Chương 102 : Rin ngồi sát bên Yuuma, nghe ông tường thuật lại tường tận mọi câu chuyện, môi nó hơi run, hốc mắt lại không nhịn được nóng lên. Xuang quanh cũng theo đó im lặng như tờ, chỉ còn nghe được tiếng hít thở khe khẽ. Thậm chí tiếng chiếc kim rơi xuống cũng sẽ làm cho không khí càng thêm quỷ dị. Len trầm mặt, chỉ là ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn người con gái bên cạnh, bàn tay đang nắm tay nó cũng vô thức siết chặt. Yuuma hít một hơi thật sâu, khẽ khàng vuốt ve mái tóc của Rin, giọng điệu triều mến, ánh mắt tràn ngập tình yêu thương. - Ngoan, con gái! Con về sống với cha, được chứ? RẦM!!!!! Chưa kịp để Rin lên tiếng, tiếng động mạnh thật lớn vang lên làm cho mọi người trong căn phòng giật mình trợn mắt. Yuuma nhìn sang Len, đôi mắt đầy nhu tình yêu thương hoàn toàn biến mất tăm, chỉ còn lại vẻ lãnh đạm lạnh lùng của một người đứng đầu nên có. Len đấm bàn tay thật mạnh xuống bàn, tạo ra nhiều vết nứt ngoằn nghoèo loan lổ trên mặt bàn nhẵn bóng, đầu khớp tay do va chạm mạnh đã có chút sưng, bàn tay kia siết chặt lấy tay Rin cơ mồ như muốn bóp tay nó vỡ nát. Rin nhíu máy vì đau. Cẩn thận ngước đầu nhìn sang Len. Thấy mắt cậu đỏ ngầu giận dữ, đôi mắt tràn ngập oán hận, ngồi kế bên cũng có thể nghe thấy tiếng răng cậu nghiến ken két. Cậu nhả hai chữ vào mặt Yuuma, nặng nề, u uất. - Mơ . Đi !! Nói xong, giựt phắt tay Rin lại, bế bổng nó lên đặt Rin trên vai, đạp cửa bước ra ngoài. Yuuma ánh mắt bối rối nhìn Rin, vẻ lãnh đạm lạnh lùng hoàn toàn bay mất. - Rin, Rin! Cho cha cơ hội bù đắp cho con! Được không, con gái? Chưa kịp để Rin trả lời. Cánh cửa đã đóng sập lại trước con mắt của tất cả mọi người. Mạnh mẽ, nặng nề, cũng như tâm trạng của cậu lúc này vậy. Tiếp theo đó, Kaito cùng Gumiya đứng dậy rời đi. Ted bước ra sau cùng, đôi mắt lãnh đạm đầy hận thù như có như không lướt qua người của Gakupo. Cánh cửa lại theo đó một lần đóng lại. - Haha, lần này ca khó rồi đây! Meiko cười đầy chăm chọc nhìn về phía Yuuma, chân bắt chéo, từ trong ngực áo lấy ra một điếu thuốc, bật lửa. Meiko rút điếu thuốc ra, đôi môi nhỏ hơi chu ra, nhả khói vào mặt của Yuuma. Yuuma hơi chau mày, nghiêng đầu một chút, bình tĩnh liếc nhìn Meiko. - Đừng nháo! Gakupo cúi đầu khẽ trầm ngâm, sau đó cất tiếng, giọng nói lãnh đạm không mang theo cảm xúc. Nhưng dễ dàng thấy được trong đó mang theo năm phần cung kính. - Megurine~sama, giờ phải làm sao? Yuuma nhăn trán, xoa thái dương bao nhiêu năm vẫn đau đớn rên rỉ. - Do con bé cả thôi, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu! ... Mọi người bước ra ngoài sảnh chính. Cứ thế đi mãi, đi mãi. Rin ngoan ngoãn nằm trong lòng Len, nhíu mày như đang suy tư gì đó. Trước khi cánh cửa đó đóng lại, Rin chỉ còn nhớ duy nhất một thứ. Đó là ánh mắt bất lực, cầu xin cùng bối rối của người đàn ông đó. Một người đàn ông như thế, lãnh đạm, cao quý như thế, lại thực sự dễ dàng lộ ra ánh mắt bi thương như thế, như thể... như thể ông ấy sắp đánh mắt đi thứ gì đó rất quan trọng. ... Kaito tìm kiếm bộ đàm trong túi, anh cần một chiếc trực thăng. Biệt thự Hắc Phiên cùng tổ chức chắc bây giờ chỉ còn sót lại là một đống đổ nát. Cần thời gian tu sửa lại ít nhất cũng phải hơn một tháng. May là cách đây không xa cũng có một biệt thự riêng của quý phu nhân Kagamine. Chắc đến đó tạm một thờ gian cũng được. Còn phải lập danh sách các anh em bị thương cũng bỏ mạng, thậm chí chuẩn bị tốt cho những người còn sống sót. Kaito rầu rĩ, bộ đàm cũng mất tiêu. Là do khi nãy lúc đánh nhau làm rơi sao? Không phải chứ... - Ồ, không ngờ hiệu xuất làm việc của anh cũng nhanh thật! Gumiya cười cười, vỗ vai Kaito, lập tức bị Kaito lườm cho tóe khói. Cái thằng này nói gà chó cái gì vậy, người ta đang sầu não vì mất đồ đây. Gumiya không nói, chỉ vô định về một góc. Kaito tò mò ngước đầu. Lạp tức trước mặt có một chiếc trực thăng đang đáp xuống, cuốn theo đó là những trận gió xoáy mù mịt, bụi bay che lấp cả tầm mắt. Rin ngước đầu. Trực thăng a trực thăng. Đây là lần thứ ba nó thấy trực thăng nha ~ Len nhíu mày, lập tức khi cánh trực thăng còn chưa dừng hẳn, từ trên trực thăng đã lập tức nhảy xuống một cái đầu vàng, quá vội vã, nhanh chóng nằm đè lên Gumiya đang đứng thẳng ở đó. Cả hai cùng ngã lăn ra sàn. Gumiya rên rỉ, cảm giác như xương sườn mình muốn đứt lìa. Dưới ánh mắt của những người khác, từ trực thăng lập tức nhảy xuống một cái đầu vàng nữa. Cái đầu vàng ngắn kéo cái đầu vàng dài nằm trên cái đầu xanh lá của ai kia lên, sau đó lại lườm cái đầu xanh lá một cái tóe lửa. Cái đầu xanh vô tội chảy nước mắt : Tôi đã làm cái gì đâu? Rin ngước đầu nhìn hai cái đầu vàng mới nhảy xuống, vội chạy ra khỏi vòng tay của Len, la toáng lên... - Lenka~san!!! ...