Chương 39: Sau khi Rin tỉnh dậy, đã thấy mình đang ngồi cuộn người trong lòng ngực của ai kia trong một cái xe BMW sang trọng. Tất nhiên, ngoài nó, Len và một tên thuộc hạ đang lái xe, hoàn toàn không có ai cả... Rin dụi mắt tò mò, cậu không sợ có kẻ tấn công sao?? Dù sao Rin vốn thừa biết Len cũng có không ít kẻ thù... - Dậy rồi?? Len nhướn mày, nhìn con mèo nhỏ bắt đầu làm loạn trong ngực mình, bắt đầu nhíu mày vẻ không vui. Rin đương nhiên là nhìn không ra sắc mặt không tốt của cậu, từ lồng ngực ấm áp chui xuống ngồi lên cái sofa êm ái, khẽ cười. Ngồi trên đùi người khác quả thật cũng rất không quen... Đôi mắt lúng liếng khẽ liếc nhìn qua kính chiếu hậu, không khỏi thất kinh. Phía sau còn có nhiều xe như vậy?? Không thể làm cho các xe khác phải dạt sang hai bên để nhường đường... - Chúng ta đang đi đâu vậy?? Len không trả lời, hờ hững nhìn Rin một cái. Sau đó đoàn xe cứ như vậy tiếp tục băng băng trên đường cao tốc. Rin khẽ oán thầm, như vậy cũng không có bị cảnh sát bắt?? Thật là vi diệu đi... Rin khẽ nuốt nước bọt, tim bỗng dưng đập nhanh hơn, rất khó chịu. Nó nhíu mày đặt tay lên lồng ngực, rất khó chịu, dường như cảm giác này lại thường xuyên xuất hiện, có điều là lại không thống khổ nhức nhối như lần trước... Rin mãi suy nghĩ bâng quơ, cũng không có biết là luôn có một cặp mắt sắc xảo vẫn luôn theo dõi biểu hiện của nó... ...Đoàng.... Một tiếng súng nổ lên giòn giã vang vọng cả một vùng trời khiến Rin giật nảy, đôi mắt to sợ hãi bắt đầu quan sát xung quanh. Còn Len, chỉ là một cái nhíu mày nho nhỏ... Tâm trạng cậu hôm nay rất tốt, rất hy vọng rằng không ai xấu số muốn phá hỏng nó... ... Đoàng..... Lại một tiếng súng vang trời, sau đó nghe cả tiếng kẻo kẹt, tiếng bánh xe ma sát mặt đường, cùng những tiếng la thất thanh của những người đang trên đường cao tốc... Rin khẽ rụt cổ lại... Len khẽ nhìn ra kính chiếu hậu, cái xe BMW gần xe của cả hai nhất đã bị nổ lốp, nằm trơ vơ trên mặt đường... Nhếch môi cười, thằng ngu mới không biết chuyện gì đang xảy ra... - Tăng tốc đi. - Dạ!! Cậu hạ lệnh, xe bắt đầu lao đi vun vút như tên bắn, phía sau, các xe khác cũng mau chóng đuổi theo. Tiếng động cơ xe nổi lên đầy hùng hổ, xen lẫn là những tiếng súng vang trời thật náo nhiệt... Cậu cảm thấy hưng phấn, tình huống này quả là không tệ... Gương mặt không biểu cảm, khẽ nhướn mày nhìn sang con mèo nhỏ nào đó đang hoảng loạn nhìn xung quanh... ...Đoàng.... Bùm... Tiếng súng khẽ kéo dài, theo đó là một tiếng nổ lớn tạo nên một vết lõm giữa đường cao tốc, theo đó là một cái xe bị hất văng đi không thương tiếc... Khung cảnh hỗn loạn đến mờ mịt, tiếng súng cùng mùi bom tạo nên một mùi nồng nặc đến khó chịu... - Kagamine~sama!! Kasane~sama liên lạc!! - Kết nối ! Cậu hờ hững trả lời, không chút quan tâm. Cứ như thể trận nổ súng cùng những cái xe bị lật đổ phía sau lưng không liên quan gì đến cậu... - Lenny!! Hay quá, có trò hay để xem rồi. Cậu xem, bom vừa rồi nổ không phải loại vừa nha, tôi cũng muốn thử một cái. Oa!! Còn nữa, đạn cũng không phải loại vừa, mau xem đi, rõ ràng là đạn hạng nặng, còn có thể xuyên qua vỏ xe bằng thép!! Nãy giờ cũng không biết là đã giết hết bao nhiêu người rồi!! Rin khẽ rùng mình, chuyện sinh tử mà họ có thể vui vẻ ngồi bàn luận như vậy sao?? Thật tàn nhẫn, thật không có nhân tính... - Xuyên qua thép ? Len khẽ nhướn mày, hình như tìm được điều gì đó thú vị... ...Đoàng... Một tiếng nổ khẽ vang lên. Thân người Rin khẽ chấn động, chưa kịp nhận thức, cả thân người đã bị Len quấn lấy ôm vào lồng ngực. Nó trợn to mắt... Lập tức, kính từ phía sau khẽ vỡ với một kích thước rất nhỏ, ngay chính xác vị trí Rin vừa ngồi. Vụt lên, xuyên thủng ghế, xuyên cả qua sọ và não, bắn ra giữa trán của người tài xế... Máu tuôn ra như mưa từ giữa trán của thuộc hạ. Chưa đến ba giây, xe đã mất phương hướng, bắt đầu loạng choạng... - Oa!! Thú vị, xe cậu bị trúng đạn rồi à? Quá tuyệt. À mà khoan, cậu chết chưa đấy Lenny?? Len lập tức ôm Rin nhảy lên tay lái, đá cái xác ra ngoài như một khúc gỗ, từng chiếc xe chạy ngang qua nghiền nát, một vùng máu đỏ tanh tưởi cùng nội tạng lòi ra ngoài khiến người ta buồn nôn... Len cầm vững tay lái, tay còn lại không quân ôm con mèo nhỏ đang run bần bật nào đó, gắn tai nghe bluetooth vào, thản nhiên nói một câu... - Về đến tổ chức, tôi sẽ khâu cái miệng của cậu lại. ...