trước mặt Natsu lặng im như tờ. Những lời nói của cô thực chất có ý nghĩa gì, anh không thể hiểu nổi. Là vì anh chưa bao giờ trải qua những chuyện cô đã từng. - Tôi muốn đi ra ngoài dạo mát một chút. - Kết thúc bầu không khí ảm đạm này, Lucy cất lên tiếng nói. Natsu mắt chỉ cuối chăm chú dưới sàn, anh tuyệt nhiên không thể nói một lời nào với cô. Có lẽ người như cô thật sự đang rất cần anh, Natsu căn bản là chưa nếm trải cảm giác đau đớn, cô đơn của cô thế nào, nhưng chắc chắn nó có điểm tương đồng với anh, chỉ có điều cô có lẽ còn đáng thương hơn anh nghĩ. Vậy tại sao cô lại làm như vậy với anh và Lisanna. Khiến cho mối quan hệ giữa anh và cô ấy trở nên trục trặc thì Lucy được lợi gì, chẳng lẽ cô thích anh. Không thể nào Natsu ơi, anh thật sự nghĩ khả năng này hoàn toàn không xảy ra, anh đang nghĩ cái quái gì vậy chứ. Cái này anh vẫn không thể hiểu. Từng bước chân nặng trịch của Lucy gián xuống bậc thang, cô như nhìn thấu được suy nghĩ của anh. "Cậu không cần phải biết tôi làm vậy vì điều gì, tôi chỉ muốn duy nhất một điều, cậu hãy yêu tôi, dù cho việc này có thể khá khó khăn, khổ sở, đau đớn như thế nào, cậu cũng phải yêu tôi." "Chỉ cần cậu yêu tôi, cậu sẽ luôn được an toàn, dù sao cậu và tôi cũng hiếm có thể có được những người tôn trọng, khá thú vị đấy chứ, chúng ta có thể là một cặp bất quan tâm đến ai... cậu không phải lo dù tôi có yêu cậu hay không, tôi vẫn sẽ luôn ở bên cậu." Với những suy nghĩ như vậy, liệu rằng Lucy đang thực hiện một điều gì đó xấu xa, việc ấy có chen ngang giữa Natsu và Lisanna không chỉ có Lucy mới biết rõ, và tình cảm của cậu có bị tổn thương không... chỉ có thời gian mới biết. Natsu xoay người vào nhà ngồi bệt trên ghế sofa, bây giờ nhũng suy nghĩ về cô cứ luôn hiện hữu trong đầu anh không thôi, có lẽ anh nên thay đổi thái độ với cô một chút, sẽ dễ thở hơn nhiều. Natsu đi chuẩn bị đồ ăn tối, ban nãy anh định mời Lisanna ở lại ăn cùng nhưng có lẽ phải để dịp khác rồi. Anh phải suy nghĩ cách nào để giải thích với cô ấy đây, đúng là đau đầu, nói Lucy chỉ tổ gây phiền phức quả thật không sai. Lucy đi ung dung trên con đường phố rộng thênh thang, cô có lẽ không nên suy nghĩ nhiều về chuyện đó, nên thoải mái tí, tìm cách mua chuộc anh là ok. Lucy đang sải bước đột nhiên dừng lại, di dời tầm mắt của mình lên trên, cô nhìn như không chớp những ánh đèn với nhiều sắc màu đang lung linh chớp nháy. Đây là lần đầu tiên cô được chứng kiến cảnh tượng đẹp như thế này, thật không thua bầu trời sao của 1000 năm trước một chút nào. Lúc đầu đến nơi này cô đã không để ý nhiều, cô lại ít đi ra ngoài, thường thì chỉ đi vào ban ngày, Natsu cũng chưa từng dẫn cô ra ngoài ngắm cảnh ban đêm, hôm nay được mãn nhãn vì sự huyền ảo của nó không khỏi làm cho Lucy choáng ngợp. Lucy mê mẩn nhìn những ánh đèn ấy, vô tình lả lướt theo bước chân nhộn nhịp của mọi người quên