Tại phòng khách của căn biệt thự nhà họ Nhân, có một đám người đang ngồi ghế nhìn nhau. - Bố mẹ..đây là vị ân nhân nhân đã cứu mạng con còn đây là con trai họ - Mã chỉ tay vào từng người nói - Tôi..thực sự rất cảm ơn 2 người..cảm ơn vì đã cứu mạng con gái chúng tôi..tôi thật không biết lấy gì đền đáp 2 người - ông Nhân xúc động nói - Anh đừng khách sáo..chúng tôi cũng phải cảm ơn 2 người vì đã nuôi dạy tốt con bé..nó giúp chúng tôi nhiều lắm - mẹ Hara cười nói - Tôi thực sự rất cảm ơn 2 người - bà Nhân lau nước mắt nói - Anh chị đừng khách sáo..cứ coi nhau như người trong nhà đi - bố Hara cũng cười - Bố mẹ..sau này chúng ta sẽ là người 1 nhà..họ đã nhận con làm con gái rồi - Mã cười vui vẻ - Vậy sao? Tốt quá - ông Nhân mỉm cười - Anh chị có thể ở đây chơi vài ngày với chúng tôi không? Tôi thật không muốn 2 người về Mỹ sớm như vậy - bà Nhân nói - Ha ha..chúng tôi không về Mỹ nữa - bố Hara cười - Hả? - ông bà Nhân ngơ ngác - Cháu đã quyết định đón họ về đây ở chung với cháu rồi..sau này có thể gặp mọi người thường xuyên mà - Sion lên tiếng - Thật vậy sao? Vậy thì sau này tôi không sợ buồn rồi - bà Nhân mỉm cười nhìn mẹ Hara - Tôi cũng có bạn tâm giao rồi - ông Nhân cũng cười nhìn bố Hara Mọi người nhìn nhau cười nói vui vẻ. Sự trở về của Mã đã làm không khí căn nhà ấm áp lên rất nhiều. -------------------- Pặc. - Chào mừng cậu đã trở về - mọi người bắn pháo hoa khi Mã vừa bước vào - Mọi người đang làm gì thế? - Mã ngơ ngác nhìn - Bọn tớ cùng nhau chuẩn bị một bữa tiệc chào mừng cậu đấy - Giải mỉm cười nói - Cậu thấy thế nào? Có thích không? - Ngư cười hí hửng - Wow..đẹp thật đấy - Mã chầm chậm nhìn xung quanh căn nhà - mọi người đã làm vì tớ sao? - Ừ Mã hạnh phúc nhìn quanh căn nhà, mọi thứ đều được trang trí rất đẹp mắt, giữa nhà còn bày bàn tiệc lớn với rất nhiều đồ ăn, còn có hoa và bong bóng treo đầy nhà, ở ngay cửa kính lớn còn treo 1 bức ảnh to mà cô cùng mọi người đã chụp chung. Cô nhìn mọi thứ xung quanh, xúc động khẽ rơi nước mắt. Họ thực sự làm những thứ này cho cô sao, họ yêu quí cô nhiều như vậy sao, Mã xúc động không nói lên lời. - Đừng khóc, cậu phải vui lên mới phải chứ - Xử đưa khăn tay cho Mã - Ừm..mọi người làm tớ cảm động quá - Mã lau nước mắt nói - Thôi nào..ngày vui như thế này chúng ta phải vui cười lên chứ - Song đứng bên cạnh nói - Phải đấy..Mã trở về là 1 niềm vui lớn mà - Sư cũng hùa theo - Được rồi mọi người..nhập tiệc nào - Bình hứng khởi nói - Sion..Kết..2 người cũng ngồi đi - Ngưu chạy lại kéo 2 người đang đứng đơ ra kia ngồi xuống ghế - Zac..anh cũng tham gia luôn đi - Mã quay ra gọi - Tiểu thư..tôi không.... - Không chối..hôm nay cứ coi như chúng ta là những người bạn đi..tôi còn chưa cảm ơn anh vì đã chăm sóc tôi suốt thời gian qua mà - Mã cười tươi - Tiểu thư đừng nói vậy..là trách nhiệm của tôi mà - Zac cúi đầu không dám nhận - Thôi nào..anh lại ngồi luôn đi - Sion cũng quay ra cười - Phải đấy..anh tham gia luôn đi cho vui - Kết cũng nói - Đấy..mau lại ngồi thôi - Mã kéo tay Zac lại ghế Sau khi mọi người ngồi vào chỗ, Mã cũng ngồi