Chương 33: Lúc vừa bước xuống máy bay, sắc mặt Rin cũng bắt đầu tái nhợt, thở gấp, tuy nhiên như cũ vẫn là không có ai nhận ra. Ngay cả lúc Len bắt đầu bế Rin lên, cũng không có để ý đến hơi thở gấp của nó... Rin cảm thấy cả người nóng hừng hực, cả thân người như mềm nhũn, đau nhức lan toàn cả thân... - Len!! Con mèo của cậu bị gì kìa!! Kaito - người lạ mặt tóc xanh dương đầu quay quay lại, chỉ vào Rin đang run rẩy trong vòng tay Len. Cậu khẽ ngước mắt, nhìn thấy gương mặt tái xanh của Rin, từ mũi còn có máu bắt đầu chảy ra. Cậu nhíu mày, chửi thề một tiếng... - Chết tiệt!! Là độc do Neru phát tán, gần đây quá bận rộn nên cậu quên mất việc này. Cũng không ngờ là nó phát tán nhanh đến vậy. Cậu quát... - Ted!! Mau tìm Nero đến đây cho tôi!! Ted nhìn Len giận giữ, không tránh khỏi khẩn trương, mau chóng quay đầu chạy đi. Chưa đầy năm phút sau, máy bay tư nhân còn lại cũng lập tức đáp xuống. Nero từ trong máy bay cũng khẩn trương đi ra. Trên tay mang theo hộp y tế... Nhìn thấy Rin yếu đuối run rẩy trong vòng tay Len, đôi mắt Nero khẽ dao động. Lập tức nâng đầu, đưa thuốc đến bên miệng RIn, chán nản lắc đầu... - Cô ấy không nuốt được!! - Đưa đây!! Không nói hai lời, cậu lấy thuốc nhét vào miệng, kéo sát Rin vào lòng, khẽ khàng thuốc đưa đẩy thuốc vào miệng Rin. Thuốc đắng khiến nó trong cơn mê khẽ nhíu mày, như vẫn như cũ không thể nào phun ra được... Nero nhìn cảnh trước mắt, cảm thấy đau đau. Nero không phủ nhận, từ lần đầu gặp đã rất thích cô bé này... Ực... Thỏa mãn, khi biết Rin đã nuốt xuống. Len nâng đầu nhìn Nero, hỏi giọng lạnh băng... - Cậu cho cô ấy uống thuốc gì?? - Thuốc tạm thời thôi!! - Nero thở dài một hơi, liều lượng tất cả đều cho quá tay, phải có thời gian mới điều chế được. Không kiềm được tò mò, Nero hơi nâng khóe môi - Là ai làm vậy?? - Là em!! Cái giọng lanh lảnh khẽ vang lên. Tất cả mọi người kể cả Rinto và Ted, sắc mặt cũng lạnh đi thêm vài phần. Len bình thản bế Rin lên trước con mắt ngạc nhiên của Nero... Neru bước xuống, kiêu kì đẩy cái kính đen lên một chút, tà váy vuốt thẳng. Nhăn nhó lẩm bẩm, đi chung với một đống vệ sĩ, cái mùi mồ hôi nghe đến khiến ả có một trận buồn nôn tận sâu trong cổ họng... Nero ngạc nhiên, mắt trừng to... - Là em?? - Phải!! Là em!! Neru không hổ thẹn, còn rất kiên nhẫn lặp lại lần nữa. Lần này lông mày Nero nhíu lại, giọng trầm trầm không vui... - Là em, vậy thì mau chóng đưa thuốc giải ra đây!! Neru nghe vậy hứ một cái, khinh bỉ nói... - Đằng nào cũng chết, chế thuốc giải làm gì cho mất công??... Ầm........ Lời vừa dứt, Neru đã kinh hoàng mở to mắt, dưới chân loạn xạ không chạm đất, lưng đau nhức vì va chạm vào thành máy bay, cổ đã bị một bàn tay đến nỗi gân xanh siết chặt. Ả vùng vẩy, trợn mắt kinh hoàng nhìn người đứng trước mặt... - Cô tưởng tôi không dám giết cô?? Là quá xem thường tôi rồi sao?? Ngay lúc này tôi sẽ cho cô thấy!! Vừa nói, lực anh càng tăng mạnh hơn. Neru trợn mắt, chân tay quẫy đạp lung tung như cá mắc cạn. Tựa như một giây tiếp sau sẽ tắt thở, liền nghe giọng Nero từ phía sau truyền đến!! - Kagamine~sama!! Xin thủ hạ lưu tình!! Len khẽ nâng mắt sang nhìn Nero. Nero cũng biết Neru có phần rất quá đáng, đụng vào người của Len là điều cấm kị, vậy mà con bé cũng dám làm quả thật là gan tày trời, nhưng dù sao cũng là em gái của cậu, cũng không thể thấy chết mà không cứu... - Xin nể tình bao năm qua tôi tận trung làm việc cho tổ chức mà tha cho nó một mạng!! Len hừ một tiếng, buông tay lạnh nhạt quay lưng. Neru trượt từ thân máy bay xuống, ho sặc sụa, cổ đã in rõ năm dấu tay đỏ lừ. Len bước chân chậm lại, giọng đầy chậm rãi... - Tốt nhất là mau chóng có thuốc giải!! Không thì mau chóng dẫn xác anh em cậu đến gặp tôi!! Tất cả mọi người mau chóng đi lên mười mấy xe BWN đã đậu sẵn, lập tức nhanh chóng chạy đi. Chỉ có Neru và Nero còn đó. Ả trợn mắt, vung đẩy tay Nero ra... - Hừ!! Em đã nói, một ngày nào đó anh sẽ lại quay trở về bên em... .... Không chuyển ver, không edit và "dinh" con mình đi đâu khi chưa có sự cho phép của mẹ nó. Chuyện chỉ được tác giả trực tiếp đăng tại wattpad. ...