mất ý định của mình. Mọi người ai cũng nhìn cô, nhưng cô không để ý, có lẽ là vì họ thấy cô thật kì lạ, chỉ là buổi tối thường nhật của thành phố, họ có thể nghĩ cô là người ở ngoại ô mới lên chăng. Nhưng đối với họ, có lẽ điều ấy có thể rất bình thường khiến họ không chú ý nhiều đến vậy. Đập vào mắt họ giờ đây không phải là hình ảnh mà cô đang tưởng tượng, mà là tiên nữ hạ phàm, nét ngây thơ trên khuôn mặt thánh thiện, sự vô tư như chẳng màng chuyện đời , sự đẹp đẽ đến không ngờ lôi cuốn họ đắm chìm trên người con gái ấy, đâu ai biết được cô là yêu quái. Cô đi lướt qua họ, nhưng những ánh nhìn vẫn không dứt, không thể nào rời mắt khỏi cô gái này. Lucy đi qua một đoạn đường vắng lại vô tình đụng phải một người nào đó. Trông anh ta thật đào hoa, phong nhã, khuôn mặt đẹp trai lôi cuốn bao nhiêu cô gái, đôi chân mày anh tuấn không khỏi nhíu lại, hoàn toàn bị mê hoặc bởi vẻ đẹp này. Lucy thấy anh nhìn mình say đắm, trong lòng tỏ không vừa ý, thật chẳng biết vô sỉ. Cô chẳng thèm màng tới anh, cũng không dành một câu xin lỗi cho hạng người này, đi ngang qua anh một cách nhanh chóng. Bất ngờ, người con trai ấy lại chạy tới chặn cô lại, trên môi là nụ cười sát gái. - Xin lỗi cô, tôi vô tình đụng phải người cô. - Anh chàng đó lịch thiệp nói. - Không cần. - Lucy tỏ ra sự ương bướng của mình. Nói rồi cô định đi lại bị giọng nói ấy cản trở. - Chờ một chút, tôi thật muốn tạ lỗi với cô. - Cái gì mà tạ lỗi chứ, chuyện nhỏ nhặt như vậy làm sao dám đòi hỏi anh bồi thường, anh thật tốt quá. - Lucy nói vậy nhưng trong lòng thừa biết, hạng người này tuyệt đối đừng tiếp tục nói chuyện làm gì. - Tôi chỉ muốn mời người đẹp đi dạo thôi, có cần tỏ ra cảnh giác thế không. - Anh ta không những không bỏ qua mà còn tiếp tục lấn tới. Anh quả thật rất tự tin với khả năng cuốn hút phái nữ, nhưng đối với người con gái đang đứng trước mặt anh đây, thật là lần đầu tiên anh phải đi xin lỗi người khác. - Diễn trò đủ rồi đó, mau tránh ra đi. - Lucy không cần biết gì nữa cố ý nói. Người con trai ấy đang chán chường tự dưng lại gặp được cô, đương nhiên đâu thể để cô đi dễ dàng vậy được. Nhưng thấy cô tỏ ý nóng nảy, chốn này lại đông người, xem ra anh cũng phải biết tự rút lui thôi. - Tôi tên Shindo, tôi có cảm giác chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. - Tôi có hỏi đâu, rõ khùng, tôi thì chẳng muốn gặp lại anh chút nào. Anh cảm giác thật nực cười, cô lại nói anh như vậy, chưa có ai dám nói đó nha. ( Là thằng cha Shindo định cua Lisanna ở chap một ai còn nhớ không, chắc không nhớ. ) Lucy đi đến gần Shindo nhấc chân lên cao ghé sát tai anh. Tim Shindo rõ ràng đập nhanh hơn, mạnh hơn, sức hấp dẫn của cô gái này khiến anh thật muốn cô lại gần mình hơn nữa. - Đừng đụng vào tôi, nếu không có ngày chuốc họa vào thân cả đấy. Hơi ấm từ lời nói thổi vào tai Shindo khiến anh ta bất giác rùng mình, cơ hồ anh còn nghe được một tiếng gì đó kèm theo giọng nói êm như ru của cô. Nó khiến anh thật thấy sợ hãi. Lucy như đã thành công trong việc dọa dẫm con mồi, miệng nhếch lên một đường cong tuyệt mỹ rồi quay người bước đi. Anh có cảm giác mình nên tránh xa cô. Lucy sau khi đi một đoạn đường thì dừng lại ở một quán bánh rán, đây là nơi cô vẫn thường mua, loại bánh mà Natsu thích ăn, đương nhiên vẫn là cô lấy tiền từ anh. Sau khi theo trên tay có một chiếc túi như ý, cô dám chắc thể nào cũng làm anh hết giận. Đang đi trên đường bỗng cô nghe thấy nhiều thanh âm rộn rã khác nhau, và những tiếng bước chân đang đến gần. Cô thiết nghĩ những âm thanh mình nghe được chắc hẳn là tiếng xe cảnh sát, không rõ là họ đang rượt đuổi gì, nhưng cứ ở đây thì phiền phức lắm. Nghĩ vậy, cô men theo những bụi cây được cắt tỉa đẹp mắt đi đến gần đó một công viên, cô sẽ ở chỗ này một lát, đợi cuộc rượt bắt qua đi sẽ về nhà. Nhưng khi vừa mới vào, cô đã trông thấy một đứa trẻ đang khóc, có vẻ như là nó bị lạc. Cô đi tới chỗ đứa bé ấy. Chỉ còn vài bước nữa, nhưng sau lưng lại chợt nghe thấy tiếng bước chân kèm theo một âm thanh vang lên. Đoàng... mặt đất tung tóe cát sau âm thanh ấy, nó chỉ cách đứa bé kia chưa tới một tấc đất là đã nhắm trúng ngay chân. Cô quay lại nhìn, chợt thấy một người đàn ông dáng vẻ hung hãn, trên tay đang cầm một khẩu súng. Đứa bé kinh hãi càng khóc lớn tiếng hơn. Ông ta lại chuẩn bị bóp còi lần nữa, dám chắc lần này sẽ trúng đứa bé đó. Cô không suy nghĩ nhiều lặp tức chạy lại ôm lấy thừng bé, đồng thời trên tay cũng chộp lấy một khúc cây phóng thẳng về phía tên đó. Đoàng... lại một tiếng súng vang lên, cảnh sát ngay lập tức chạy tới, chỉ thấy tên đó nằm bẹp dí dưới đất, ngoài ra chẳng thấy ai nữa trừ đứa bé ban nãy, trên tay nó hình như là đang cầm một chiếc bánh rán, nó không khóc nữa, nét mặt đã bớt đi phần nào sự hoảng sợ. Natsu đang ở nhà, anh đã chuẩn bị xong bữa tối, chỉ cần chờ cơm chín là có thể dọn ra. Bật tivi lên, không ngờ lại biết được một tin khá thú vị. Đài truyền hình đang quay trực tiếp ngay tại hiện trường của vụ rượt bắt, nghe đâu là cảnh sát đang truy bắt một tên nghiện ma túy đang say đá nên hành động ngông cuồng như vậy. Cảnh sát đã bắt gọn được hắn, hiện không có thương vong nào, khi được phỏng vấn họ chỉ nói rằng có ai đó đã đánh ngất tên tội phạm này, họ không biết đó là ai những vẫn muốn cảm ơn người đó. Và đứa bé ở hiện trường, nó đã tìm lại được mẹ, khi được hỏi, nó chỉ ngây ngô trả lời. - Một chị tiên nữ đã đánh ngã tên tội phạm đó, con thấy chị ấy rất dũng cảm, lại mạnh mẽ nữa, chị ấy còn rất hiền dịu, khi con khóc chị ấy đã xoa đầu con và đưa cho con một cái bánh rán. Nghe đứa bé nói đến đây, mọi người đều cố hình dung ra hình tượng nữ hiệp sĩ mà nó phác họa, đến đó vẫn chỉ còn là một bí ẩn. Còn đến khi quay sang tên tội phạm, có vẻ như