Chương 83 : Len lầm bầm nguyền rủa xong, từ kính chiếu hậu đã thấy Lily khoan thái cười. Len tức đến nghiến răng nghiến lợi. Lập tức lôi Rin xuông xe, cả hai cùng nhau đi bộ thẳng về phía trước, đầu thậm chí còn không xoay một cái. Lily hớ mồm, sau đó tức giận giậm giậm chân, ba chân bốn cẳng nhanh chóng chạy lên, chắn trước mặt cả hai... -"Mẹ lại muốn gì nữa? Con nghe nói mẹ mới đào tạo chuyên sâu ám vệ mới phải không? Sao lại ở đây?" Len nhíu mày không kiên nhẫn nói, hiển nhiên là cũng đã quên mất cậu chàng đó tên gì... Lily nghe xong, hất tóc một cái đối Len nói chuyện... -"Thằng bé mới đến, ít ra cũng phải nghỉ ngơi một ngày!" Từ lúc nãy đến giờ Rin toàn cúi đầu. Vì sao ư? Vì từ cái lúc Lily để ý đến việc đào tạo Rin thành sát thủ, trong thâm tâm bỗng dưng trào ra một cỗ sợ hãi khó hiểu. Hơn nữa từ cái ngày mà Nero chết, đối với máu dường như càng thêm bài xích. Huống chi, Rin vốn không có thiện cảm gì với mấy thứ màu đỏ hôi tanh. -"Thế thì mẹ đến đây làm gì?" Len gầm nhẹ. Nếu đây không phải là mẹ anh, anh chắc chắn đã thét lớn từ muôn kiếp rồi. Lily nhìn vẻ mặt tức giận của thằng con trai trưởng, cười hắc hắc. Sau đó lại đảo mắt sang nhìn Rin, khiến nó không hẹn mà khẽ run một cái... -"Rin~channnnn!" Lily cúi sát theo Rin, mỉm chi nói nhỏ, dường như chỉ có Rin và Len đứng bên cạnh mới có thể nghe rõ. Nó khẽ ngước đầu lên một góc độ cực kỳ nhỏ. -"Vâng...!" Lily không nhìn đến bản mặt của đứa con trai giờ đã đen như than, gân xanh hằn đầy hai bên thái dương. Cười nhìn Rin sau đó lại nhẹ giọng dụ dỗ. -"Cô biết con bị thương nên bữa giờ không dám quấy rầy. Con đừng lo nhé, điều chế sư của cô cũng đã sang đây hỗ trợ làm việc rồi. Rất nhanh sẽ có thuốc giải thôi ~!" Rin gian nan gật đầu. Bỗng dưng có cảm giác khi Lily quan tâm hỏi han nó thế này, bỗng dưng sẽ có cái gì đó cực kỳ không tốt xảy ra. Quả nhiên... -"Rin~chan à, cô rất thích con, nè nè, trắng trắng mềm mềm ôm thật thích. Con có hứng thú đi theo cô không? Cô sẽ giúp con...!" -"Đủ rồi!!" Lily chưa kịp nói xong, giọng Len bên cạnh đã gầm nhẹ, hung hăng trợn mắt nhìn mẹ mình một cái, sau đó đứng trước Rin đối diện với mẹ mình, gằn giọng. -"Thứ nhất, cô ấy là của con. Con không cấm mẹ gặp cô ấy, nhưng muốn nói gì đều phải thông qua con. Thứ hai, cô ấy được làm gì và không được làm gì là do con quyết định. Thứ ba, trắng trắng mềm mềm gì đó là do con nuôi mới có được, và hơn nữa, cũng chỉ có mình con được hưởng thụ thôi!" Lily nghe xong, thật muốn vỗ tay hoan hô. Một câu này con trai nói là bằng một tháng nói lúc trước đó nha. -"Cho nên...?" – Lily kéo dài giọng, không hiểu ý con trai cho lắm. -"Cho nên, mẹ đi tìm người khác đi! Con nói cho mẹ biết, mấy ký thịt trên người cô ấy là con nuôi mấy tháng mới có được, nó mà teo lại chút nào là mẹ có chuyện rồi đấy!" Lily mừng muốn rớt nước mắt. Cha nó ơi, thằng Len rốt cuộc nó đã cũng biết mắng thẳng vào mặt mẹ nó rồi, thật hạnh phúc! Nhớ lúc trước, từ nhỏ người luôn bị chọc tức điên là người mẹ cô đây này. Mỗi lần cô mắng gì, nói gì, thậm chí đem cái danh dự sĩ diện nó luôn tự hào bêu rếu và giẫm nát dưới lòng bàn chân, nó cũng chỉ gật đầu mặt lạnh tanh đi qua. Làm cô tức ói máu, sau đó lại sợ, sợ thằng bé mắc bệnh không – cảm – xúc. Mà bây giờ nó đã biết đứng lên và mắng cô rồi. Ôi ~ Thật hạnh phúc. Lily âm thầm đưa ngón trỏ lên khen ngợi Len... -"Không muốn thì thôi, con làm gì dữ vậy?" Mặc dù Lily cũng tiếc lắm, trong mắt Lily, Rin là một viên viên ngọc thô chưa được mài dũa, nếu có cơ hội, tuy cái danh "đệ nhất sát thủ" Rin sẽ chẳng với tới được, nhưng chẳng xa lạ gì nếu Rin trở thành một sát thủ có tiếng trên toàn thế giới. Uây uây, đừng mắng bà nói bậy, bởi vì cách nhìn của bà đối với Rin qua một số vết sẹo, bà tin chắc Rin đã bị đánh đập hay cái gì đại loại thế, tuy nhiên từ đó rèn giũa cho cô bé một tính cách bất khuất và chịu đựng. Ừ, một sát thủ chỉ là cần như thế... Nhưng hôm nay con trai cô một niềm hạnh phúc, nên cô cũng rất độ lượng mà bỏ qua. Mắt thấy Len dắt tay Rin quay người định đi, Lily hốt hoảng kéo tay Rin lại... -"Này Rin~chan, cháu không tham gia cũng được, nhưng cháu có muốn gặp ám vệ cô đang đào tạo không? Thằng bé có năng lực lắm, cũng chập chững tuổi con, hai đứa có thể làm bạn!" Rin nghe vậy thì mừng lắm, tuy ở đây cũng có bạn, nhưng đa số họ đều có công việc và đều lớn hơn nó. Nếu như có bạn thì nó sẽ không buồn chán mỗi khi Len không có nhà nữa. Nghĩ vậy, ánh mắt nó long lanh giương lên, nhìn Len vẻ cầu xin. Vốn Len định nghiêm khắc cự tuyệt, nhưng lại nhìn đến ánh mắt tội nghiệp của Rin, lòng lại hơi giao động. Một chút giao mắt trên không trung, chống đỡ không nổi, Len đành đầu hàng. Bất đắc dĩ gật đầu một cái. Rin vui đến nỗi nhảy cẫng lên, vội túm túm Lily đi tìm người bạn mới. Len phía sau đi theo, khóe môi khẽ giương lên. Nhưng sau này mỗi khi nghĩ lại, cậu đều hối hận và tức đến nghiến răng nghiến lợi... Tại sao lúc đó cậu lại cho Rin đi chứ? ...