Chương 77 : Người thanh niên bế cô gái vào căn nhà, cánh cửa đóng lại. Đặt Rin lên cái giường cũ có sẵn trong góc tường... Khẽ vuốt mấy sợi tóc của cô gái nhỏ, ân cần, ánh mắt hắn nhìn nó, có vô vàn cảm xúc... Cậu làm vậy, là đúng hay sai? Nếu như Len~sama biết được, cả em gái và anh, sẽ không còn có thể toàn mạng trở về. Nhưng... "Anh cam lòng sao? Người con gái anh yêu ở bên cạnh người khác, anh cam lòng sao? Nếu thích, cứ việc làm cái công việc bán mạng đó cả đời đi, không cần quan tâm đến đứa em gái sắp chết này nữa!" Hắn không cam lòng! Người thanh niên khẽ thở dốc, hắn giựt cái khẩu trang trên mặt xuống, lộ ra gương mặt chững chạc đáng tin cậy đó – Nero Akita... Hắn thích nó! Không biết là từ khi nào, không biết là từ bao giờ, rất thích rất thích nó. Rất... yêu nó! Nhìn nó trong tay người con trai khác, được chiếm cả sự cưng chiều và sủng nịnh. Lúc đầu chỉ là ghen tỵ, từ từ hóa thành hận, thành bi phẫn. Hắn đã giật mình và sợ hãi biết bao với cái cảm xúc đó của bản thân mình... Nhưng hơn hết, hắn vẫn hận. Tại sao? Tại sao người bảo vệ nó, che chở nó, lại không phải là hắn? Những thứ mà Len~sama cho nó được, hết thảy hắn cũng có thể cho nó. Nhưng tại sao? Hắn chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn nó? Hắn không cam lòng! -"Rin... Rin...!" Giọng hắn nỉ non, run rẩy, phấn khích, sự đáng tin cậy cũng như bao nhiêu người khác, cũng vì tình yêu và đố kị che mờ tất cả... Tay hắn chạm vào làn da mềm mại, mơn trớn. Hắn còn muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa... Nero nhìn cổ áo đóng chặt của nó, cảm thấy vô cùng chướng mắt... Rút một con dao vốn đã mang theo sẵn. Hắn không nắm chắc được có thể bỏ trốn thành công, không chắc có thể mang em gái an toàn thoát khỏi nơi này. Nhưng với con dao này, hắn có lẽ sẽ đảo ngược tình huống... Nhưng bây giờ, con dao này còn có một nhiệm vụ khác... Nero nhìn Rin ngủ an giấc. Nhớ khi hắn vừa bước vào phòng, ngay lúc đó là Rin vừa mới lên cơn xong, cả người rỉ mồ hôi, mặt trắng bệch không chút huyết sắc, môi cắn chặt hằn ra máu... Hắn đau lòng không? Đau chứ! Hắn càng hận, hận đứa em gái hắn luôn yêu thương làm ra chuyện chết tiệt này. Nhưng cuối cùng vẫn là em gái huyết nhục, sao hắn nỡ mắng chửi đây? Hắn thủ thỉ vào tai nó, nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, hắn sẽ canh cho nó. Nó tin tưởng hắn biết bao nhiêu, môi tím tái khẽ run rẩy nhoẻn cười, an tâm nhấm mắt... Vậy mà hắn... Sự đau lòng trong đôi mắt Nero ánh lên chỉ trong một giây, sau đó lại chìm xuống, chứa đầy sự ham muốn và hưng phấn... Con dao lượt qua người nó, qua áo nó, đến cổ áo của nó, từ từ kéo xuống... Pực... pực... Từng hạt cúc văng ra, rớt trên nền đất, nhẹ nhàng mà vang vọng... Nhìn cổ trắng noãn mà mỗi đêm hắn vẫn luôn khát vọng. Hắn điên cuồng ao ước, đôi mắt vốn hiền hòa giờ lại hăng hái nhuốm mùi tình dục... Nero thở dốc, khẽ ngửi, khẽ cắn lên xương quai xanh duyên dáng, khẽ mút nhẹ, dấy lên những gì nguyên thủy nhất... Trong giấc mộng, đau nhói khẽ làm hang mi mỏng như cánh bướm của Rin rung động, nó mệt nhoài mở mắt. Chưa kịp trở mình, cảnh tượng trước mắt khẽ làm nó chấn động. Một mái đầu đang chôn đầu ngay hõm cổ của nó, điên cuồng cắn mút... Sự sợ hãi truyền vào đến từng tế bào não bộ, cảnh tượng khi xưa tên béo cắn xé quần áo của nó, phút chốc lại truyền về, ùa ùa như bão lũ... Rin thét lên thất kinh, tay chân khua khua loạn xạ chống đối. Nero chìm đắm trong thế giới của mình, nhất thời mất đi sự cảnh giác, lập tức bị Rin đẩy ngã xuống giường, đồng thời cũng lôi lại cho hắn một phần lý trí... Rin điên cuồng túm lấy mọi thứ có thể che thấy thân mình của mình, vải vụn cùng mềnh gối, che lấy từng phần lõa lồ của cơ thể. Nó hét lên, sợ hãi rụt đầu, co đầu gối lại, nước mắt tuôn như mưa. Đến khi nhìn thấy người đó là Nero, ánh mắt nó trừng lớn... Có ngạc nhiên, có sợ hãi, có né tránh, phần lớn nhất, vẫn là thất vọng... Ánh mắt làm hắn đau lòng, cũng như tát vào má hắn, làm cho hắn kéo về với bản chất vốn có... Hắn yêu nó như vậy, chả phải đã tự nhủ sẽ che chở cho nó, sẽ bảo vệ và yêu thương cho nó sao? -"Nero, sao anh... sao anh..." Rin vừa nói, tiếng nói thút thít đứt quãng đầy đau lòng. Túm lấy chiếc áo đã bị cắt vụn, che lại các vết bầm ngay cổ. Câu nói chưa kịp nói xong, bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa cùng âm thanh chua chát... -"Nero~nii~san, anh xong chưa?" Rin hoảng sợ nhìn lại Nero. Hắn cũng nhìn lại Rin, thật lâu thật lâu. Nhắm mắt lại, hít sâu, nói nhẹ... -"Rin, anh xin lỗi!" Đôi mắt ấy lại một lần nữa mở ra, chiếm đầy sự khát khao vốn có nguyên thủy nhất... ... Há há!! Cho NeRin hông mấy chế? ~ :)))