hắn đã tỉnh táo, nhưng miệng thì vẫn oang oang. - Tao đã bắn nó, viên đạn của tao đã trúng, chắc hẳn nó đang bị thương, nhưng tao không ngờ nó vẫn còn sức chạy được, nó không phải người. Natsu nghe đến đây thì giật mình, có lẽ nào là cô không. Đang quay với những câu hỏi trong đầu thì anh đã nghe được tiếng đập cửa. Anh thiết nghĩ rằng có thể là cô đã quay trở về, đứng lên đi về phía cửa. Natsu không nhanh không chậm mở cửa, vừa chưa hỏi được câu nào anh đã suýt nữa lên cơn đau tim. - Lucy, cô bị sao vậy. - Natsu kinh hoảng nói. Từng giọt máu nhỏ xuống dưới nền đất, máu từ trên tấm vai gầy của cô,máu chảy trên bàn tay đang bịt vết thương. Lucy loạng choạng đi vào trong nhà chưa kịp để Natsu hết ngạc nhiên, chưa đến được ghế sofa, cô đã ngã quỵ xuống đất. Natsu hoảng loạn chạy tới, cuống quýt hỏi. - Lucy rốt cuộc... - Chuyện này để nói sau có được không, giúp tôi... Lucy nhìn xuống vết thương rồi quay lại nhìn Natsu. Thật sự là anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại dính phải tình huống khó đỡ như thế này. Vậy là anh có thể chắc chắn rằng nữ hiệp đó là cô rồi, nhưng cũng không ngờ cô lại để trúng đạn. Anh kéo tay còn lại của Lucy rồi nói. - Lucy, mau đứng dậy đi, tôi đưa cô đến bệnh viện, họ sẽ lấy viên đạn cho cô. Lucy lắc đầu nguầy nguậy,cô kéo tay anh. - Cậu không thể giúp tôi sao. Nếu được thì tôi đã làm rồi, mau đi thôi. - Không được đâu. - Sao lại không được. - Natsu ngạc nhiên nói tình cảnh này mà cô cũng không chịu nghe lời sao. - Không kịp đâu... - Cô chỉ bị thương ngay vai, chắc cũng không nghiêm trọng đến nỗi mất mạng, nên đi đến đó nhanh. - Không kịp đâu... phải lấy đạn ra trước khi... - Natsu mau đi lấy dao, lấy cho tôi viên đạn này ra, nhanh lên. - Sao cô cứng đầu quá vậy hả. - Làm ơn đi, lấy nó ra giúp tôi... - Lucy vẻ mặt đau đớn nhìn Natsu, lần đầu tiên anh lại nghe được lời cầu xin của cô, hẳn việc này phải rất quan trọng. Anh thấy cô khẩn thiết như vậy, sao không thể không làm. Nhưng chuyện vì sao cô không thể tới bệnh viện, đợi lúc sau anh sẽ tra khảo cô sau vậy. Natsu tay run run cầm dao tới, giọng anh có vẻ nhạt đi. - Cô có chắc là muốn làm như vầy chứ, ở bệnh viện người ta sẽ lấy nó ra cho cô mà không phải đau như thế này, bây giờ cô đổi ý cũng chưa muộn đó. - Nói nhiều quá mau lên. - Cô nói lên từng tiếng khổ sở. Natsu thật sự rất không muốn, anh có phải bác sĩ đâu. Viên đạn lại trúng ngay vai sau của cô, kiểu này không biết cô có chịu được không đây. Lucy biết chắc là sẽ rất đau, nên cô đưa bàn tay trái của mình lên mà cắn chặt, chí ít thì cô cũng không phải la oai oái cho cả cái chung cư này biết. Natsu bắt đầu xem vết thương, xem ra nó cũng không sâu, vậy cũng tốt, chưa cắm vào xương là may rồi. Natsu bặm chặt môi, nheo mắt đưa dao vào bắt đầu lấy đạn ra. Đến anh còn như vậy huống hồ là cô. Tay Lucy báu chặt gấu váy, miệng