Chương 45: Len cảm nhận được sóng lưng của người trong lồng ngực thoáng cứng đờ, nhíu mày, đôi mắt sắc lạnh nhìn lên khán đài... Trên đó, một cô bé nhỏ tuổi bị đưa ra ngoài với ánh mắt sợ hãi và mất phương hướng, đôi mắt to tròn mọng nước cùng mái tóc đen ngắn được buộc ra hai bên, tuy vậy nhưng vẫn rất lôi thôi, cô bé mặc một cái áo đầm màu trắng có chút bẩn thỉu, lại còn hơi rách nát. Phía dưới lại bắt đầu bàn tán xôn xao... - Mặc dù hơi bẩn thỉu một chút, nhưng sau khi trải qua chải chuốt tắm gọi, chắc chắn chất lượng phục vụ sẽ không chê vào đâu. Mọi người có muốn đặt giá không ạ?? -... Hàng ngàn tiếng reo hưng phấn vang lên bên tai, tuy nhiên lúc này Rin chẳng còn hơi sức nghe một câu nào, ánh mắt vẫn là thủy chung nhìn vào bóng dáng trên khán đài kia... Tại sao vậy?? Tại sao Yuki~chan lại phải cực khổ như vậy?? Chẳng phải mọi người đã bỏ trốn được rồi sao?? Vậy sao cớ sự lại như thế này??... Rin cắn môi, cố ngăn nước mắt chực rơi. Nó cảm thấy bản thân mình đã may mắn biết bao nhiêu... - Em còn nhìn cái gì? Cảm thấy thú vị lắm sao? Rin nghe được một cỗ sát khí nồng nặc thoát ra, không khỏi nuốt ực căng thẳng. Được rồi, có thể là cũng không phải may mắn lắm đi... Nó giương lên đôi mắt to mọng nước, lấy vẻ hơi lo sợ nhìn Len... - Bạn ấy... bạn ấy... Có thể hay không... - Hửm? Len chống cằm, nhướn mày vẻ thú vị nhìn Rin... - Nói rõ xem nào! Được rồi được rồi, Len không phải ngu ngốc, nhìn một phát là chuyện gì xảy ra cậu cũng đã biết hết rồi. Lý do?? Ừ hử, cậu chỉ muốn trêu con mèo ngốc của của cậu một tý thôi... Rin nuốt nước miếng, cứ như là đứa trẻ chuẩn bị thú nhận với bố bài kiểm tra 0 điểm ở trường. Hít một hơi, nó vẫn không ngăn được bản thân lắp bắp nói, suýt líu cắn cả vào lưỡi... - Cô bé đó, anh... anh có thể cho tôi không?? - Ồ! - Len "ồ" lên một tiếng cảm thán, thành công làm Rin một lần nữa mắt lại lưng tròng nước... Len thấy người nó đó làm bộ dáng ủy khuất như muốn khóc, mặt lại đen hơn một nữa. Nó khóc cái gì? Chẳng lẽ cậu đáng sợ lắm sao? Giọng trầm trầm khe khẽ vang lên đầy uy hiếp và hăm dọa... - Không được khóc!! Như có phép lạ, Rin giật nảy cố nén lệ, muốn kéo nước mắt chui lại vào trong. Len nhìn Rin, hài lòng gật đầu, lại nhàn nhã nghịch tóc của Rin, giọng điệu thoải mái cực kì... - Em khóc cái gì, tôi cũng không phải là muốn giết em! - Nhưng là... anh cho tôi Yuki~chan đi. Tại sao anh lại muốn bán em ấy?? Ô ô... Anh là đồ xấu xa!! Không nhịn được nữa, nước mắt liền trào ra như mưa. Rin cũng rất thắc mắc tại sao gần đây nó dư nước mắt như vậy, muốn khóc nháo liền khóc. Không phải như trước đây ủy khuất chịu đựng roi đòn. Hay là nó bắt đầu "ỷ lại" vào cậu, bắt đầu biết... làm nũng??... - Tôi nói là không cho em khi nào? Len day day thái dương thở dài nhìn, lập tức mắt Rin sáng ngời, ngay tức khắc nín khóc... - Thật sao, tốt quá tốt quá, anh đừng nuốt lời đấy nhé!! - Nhưng mà bất quá.... - Len chợt lên tiếng cắt ngang, khiến Rin nhăn nhó một hồi, mới nói tiếp - Bất quá, tôi cũng không phải là một người làm ăn thua lỗ!! Rin nhăn nhó, mím môi quay lên nhìn Yuki một lát, bên tai quanh quẩn những con số ngập trời, nó vội vàng hỏi... - Cho tôi đi, cho tôi đi!! Bảo tôi làm gì cũng được!! - Thật? - Thật!! Len nhướn mi nghi ngờ, nhận được cái gật đầu đầy kiên định của Rin, Len khẽ nhếch môi... - Thế thì... bán cho tôi đi!!... ... . . . ... - Thế thì... bán cho tôi đi!!... RIn ngay chốc sửng sờ, Len lại còn rất ung dung, nhíu mi... - Sao? Không đồng ý? Rin cắn môi, một hồi đắn đo... Len nhàn nhã tựa lưng xuống ghế, chờ đợi câu trả lời đã sớm biết trước. Bất quá, nếu thật sự Rin không đồng ý, Len cũng có hàng ngàn kế để giữ nó bên cạnh. Mà thậm chí nếu không có kế hoạch nào, Len cũng sẽ không để cho nó rời đi... Rời đi?? Len chợt tỉnh táo một chút. Với một món đồ chơi như Rin, cậu thực sự cần có bản tính chiếm hữu mạnh mẽ như thế sao??... Thực sự thì, cậu cũng không biết... - Đã thành giao!! Món hàng mới thuộc về triệu phú băng ngầm tiểu đoàn tại Canada!! Rin còn đang mông lung trong suy nghĩ, bị tiếng â, thanh của micro làm cho giật mình. Nó sửng sốt, ngây người nhìn Yuki đau khổ bị người ta kéo đi. Tiếng van khóc, tiếng rên la, cầu xin như đập thẳng vào màng nhĩ của Rin... Len gõ gõ ngón tay vào thành ghế, khóe miệng mang theo nét trào phúng không kiên nhẫn... Rin nhìn Len, đầu nhỏ cúi xuống một cái, giọng nhỏ xíu như mũi kêu.. - Tôi... ....