xuống, mọi người cùng nâng ly hô to để chúc mừng ngày vui này. Ai nấy trên môi cũng nở 1 nụ cười hạnh phúc, khuôn mặt rạng rỡ mà lâu rồi họ không có. ~ Mọi người bắt đầu ăn uống và trò chuyện không ngừng - Ngưu yêu dấu, ăn nhiều vào này - Mã gắp 1 cái đùi gà bỏ vào chén Ngưu - Ôi Mã yêu dấu, lâu rồi chả ai gắp thức ăn cho tớ cả, chỉ mỗi cậu thương tớ thôi - Ngưu mắt long lanh nhìn Mã - Nói gì đấy? Cậu định bơ đi công sức bồi bổ cậu của tôi à? - Yết bên cạnh nhăn mặt lườm Ngưu - Ây da..Yết tiên sinh..tôi lú lẫn quên mất cậu..xin cậu thứ lỗi - Ngưu giả vờ hối lỗi trêu Yết - Ăn đi..đừng có mà giả vờ - Yết biết ngay Ngưu muốn trêu cậu - He he..cậu tinh ý thế? - Ngưu cười xuề xòa nhìn Yết - Hai người tiến triển nhanh quá rồi đấy - Mã ngồi bên trêu ghẹo - Nhìn Yết vậy thôi chứ thủ đoạn lắm - Kết cười đểu Yết - Phải rồi..toàn lợi dụng Ngưu lơ là không để ý là tấn thôi - Xử cũng chêm vào - Hai người ăn ý quá ha - Yết lườm cái cặp đôi đang cười đểu cậu kia - Ha ha - cả 2 cùng phá lên cười - Nói người ta thì hay lắm..thế 2 anh chị thì sao hả? - Mã lườm 2 người kia - Đúng rồi đó..2 người đừng có bắt nạt Yết nha - Ngưu phụng má bảo vệ Yết - Ôi..Yết ơi là Yết..cậu có phải hạnh phúc quá rồi không? - 2 người kia nhìn Yết cười - 2 người không cần ghen tị - Yết cười quay qua Ngưu - Nè..mấy người định cho tụi tui ăn bơ đó hả? - Sư bên này mặt đen hơn than - Cậu lo chăm lo Bảo bảo đi..xía vào làm gì hả? - Yết liếc - Ê..liên quan gì tui? - Bảo bảo chu mỏ cãi - Bảo bảo..cậu định giấu đến bao giờ đây? - Giải quay qua hỏi - Giấu..giấu cái gì? - Bảo ấp úng nói - Hôm bữa cậu chả lo cho Sư gần chết à? - Bình bồi thêm vào làm Bảo đỏ mặt - Thật vậy hả? - Sư tròn mắt quay nhìn Bảo - cậu lo cho tớ lắm hả? - Lắm chuyện..ăn đi - Bảo đỏ mặt đấm cho Sư 1 cái - Ha ha - cả đám cười khoái chí - Anh..Zac.. 2 người cũng ăn đi chứ? Sao im lặng thế? - Mã quay qua gắp thức ăn vào chén 2 người - Anh nghe mọi người nói chuyện thấy cũng vui rồi - Sion cười cười - Tiểu thư..cứ để tôi - Zac ngại ngùng nói - Ngại cái gì? Đều quen biết nhau hết mà..anh cứ thoải mái như ở nhà đi..mọi người ở đây ai cũng dễ chịu hết á - Mã nhìn Zac mỉm cười - Phải đấy..anh cứ vui vẻ đi - Ngưu vừa ăn vừa nói - V..vâng - Zac khẽ gật đầu - Mã mã..có phải cậu đã quên mất tớ rồi không? - Dương ngồi bên cạnh Mã xịu mặt xuống. Nãy giờ Mã thật không thèm để ý cậu mà - Cậu là ai vậy? - Mã giả vờ ngơ ngác hỏi - Mã mã... - Dương nhăn mặt nhìn Mã - He he..thôi k phải làm bộ..lúc tớ còn là Hara cậu chả kiêu lắm mà - Mã lườm Dương cười đểu - Đó là do tớ k biết cậu chứ bộ - Dương cãi - Mã mã..cậu không biết đâu..từ lúc cậu đi cậu ta chảnh lắm - Ngư cười châm chọc - Đúng đấy..cậu ta chảnh lắm đó - Song cũng hùa theo Ngư - Nè..mấy người bán đứng bạn bè vậy đó à? - Dương k cam lòng - Ha ha - cả đám cười to nhìn bộ mặt của Dương Suốt cả bữa ăn, tiếng cười nói vang lên không ngừng nghỉ, không khí hiện tại thật ấm áp như 1 gia đình vậy. Trong lòng mỗi người đều dâng lên 1 loại cảm xúc mang tên hạnh phúc. Không khí đầm ấm này, đã thật lâu rồi mới quay trở lại.