khẽ rên lên, nhắm mắt chặt lại, mồ hôi chảy ra như suối, đau như thể không còn biết gì nữa hết. Natsu đang cố gắng lấy viên đạn ra càng nhanh càng tốt, nhìn máu chảy không ngưng làm anh phát khiếp, cũng vừa sợ cho cô nữa, lần đầu tiên anh lo cho cô. Cuối cùng cũng xong, Natsu thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi khâm phục sức chịu đựng của cô. - Cô đúng là yêu quái... - Natsu vẫn chưa nói xong thì Lucy đã gục xuống đất.... Khi Lucy tỉnh dậy cũng là lúc Natsu đã dọn dẹp xong tất cả vết máu, không rõ có ai nhìn thấy cô bị thương hay không, nhưng dù sao anh cũng hoàn thành việc Lucy nhờ, anh cũng đã băng vết thương lại cho cô, sau đó đưa cô lên giường nghỉ ngơi. Khi thấy Lucy vừa tỉnh, Natsu đã nói ngay. - Cô quả thật lợi hại đó nha, tôi cứ tưởng cô ngủ luôn không tỉnh lại chứ. - Cậu đang trù ẻo tôi sao. - Lucy khéo môi nhợt nhạt không còn chút huyết sắc mấp máy. - Rõ ràng là không, sao cô có thể dọa người vậy chứ, làm tôi sợ muốn đứng tim luôn. - Natsu nhăn mặt. - Bây giờ tôi ổn rồi, cậu không phải lo. - Lucy đã khôi phục bộ dáng ngạo mạn như ban đầu nói. - Cô bị như vậy do ăn ở đấy. - Không biết Natsu ăn trúng cái gì mà có thể to gan đến vậy. Lucy khẽ nhăn mặt, Natsu thấy vậy liền giả lơ quay đi đằng khác. - Cậu dính phải tôi cũng do ăn ở đấy. - Lucy không chịu thua nói lại. Natsu trong lòng tức sôi máu, cô mà không bị thương là anh nhất định không bỏ qua. Cô tỉnh lại rồi nên cậu cũng có thể an tâm mà ăn tối, từ lúc đó đến giờ anh có bỏ gì vào bụng đâu. Natsu đi tới bàn ăn, cùng lúc đó Lucy cũng bước đến, mặc dù bước chân không vững chắc nhưng cũng không còn run rẩy như mới hồi nãy, cô rời chiếc giường ấm áp của Natsu đi, tới chỗ anh rồi cầm một chiếc túi đến. Natsu lúc nãy dọn dẹp đã trông thấy nó, nhưng anh cũng không động vào. - Bánh cho cậu đây, tôi mua mười cái nhưng bây giờ chỉ còn lại chín mà thôi. - Cô không lo cho cái thân, lại đi tới chỗ tôi làm gì, tôi biết rồi cô mau quay về phòng nghỉ đi. Lucy lần này cũng thật biết nghe lời, làm theo lời anh nói. Khi kết thúc bữa tối cũng là lúc Natsu bật tivi lên xem, vụ việc vừa nãy cũng chưa hết dư luận, xào xáo trên các kênh truyền hình. Anh thật không muốn nghe lại chút nào, nó gợi lại cho anh cảm giác lúc lấy đạn cho Lucy. Anh chuyển kênh, có lẽ nên nghe nhạc một chút cho thanh thản đầu óc. Đang nhắm mắt chuẩn bị đi vào giấc ngủ, đột nhiên anh cảm giác được một sức nặng tựa lên vai của mình. Mở mắt ra, anh đúng là đoán không sai, Lucy đang ở dựa đầu vào va anh. - Sao lại ra đây nữa. - Natsu bực bội hỏi. - Ngủ trên giường không quen. - Chỉ đáp một câu gọn gàng, Lucy nhắm mắt như sắp ngủ. Natsu nhìn cô vậy cũng không muốn nói gì thêm, lại không dám đẩy cô ra vì sợ vết thương của Lucy sẽ đau, chỉ ngồi yên như vậy. Sau chừng ba mươi phút, anh cũng đã yên giấc, cả hai cùng tựa vào như ngủ cho đến sáng.